Lucia

Chương 42: Tình yêu, sự thấu hiểu và gia đình (1)



Lucia đã đấu với anh cả đêm và hầu như không thể ngủ vào lúc bình minh. Lúc cô tỉnh dậy, trời đã rạng sáng. Cô ấy không thích cách làm mới của anh ấy. Sự ngoan cường của anh ấy là không thể dò được và cô đã từ bỏ việc giải thích về sức chịu đựng của anh ấy.

Cô tiếp tục nghĩ về việc đứng dậy khỏi giường, nhưng cơ thể cô không chịu nghe lời cô. Với việc tập luyện chăm chỉ như vậy trong hai ngày liên tiếp, cơ thể cô cảm thấy uể oải.

Cô chìm vào giấc ngủ nông và khi thức dậy, cô cảm thấy có một cái chạm nhẹ trên tóc và cô mở mắt ra. Cô không biết anh đã vào từ lúc nào nhưng anh đang ngồi trên giường và vuốt tóc cô.

Cô buồn ngủ đưa mắt nhìn anh với ánh mắt trống rỗng. Ánh mắt họ chạm nhau và anh cúi đầu xuống và hôn cô nhẹ nhàng.

“Anh đã lo lắng vì em chưa dậy. Em có ổn không?"

Cái chạm nhẹ trên môi cho cô biết điều này là thật. Đêm qua, cô có chút ghét anh nhưng bây giờ nhìn thấy anh, nỗi hận đó tan biến thành không gian mỏng manh.

“… Ít nhất anh còn có lương tâm.”

Cô thẳng thừng trách anh và nhắm mắt lại nghe anh cười một chút.

Ngón tay anh lướt qua tóc cô, lướt qua nó như một chiếc lược. Nó cảm thấy tốt và một chút nhột.

"Tóc em hoàn toàn xơ xác, phải không?"

Ngay khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu cô, cơn buồn ngủ tan biến và cô lấy chăn trùm lên đầu.

"Chuyện gì vậy?" (Hugo)

"…Đầu của tôi…"

“Có đau không? Tôi sẽ gặp bác sĩ… ”

"Không phải như thế."

Cô hạ chăn xuống một chút, nhìn lén anh.

“Em… không sấy tóc đúng cách vào ngày hôm qua. Nó có lẽ là một mớ hỗn độn. "

Đó là trái tim của một người phụ nữ muốn trông xinh đẹp trước mặt người đàn ông cô ấy yêu.

Anh không hiểu cô muốn nói gì và với một cái nghiêng đầu, anh kéo tấm chăn ra khỏi người cô. Cô hét lên một tiếng ngắn và anh hôn nhẹ cô.

“Cái gì vậy? Em trông vẫn thật đẹp."

Lucia nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy thâm ý.

"…Thả thính."

"…Gì?"

"Không có gì."

Hugo cảm thấy bị làm sai. Nếu trước kia cô nói như vậy, anh thật lòng không có gì để nói. Nhưng không phải lúc này.

"Vivian, tôi có làm gì sai không?"

"Anh có bận không?"

“Đừng thay đổi chủ đề. Anh biết em ấn tượng với nững việc xấu anh đã làm? "

"Những việc gì gì?"

"Anh biết em đã biết tất cả những điều tôi đã làm sai ."

"Gì?"

Lucia chết lặng và bật cười.

" Em ghi nhớ những việc đó sao?" (Lucia)

"Không phải là mỗi lần như thế em lại thêm vào danh sashc nhứng việc xấu anh đã làm chứ?"

Lucia lại bắt đầu cười. Anh chua chát nhìn vào khi cô bắt đầu cười. Anh không thể thấy lời nói của mình lại buồn cười như thế nào và không thể hiểu được tiếng cười của cô.

"Em nghĩ như vậy bao giờ?" (Lucia)

"Tại sao em hỏi tôi? em biết rõ hơn tôi.

Lucia nhún vai và lại phá lên cười. Thật thú vị khi nghĩ rằng anh ấy cũng tự hỏi những gì người khác đang nghĩ.

"Những điều tôi đã làm sai."

Qua những lời này, anh thừa nhận rằng mình đã sai khiến cô. Cô đã từng nghĩ anh là người sẽ không sẵn sàng thừa nhận điều đó ngay cả khi anh mắc sai lầm.

“Không có danh sách nào như vậy. Tôi không thể chịu đựng được một thứ phức tạp như vậy ”.

"Vậy tại sao bạn lại nói như vậy?"

Lucia bẽn lẽn mím môi.

“Bởi vì… anh nói điều đó một cách đột ngột.”

"Anh đã nói gì?"

"…Nhìn đẹp đấy."

