Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 7: Quyết định



Khi tập luyện với Cazadict, Vikir chỉ có thể tập luyện ở trong khu rừng vì Cazadict không thể ra khỏi nơi đó được. Cả ngày cậu tập luyện với Cazadict trong rừng, cậu chẳng thể giúp đỡ cho đội thợ săn vì Cazadict đã nghiêm cấm cậu can thiệp vào việc của họ. Cha mẹ cậu sau khi nghe chuyện cũng ủng hộ con trai tập luyện và khen ngợi chí khí muốn đi phiêu lưu của con trai. Đó là những tháng ngày vô cùng vất vả, Cazadict ngồi bên cạnh nói lên điểm yếu của cậu khi giao chiến còn bốn con vật kia vây lại đánh cậu túi bụi. Mới đầu cậu chống cự rất vất vả nhưng dần dần cậu đã quen với việc đánh đó. Cazadict không chỉ dạy cách nhân đôi cường độ ma thuật mà còn dạy cường hóa cơ thể.

Thấm thoắt đã mười năm trôi qua..

Trong khu rừng liên tục vang ra tiếng đánh nhau dữ dội, làm các loài chim trong rừng liên tục phải chuyển địa điểm đứng và bay tán loạn. Trước cửa hang động là hóa thân của Cazadict đang ngồi, tay chống cằm ngậm một que tăm trong miệng.

- Thấy thế nào, Cazadict? - Một chàng trai trẻ, cởi trần để lộ ra cơ múi săn chắc, trên người là vô số vết cào cấu, khoé miệng cậu cũng có một chút máu rỉ ra.

- Cách di chuyển của cậu vẫn còn để lộ rất nhiều sơ hở, Vikir. - Cazadict nhảy xuống lại gần và ngao ngán lắc đầu.

- Tôi đã làm bọn chúng thành thế kia rồi thây.

Nói đoạn Vikir chỉ tay vào đống cây cối gãy đổ thê thảm, một số cây còn có vết cháy xém, trên đó là bốn con vật nằm bất tỉnh. Cazadict đưa tay và từ đằng xa một cành cây đã bay vào tay hắn. Cazadict lao lên nhằm hướng Vikir mà tới.



- Cậu đã quá tự phụ khi mới chỉ đánh bại được chúng rồi đấy. Ngoài kia còn nhiều kẻ có sức mạnh phi lí đến nhường nào. - Vừa nói Cazadict vừa đâm cành cây về phía Vikir, Vikir dù cố mọi cách cũng không thể tránh được. - Đây, đây, đây nữa.

Từng chữ "đây" là từng đòn chém vào người Vikir. Cậu liền ngã ra đất mà chẳng thế đứng dậy nổi. Cành cây trong tay Cazadict còn chẳng hề có dấu hiệu gãy. Cazadict lại gần và chĩa cành cây vào mặt Vikir.

- Vậy đấy, đây chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của ta mà cậu đã không thể làm được gì rồi. Cậu hãy nhớ, ra ngoài phiêu lưu phải luôn mang tâm thế học hỏi, tuyệt đối đừng tự phụ. Tuy nhiên, sức mạnh của cậu bây giờ coi như cũng không thể chết được, còn lại hãy để hành trình này dạy dỗ cậu đi.

- Vậy là.. - Vikir háo hức mong chờ.

- Phải, đi đi.

Vikir nhảy cẫng lên sung sướng, không kịp chào tạm biệt Cazadict mà phóng như bay về phía làng. Ở đằng xa, thấy dáng vẻ trẻ con của Vikir, Cazadict chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ. Hắn liền lại gần chạm nhẹ vào bốn con vật kia và ngay lập tức tất cả bọn chúng đã lành lặn.

- Sức mạnh của cậu ấy đã rất ghê gớm rồi mà, đại vương. - Con cá sấu mở miệng nói với Cazadict.

- Phải, với sức mạnh đó ít nhất cũng có thể xưng bá một phương, nhưng vấn đề là cái lòng tự phụ của tên nhóc đó. Ta không thể để nó giống ta thời ngày trước được, nếu không đến khi gặp cường giả thật sự thậm chí có thể mất mạng.

- Tôi hiểu rồi. - Cá sấu nói xong và quay lại cùng ba con vật kia vái chào Cazadict xong đi mất.

- Ta cũng hoàn thành rồi, còn lại.. - Cazadict ngẩng mặt lên trời. -.. phần còn lại xem liệu ngươi có công nhận cậu ta không, Solomon? - Nói xong, cái thân hình trẻ con đó hóa thành khói vàng bay vào trong động.



Vikir chạy trở về làng trong niềm hân hoan tột cùng, cha mẹ thì thấy lạ vì sao hôm nay cậu lại về sớm vậy. Cậu lại kể với cha mẹ rằng khóa huấn luyện của Cazadict đã kết thúc và cậu sẽ sớm đi phiêu lưu vào nay mai.

- Con là con của ta. - David xoa đầu Vikir nói. - Hãy đi đi, cha mẹ ở nhà con không phải lo gì cả, vậy là con đã lớn rồi ta không còn phải lo gì nữa cả.

- Dù cha đã nói rồi nhưng mẹ vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. - Lisa khóc và ôm chầm lấy Vikir. - Con hãy nghỉ ngơi ở nhà đi, tranh thủ mấy ngày với cha mẹ rồi con hãy cứ đi đi.

- Ta không chắc giờ có thể làm đối thủ của con nhưng ta muốn đánh với con một trận. - David vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.

Cậu và cha lấy ra trong góc hai thanh kiếm gỗ và bắt đầu đấu với nhau. Cả hai cùng xông lên để bắt đầu trận quyết chiến. Ngay khi cả hai thanh kiếm gỗ chạm vào nhau thì nhanh như cắt Vikir vòng ra phía sau David và để mũi kiếm chạm vào lưng. David mỉm cười, thả thanh kiếm gỗ xuống đất và giơ hai tay lên.

- Cha đã yên tâm chưa? - Vikir mỉm cười. - Dù nói tin tưởng con nhưng vẫn muốn kiểm tra con.

- Thôi được rồi, con đi đi, cha hoàn toàn yên tâm rồi.

Vikir liền chạy ra khỏi nhà để từ biệt mọi người mà trước hết là đám bạn thân của cậu đã. Cậu chưa hề nói cho họ biết chuyện của Cazadict vì thấy rằng không nên, cậu liền đi đến từng nhà để rủ đám bạn đi chơi. Khi cả đám đang ngồi bệt xuống dưới thảm cỏ nói chuyện.

- Vậy, cậu sẽ đi sao, Vikir? - Calot hỏi.

- Ừm.

- Vậy được, đừng có quên bọn này nhá. - Violet và Luna cùng lúc nói.

- Chắc chắn rồi.

- Mà.. -Hugo đứng dậy đến trước mắt Vikir. - Tớ sẽ đi tìm cậu thôi.

Cả bọn ồ lên ngạc nhiên. Và Hugo mỉm cười nhìn bốn đứa bạn của mình.

- Đừng quên cha tôi là thầy thuốc chứ, hai cha con tôi dự định đi xa ra kia để tìm thuốc và tôi chắc chắn sẽ tìm được cậu thôi. Mà xem kìa mặt trời sắp lặn rồi.

Cả năm người cùng nhìn ra nơi mặt trời sắp lặn. Cả bọn ngồi dựa vào nhau cùng ngắm cảnh chiều tàn.