Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 38: Rừng trúc



Vikir đang bị vây quanh bởi một rừng trúc ma quái, không chỉ có thể làm người ta bị lạc mà còn có tốc độ hồi phục đáng kinh sợ. Vikir nhận thức tính nghiêm trọng của vấn đề nên không thể chủ quan nữa. Cách thoát ra đầu tiên trong đầu cậu là bay lên, nghĩ vậy cậu liền thi pháp vút lên trời. Ngay khi cậu cách được mặt đất một tấc liền có một cỗ lực lượng mạnh mẽ trên đỉnh áp xuống đánh Vikir ép chặt vào mặt đất. Áp lực mạnh đến nỗi làm Vikir ói ra một ngụm máu tươi. Cậu lảo đảo đứng dậy lau đi vết máu trên miệng.

- Có vẻ cách này cũng không được rồi. - Vikir nói thầm.

Vikir quyết định ngồi xếp thăng bằng để nghĩ cách và để giữ được bình tĩnh. Những làn gió nhẹ nhàng mà vừa rồi Vikir không để ý thổi qua. Tất cả những luồng gió này dường như chỉ thổi một chiều cố định và hầu như đều thổi về cùng một hướng. Ngay khi Vikir bừng tỉnh mở mắt ra, những làn gió đấy liền biến mất không dấu vết. Bọn chúng nhẹ nhàng đến độ hầu như không cảm thấy tác dụng của chúng với tự nhiên. Vikir lại nhắm mắt lại, những làn gió lại một lần nữa xuất hiện len lỏi theo từng khóm trúc mà chạy dọc cả khu rừng. Vikir đứng dậy vẫn trong trạng thái nhắm mắt và nhẹ nhàng bước đi, nhắm theo chiều hướng gió và bước tiếp. Vikir hoàn toàn dựa vào xúc giác của bản thân mà bước đi, làn gió này không hề đứt đoạn và vô cùng đặc biệt nên Vikir cũng không hề lo lắng nó biến mất. Ngay khi Vikir đi đến điểm cuối cùng của ngọn gió, cậu liền mở mắt ra, trước mắt cậu là một rừng hoa rộng lớn. Choáng ngợp với cảnh tượng trước mặt, cậu quay lưng ra đằng sau thì vẫn thấy rừng trúc ở sau lưng, bề rộng của nó kéo dài vô cùng rộng lớn tưởng chừng như không có kết thúc.

Cánh đồng hoa thanh mát ngào ngạt ở đằng trước hoàn toàn ở đẳng cấp hoàn toàn vượt trội hơn so với những chỗ khác ở Tây vực. Nó tuyệt mĩ và tưởng chừng như toàn bộ loài hoa đều ở đây. Vikir mải miết vừa đi vừa ngắm nhìn, không hề để ý đến xung quanh.

- Này này vị khách kia. - Một giọng nói lí nhí vang lên.

Vikir giật mình nhìn lại thì thấy một cô nhóc đang đứng trên cái bàn lớn đặt giữa lối đi. Cô nhóc nhìn khoảng chừng bốn năm tuổi, hai cái vòng vàng sáng đeo ở cổ tay, nhóc mặc một chiếc quần rộng, cặp má phúng phính và đôi mắt to tròn xanh biếc nhìn Vikir vẻ hờn dỗi.

- Nhìn cái gì đấy? - Cô nhóc giơ tay lên. - Sư phụ nói những người có ánh mắt như ngươi cần phải cẩn thận.

- Hả? - Vikir nhìn vẻ khó hiểu. - Nhóc con còn nhỏ nhưng tính khí rất lớn. Được rồi, vậy nhóc là ai nào.

- Tôi là Chris Evans, đệ tử của Tây vương Christie.

- Vậy còn Liana?

- Hừ, đó là sư tỷ của tôi.

Vikir gật đầu, nhìn một đứa nhóc đứng chiễm chệ trên chiếc bàn ở đây thì cậu có vẻ thấy lời nói của cô nhóc đáng để tin tưởng. Cậu lại gần và đứng đối mặt với cô nhóc, và có vẻ như muốn so chiều cao với cậu, cô bé kiễng chân lên. Vikir cũng chỉ biết cười thầm vị độ đáng yêu của cô nhóc này.

- Vậy sư phụ nhóc đâu? - Vikir hỏi.



- Sư phụ đang ở trên kia. - Cô nhóc nói và chỉ tay lên trời.

Vikir cau mày khi nghe lời nói có vẻ trêu đùa đó, nhưng chung quy vẫn là một đứa nhỏ nên lời nói này có thể được tha thứ. Như hiểu được nét mặt của Vikir, cô nhóc lên tiếng:

- Không phải nói đùa đâu. - Chris như hiểu được Vikir. - Thật ra nơi đây là..

Bất chợt, một giọng nữ thánh thót nhưng đầy uy lực vang lên bốn phía xung quanh.

- Đủ rồi đấy, Chris. Con đã tiết lộ quá đủ rồi, về thôi.

Liền đó trên bầu trời hiện ra một hố đen khổng lồ. Từ trong hố đen đó một bàn tay khổng lồ do ma pháp tụ hợp thành bất ngờ trồi ra. Bàn tay khổng lồ đó xoè ra và ngay lập tức Chris lơ lửng trên không trung. Cô nhóc cựa quậy chân tay một cách hỗn loạn tỏ vẻ khó chịu.

- Con mới ra ngoài chơi có một lúc thôi mà, sư phụ. - Cô nhóc hét lên.

Sau khi túm lấy cô nhóc, bàn tay thụt vào trong lỗ đen, và biến mất hoàn toàn. Tuy nhiên, lỗ đen vẫn còn trên khoảng không đó.

- Bay được lên đây. - Giọng nói đó phát lên tiếp. - Coi như cậu vượt qua được kiểm tra của ta.

Vikir vẫn chưa hết bất ngờ trước hình ảnh vừa rồi, cậu đứng đơ ra với khuôn mặt sừn sốt nhìn cánh tay đó thu lại. Cậu liền bừng tỉnh khi nghe giọng nói đó ám chỉ mình, hơn nữa cũng biết được đối phương là ai, cậu liền đứng ngay ngắn chắp tay.

- Đa tạ, Tây vương.

Dứt lời cậu liền nhảy bay thẳng lên, nhằm hướng lỗ đen mà phi tới. Dù cậu đã bay được thoải mái nhưng vẫn có một lực lượng nào đó kìm hãm cậu tiến thẳng đến lỗ đen. Vikir hiện tại giống như một người đang đi ngược gió vậy, đây có vẻ là bài kiểm tra mà Tây vương giao cho cậu. Vikir liền vận sức để hấp thụ năng lượng tự nhiên khuếch trương năng lượng và bay thẳng tới lỗ đen. Càng tới gần thì áp lực càng lớn ép Vikir xuống và tạo khó khăn cho cậu trong lúc bay. Sau nhiều nỗ lực cuối cùng cậu đã chạm tới được mép của lỗ đen.