Lucia cảm thấy hơi xấu hổ khi tự mình nói ra điều đó và lời nói của cô ấy không rõ ràng. Cô đã nghe nói bản thân được miêu tả là dịu dàng hay dễ thương nhưng cô không nghĩ từ "xinh đẹp" phù hợp với ngoại hình của mình.

"Có sai không?"

Lucia ngây người nhìn anh. Anh ta tán tỉnh là có, nhưng anh ta không phải kiểu người thì thầm những điều ngọt ngào nên lời nói của anh ta hơi thiếu thân thiện.

Vì danh tiếng và tiền bạc của minh, anh không cần tán tỉnh mà phụ nữ thích đeo bám anh. Lucia đưa tay xoa đầu.

Quả nhiên, chỉ cần chạm vào mái tóc, cô có thể cảm nhận được sự rối rắm của nó. Ngay cả khi không soi gương, rõ ràng đó là một mớ hỗn độn.

"Đẹp ư? Tóc em nhìn có rối bù không ?"

"Anh không biết có chuyện gì với nó, trông em rất đẹp."

Vẻ mặt của anh ấy không thay đổi chút nào. Cứ như thể anh ta đang nhìn vào một cái cây và nói rằng đó là một cái cây. Khi Lucia cứ nhìn chằm chằm vào anh đầy nghi ngờ, nét mặt của anh ngày càng trở nên khó xử.

“Em không tin anh ư! em đẹp rực rỡ làm tôi lóa mắt… ”

"anh đang giễu cợt em phải không?"

Lucia đáp lại một cách ủ rũ. Hugo thở dài và xoa trán.

"Em muốn tôi làm gì?"

"…Đẹp? Em đẹp thật ư?"

"Đúng. Em xinh thật."

Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô quyết định không nghĩ về nó một cách phức tạp. Nó là tốt ngay cả khi nó là những lời nói trống rỗng.

Cô cảm thấy hài lòng, hạnh phúc, nhột nhạt trong lòng, và khi cô nhìn anh, cô không thể không cười.

Biểu cảm của anh ấy trở nên hơi vặn vẹo và anh ấy nói.

“Đừng cười như vậy. Nó khiến anh muốn ăn em

Lucia càng cười to hơn và nhìn cô, Hugo cũng bật cười theo. Thật khó để xác định nó nhưng dù sao, thật tuyệt khi thấy cô ấy cảm thấy thoải mái.

Sau khi thừa nhận rằng anh yêu cô, trái tim anh bình yên hơn và tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Khi anh rời xa Roam, cô thường xuyên ở trong tâm trí anh. Họ đã làm hòa trước khi anh đi nhưng sự hòa giải đó có phần không đủ và khiến anh cảm thấy bất an.

Họ không dập lửa mà chỉ đơn giản là che đậy để không nhìn thấy nó. Anh ấy lo lắng rằng khi quay lại Roam, cô ấy sẽ quay đi vì vấn đề vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.

Tuy nhiên, trái ngược với sự lo lắng của anh, cô đang làm rất tốt. Thay vào đó, cô ấy thậm chí còn trở nên tươi sáng hơn trước.

Ý nghĩ rằng cô sẽ hoàn toàn ổn nếu không có anh khiến trái tim anh trở nên lạnh lẽo.

'Tôi muốn cô ấy'

Anh muốn có cô hoàn toàn, cơ thể cô và trái tim cô.

Nhưng làm sao anh có thể có một người phụ nữ từng tuyên bố rằng cô ấy sẽ không bao giờ yêu anh. Đó là thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh.

Trước đây anh chưa bao giờ yêu đúng cách. Người anh yêu, nói yêu anh nhưng cuối cùng lại chọn cái chết.

Cô llà mối tình đầu của anh. Tuy nhiên, đó là một bi kịch khi anh ấy đã trải qua quá nhiều tình yêu thể xác trước khi biết đến tình yêu đích thực.

Đôi khi, tình yêu đơn giản đến mức một lời thổ lộ chân thành có thể là chìa khóa nhưng anh không biết điều đó.

“Anh cứ ở đây có ổn không? Anh không bận? " (Lucia)

Hugo có thể cảm nhận được rằng giọng nói của cô đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.

"Cô ấy thích được gọi là xinh đẹp."

Bây giờ, anh bắt đầu lập một danh sách trong đầu.

“Dù bận hay không, đều do anh quyết định.”

"Vậy là anh không làm việc?"

“ Không phải như vậy. Em có phiền không nếu tôi không làm việc? "

“… nghĩa là sao?”

"Tại sao?"

“Chồng phải lo cho gia đình Và để làm được điều đó, anhphải kiếm tiền ”.

Hugo không thể không cười.

Lucia ngẩng đầu nhìn hắn âm thanh cười. Đôi khi, anh ấy sẽ cười một cách kỳ lạ khi cô ấy nói điều gì đó và Lucia không thể biết anh ấy đang cười ở phần nào.

