Lụi Tàn Nơi Cấm Cung, Héo Mòn Trong Bi Thương

Chương 15: Nô lệ?



Thời gian trôi qua nhanh tựa như một cái chớp mắt, nửa năm cứ thế mà đi qua.

Trong khoảng thời gian này rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Như là Thiên Đông Đế đã có thế lực cho riêng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tham chiến.

Hay là phe cánh của Kính Thành bắt đầu rục rịch, trắng trợn chống lại uy quyền của Hoàng Đế.

Nhỏ nhặt hơn như chuyện riêng giấu kín tại phủ tướng quân, Hoàn Minh mất đi thị giác, vĩnh viễn chìm trong bóng tối.

Kì lạ quá như Nam Phi lấy lý do phát bệnh tự nhốt mình trong cung, không tiếp đón bất cứ ai.

...

"Minh, bò lại đây."

Hoàn Minh run rẩy, cố lấp mình sâu trong bóng tối, hoàn toàn không có ý định nghe theo.



Người đàn ông này đã làm mù mắt cậu, tra tấn cậu đến nỗi chân tay không chỗ nào còn lành lặn. Cả cơ thể đều đau đớn đến điên lên, động nhẹ vào cũng đủ gây tê dại.

Kính Thành nhìn chằm chằm vào người đang ngồi co ro trong góc kia, mất kiên nhẫn đập mạnh một cái xuống bàn.

Đối với tên nô lệ này, hắn xưa nay vẫn luôn nhân nhượng.

Đôi mắt mất đi khiến cho các cơ quan khác trở nên nhạy cảm hơn, Hoàn Minh ôm đầu, cố gắng để bản thân không bị kích động quá mức.

Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng động phát ra nhưng lại chẳng thể biết được nó đến từ đâu, trở nên sợ hãi mọi thứ, không cách nào yên tâm nổi, cứ chốc chốc lại quay tứ phía với trạng thái vô cùng cảnh giác.

Chỉ một tiếng động nhẹ cũng đủ làm cho tinh thần hoảng loạn, lý trí tan vỡ trong phút chốc.

Kính Thành đứng dậy, cố ý nhẹ nhàng tiếp cận để cậu không thể nhận ra, hắn vốn là người luyện võ nên chuyện này cũng chẳng khó khăn là mấy.

Cách người nọ chỉ trong hai phân, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay cậu, kéo mạnh về phía mình.

Hoàn Minh sợ hãi hét toáng lên, cậu dùng hết sức bình sinh để phản kháng nhưng đều vô dụng.

Hắn nắm chặt tay, tàn nhẫn bóp mạnh như thể muốn phá hủy một thứ gì đó.

Khi làm mù mắt cậu cũng vậy, đều nhẫn tâm như thế, mặc cho cậu kêu gào khản cổ cũng chẳng đổi lại được chút thương tiếc.

"Còn muốn giãy giụa?"

"K--không, không làm nữa, đau..."

Hoàn Minh khóc nấc lên, hèn mọn quỳ xuống xin tha. Cậu cảm nhận được tay người kia thả lỏng, đổi từ bóp chặt sang xoa nhẹ.



Hắn vươn tay qua đùi, ôm cậu dậy trong tư thế vô cùng thân mật.

Ngày mai chính là ngày đất nước này xảy ra đảo chính. Thân là chủ mưu, hắn lại vô cùng nhàn hạ, chẳng lo lắng gì cả.

Không phải là chủ quan hay khinh địch mà là cố gắng dùng tâm thế tốt nhất để điều khiển cuộc chiến diễn ra thuận lợi. Mọi chuyện đều đã trong tầm kiểm soát, chẳng cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần bản thân thư giãn là được. Có như vậy, kết quả đạt được mới là tốt nhất.

Hoàn Minh bất động nằm trong lòng hắn, triệt để tuyệt vọng.

Cậu biết, tương lai của mình đã bị bóp chết rồi.

"Sau này ta mà làm Hoàng Đế, ngươi muốn được phong làm gì?"

"Giống Thái Tử của ngươi hay tham lam hơn, lên hẳn hậu vị?"

Hoàn Minh không đáp lại.

Nếu tên khốn này làm Hoàng Đế, vào ngày hắn lên ngôi, cậu sẽ lấy tính mạng của mình ra để nguyền rủa hắn.

"Mà thôi, ngươi chẳng cần danh vị gì cả, cứ làm nô lệ của ta cũng được."

Nô lệ?

Sẽ chẳng ai đối xử với một nô lệ như vậy cả.

Kính Thành đã có chút rung động với Hoàn Minh nhưng lại không nhận ra.

Hắn muốn giữ cậu ở bên, muốn cậu chỉ được là của riêng hắn.

Hoàn Minh thì chẳng có chút cảm xúc nào khác.

Cậu căm hận hắn, muốn hắn phải trả giá vì những gì đã gây ra cho mình.

Nhiều lần, con dao đã nâng lên nhưng rồi lại hạ xuống.

Chưa đến lúc, nhất định phải kiên nhẫn.

Ngươi muốn cướp ngôi có phải không?

Ngay vào phút giây ngươi có được nó, ta sẽ đâm nát trái tim dơ bẩn kia.

Cho dù không giết được ta cũng sẽ dùng mạng mình để nguyền rủa.

Kính Thành, ngươi nhất định phải xuống địa ngục!