“Nuôi em rất dễ dàng, vì em đau có tiêu gì ? ”.

"Em có sử dụng nó. Anh biết cần bao nhiêu tiền để tổ chức một bữa tiệc không? ”

"Ý anh là chi tiêu cá nhân."

“Em cũng sử dụng nó để chi tiêu cá nhân. Em đã mua hoa để trang trí khu vườn… ”

“Vạy dạ hội hoặc đồ trang sức. Những thứ như vậy."

“Em đã chi tiêu cho điều đó. Bỏ ra nhiều tiền để sắm sửa váy áo nhưng nhà kho của Taran lại tràn ngập trang sức. Tôi sẽ không thể mặc tất cả chúng cho đến khi tôi chết. "

Điều này là do phụ nữ quý tộc có xu hướng tích lũy nhiều đồ trang sức quý giá. Đối với một gia đình giàu có, sẽ có những đồ trang sức quý giá được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tuy nhiên, những đồ trang trí này sẽ là tài sản của gia đình.

Khi ly hôn, những đồ trang sức quý giá mà những phụ nữ quý tộc có được hoàn toàn được công nhận là tài sản của họ ngoại trừ tiền cấp dưỡng.

Cuộc trò chuyện phần nào không hiểu được ý của anh ấy nên Hugo đã nói thẳng hơn một chút.

"Em không muốn tiêu tiền của tôi?"

Lucia nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của anh ta một lúc rồi bật cười.

' Không phải như vậy. Anh đã nghĩ như vậy? ”

Điều đáng ngạc nhiên là anh ấy khá nhạy cảm. Phát hiện ra khía cạnh bất ngờ này đối với anh ấy bằng cách nào đó lại rất dễ thương, Lucia không thể ngừng cười. Nghĩ rằng người đàn ông khổng lồ tạo ra áp lực khổng lồ thật dễ thương… có lẽ đây là một tác dụng phụ khi ở cùng Damian.

Vì cô ấy đã nhìn Hugo nhỏ trong một thời gian dài, nhìn Hugo lớn bây giờ, mức độ đe dọa trước đó bằng cách nào đó đã giảm đi một nửa. Cô không nghĩ rằng có thể đây là kết quả của nỗ lực của Hugo.

Nếu Lucia nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên của họ tại vũ hội chiến thắng, cô ấy sẽ có thể biết anh ấy khác với hồi đó như thế nào. Cho dù ở ngoài thế giới, hắn là Yêu thú Vương, ở trước mặt nàng, anh trở nên ngoan ngoãn hơn.

"Tại sao bạn lại cười?" (Hugo)

Cô không thể nhìn thấy hình ảnh của Công tước Taran, con sư tử đen của cuộc chiến khiến người ta choáng ngợp chỉ đơn giản là ở đó, trong người đàn ông đang càu nhàu trước mặt cô.

Và vì vậy, con thỏ nhỏ, Lucia ngồi dưới chân của Sư Tử vĩ đại, cười và nghĩ rằng cậu ấy thật dễ thương.

“Anh đã rất ngạc nhiên. Anh không ngờ em lại có suy nghĩ như vậy. Thành thật mà nói, em không thích mua sắm một cách không cần thiết. "

“Há… đúng. Gia đình chúng ta đã quen với việc tiết kiệm và thanh đạm ”.

“Đó là một điều tốt.”

"Tôi có có bảo phải tiết kiệm như vậy không?"

Anh ấy chưa bao giờ nghe nói về việc một người vợ bị chỉ trích là tiết kiệm. Yêu cầu cô sử dụng và tiêu tiền của anh ta giờ đây dường như là một trò đùa.

Vợ anh rất mong manh, cô ấy cảm thấy mình sẽ tan nát nếu anh ôm cô ấy chặt hơn một chút nhưng cô ấy có một ý chí vững vàng, sự tự tin và độc lập trong suy nghĩ. Mặc dù vẻ ngoài của cô ấy đầy mâu thuẫn, nhưng cô ấy không hề mâu thuẫn với chính mình.

Hugo cần một thứ gì đó để giữ lấy cô ấy. Đã có một sợi dây hôn nhân bền chặt buộc họ lại với nhau nhưng nó vẫn còn thiếu.

Anh muốn tìm thứ gì đó dựa trên mong muốn cá nhân của cô để cô không bao giờ có thể thoát khỏi anh. Đó không phải là tiền và cũng không phải là quyền lực.

Đối với các hoạt động xã hội của cô, chúng bị giới hạn ở mức tối thiểu cần thiết mà cô phải làm. Không có nhiều người mà cô ấy trao đổi thường xuyên và cô ấy chưa xây dựng được mối quan hệ tích cực với những người có ảnh hưởng của các vòng kết nối xã hội phía Bắc.

Cô không tỏ ra hứng thú với công việc của anh cũng như không rình mò trong văn phòng của anh.

Tiền và Quyền lực.

‘Nếu một trừ hai, con người còn gì nữa?”

Những người thuộc tầng lớp dưới cùng không có tiền và quyền lực nhưng họ có gia đình và sinh con bằng tình cảm.

Họ có những gì?

‘Sự ràng buộc đó có phải là đứa con không?’

Trước ý nghĩ đột ngột đó, tâm trí anh trở nên u ám. Anh nhất định không muốn một đứa trẻ sinh ra từ giọt máu của mình tồn tại. Ngay cả khi không có lý do gì, dù sao thì anh cũng không thể sinh cho cô một đứa con.

Khi suy nghĩ kỹ lại, anh thấy mình đã làm tốt. Anh ấy đã được chứng minh bởi nhiều phụ nữ và anh ấy tự tin.

Nếu anh ta có thể khiến cô ấy quay cuồng vào ban đêm vì cô ấy cô đơn khi không có anh ta thì đó thực sự là giết hai con chim bằng một viên đá. Đó là một chút bản năng nhưng ngay từ đầu, bản năng càng ham muốn thì nó càng tham lam.

Vấn đề là anh không chắc liệu cô ấy có thích nó hay không nên anh quyết định tìm kiếm sự tự tin.

"Em có thích làm điều đó với anh không?"

"…Huh?"

"Em có hài lòng trên giường không?"

Khuôn mặt của Lucia, dọc theo cổ, dần dần đỏ lên. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trơ trẽn của anh ta một lúc rồi quay lại, lưng đối diện với anh ta.

“Em cần ngủ thêm một chút. Anh nên nhanh chóng trở lại làm việc đi. ”

Hugo bị sốc đáng kể khi cô ấy quay đi. Nó có khủng khiếp đến mức cô ấy thậm chí không muốn trả lời không?

Anh vội vàng kéo cô.

“Vivian, có vấn đề gì vậy? Độ dài? Số lần? Không đủ vuốt ve? Hay là vị trí… ”

Lucia nhanh chóng ngồi dậy và hét vào mặt anh.

“Vậy là đủ rồi nên hãy dừng lại! Làm thế nào anh có thể nói ra … những từ đó… ”

Mặt cô đỏ như trái táo khi nói lan man khiến anh cười thầm. Cảnh tượng xấu hổ và run rẩy của cô khiến anh muốn trêu chọc cô.

“Đột nhiên có chuyện gì vậy? Anh đã nói nhiều điều kỳ lạ hơn thế. "

"Đ ... Đó ... tình hình đã khác."

"Trong phòng ngủ. Trên giường. Có gì khác nhau? "

“Ngay cả khi chúng ta ở cùng một nơi, thời gian đã trôi qua nên tình hình cũng khác. Bây giờ, trời đã sáng… ”

Lucia giật bắn người khi anh trèo qua đầu gối cô và lên giường. Mặc dù không có nơi nào để trốn thoát, cô ấy đã nghĩ đến việc trốn thoát. Tuy nhiên anh ấy đã nhanh hơn. Cánh tay anh chặn cơ thể cô trên giường, bịt kín mọi kẽ hở để thoát ra ngoài.

“Nó không giống như chúng ta chưa bao giờ làm điều đó vào buổi sáng trước đây.”

“Sau đó em cũng ngủ quên…”

“Tiêu chí của em khá độc đáo. Làm từ tối đến sáng thì được nhưng sáng thì không được? ”

Anh cúi đầu và che môi cô bằng chính mình. Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng nhanh chóng bùng lên khi lưỡi họ quấn lấy nhau. Lưỡi anh lục lọi bên trong miệng cô, mơn trớn nướu, vuốt ve bên trong vòm họng và cuộn lưỡi cô như một quả bóng. Đôi môi của họ tách ra trong giây lát rồi lại dính chặt vào nhau.

Khi tay anh lướt đến ngực cô, nắm lấy ngực cô và dùng ngón tay xoa nắn, Lucia chợt tỉnh.

"Dừng lại đi anh." (1) (Lucia)

Đôi mắt đỏ hoe của anh ta mở to ngạc nhiên.

“Nếu anh đi xa hơn mức này, anh sẽ phải giải thích cho khách vào ngày mai tại sao họ phải rời đi ngay khi họ đến.”

“Ha-ha. Em thực sự…"

Anh phá lên cười và ôm Lucia vào lòng. Lucia cảm thấy cơ thể mình râm ran khi nghe tiếng cười của anh.

'Ah…'

Lucia trong lòng thở dài

'Tôi hạnh phúc.'

Cô hạnh phúc đến mức tim cô như tê tái và nhột nhạt. Cô cảm thấy khóe mắt mình cay cay và vùi đầu vào ngực anh.