Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 29: Gặp mặt



Ngồi tầm mười lăm phút trời đã bắt đầu chuyển sáng. Khi mặt trời ló rạng tất cả động vật bay trên trời ngay lập tức đâm thẳng về phía thác nước, Vikir quan sát bầu trời và lại nghĩ đến cảnh sáng hôm qua mình chứng kiến. Đám cây chạm vào ánh sáng ngay lập tức bất động, các rễ cây chui xuống cắm chặt vào đất và lại trở nên bình thường như ban đầu. Vikir cùng mọi người chứng kiến cảnh đó đều bất ngờ vì sự linh hoạt của các sinh vật nơi đây.

- Các tuyển thủ chú ý, cuộc thi sẽ có một chút sự thay đổi, yêu cầu tất cả mọi người ra khỏi nơi trú ẩn, đứng thả lỏng bên ngoài trời.

Lời vừa dứt, cả bốn người đều nhìn nhau một cách khó hiểu.

- Ý cậu thế nào, Vikir? - Beard hỏi.

- Cứ làm theo lời cô ấy nói đã, dù sao đây cũng là không gian do Đế hoàng đích thân tạo ra.

Tất cả bốn người đều đứng dậy, đi ra khỏi cửa hang động, xếp thành một hàng đứng để chờ đợi điều mà Đế hoàng chuẩn bị. Bất chợt trong không trung được hội tụ ra bốn phiến băng hình tròn lớn. Vikir chạm vào thì thấy nó không hề lạnh, nhưng nhìn thật sự rất giống băng.

- Trước mắt các bạn là một phần của thử thách đêm thứ ba, hãy bước lên và các bạn sẽ được di chuyển đến điểm kế tiếp.

Vikir cùng hai người bước lên, phiến băng lơ lửng bay lên trên bầu trời. Nó dừng lại đúng nơi mà bức tường vô hình mấy lần báo hại Vikir. Nó ghép lại vào bức tường và lúc này Vikir, Aila và Beard đang đứng trên bức tường vô hình, nhìn giống như đang đứng trên trời.

- Mọi người hãy làm quen với nơi này đã nha. - Giọng của Liana lại cất lên.

Vikir nhìn xuống dưới chân thì tất cả những cái cây, mặt đất hang động, kể cả thác nước đều bị bao phủ bởi một màu trắng xóa và hoàn toàn biến mất. Lúc này giống như cậu và mọi người đang đứng trên một tấm gương khổng lồ, trên đầu là bầu trời sáng rực rỡ.



- Đi thôi, khám phá nơi này. - Beard hùng hổ nói.

Beard mạnh dạn xông lên phía trước nhưng cậu ta đi không hề được thoải mái vì cậu ta vừa bước đi vừa vất vả ngả nghiêng giữ thăng bằng. Beard quay lại mặt đỏ tía tai, ngồi phịch xuống đất.

- Chịu thôi, tôi không đi được nữa. - Beard hét lên. - Mặt đất ở đây trơn trượt quá.

Vikir di chân lên đằng trước thì phát hiện mặt đất ở đây vô cùng trơn trượt, không dễ gì mới có thể giữ mình đứng vững. Vừa rồi, may mà vẫn còn đứng trong phiến băng, nếu không cả bọn đã bị ngã ra đất rồi. Trong các thử thách trước, do có bức tường này nên cậu không thể bay được, bây giờ cậu đang đứng trên đó rồi, nghĩa là giờ cậu hoàn toàn có thể bay được.

Nghĩ vậy, cậu liền thi pháp mà nhấc người bay lên, cậu cảm thấy vui mừng vì bây giờ cuối cùng cậu đã có thể lượn lờ thoải mái trên bầu trời. Thấy Vikir có thể bay, Aila của Beard cũng bay lên bầu trời. Cả ba người bay bên cạnh nhau trải ngang qua khoảng không này.

- Ngươi nghĩ sao về nơi này, Vikir? - Aila hỏi vẫn với giọng lạnh lùng.

- Nơi đây hoàn toàn trống vắng, trước mắt cứ đi tìm những người còn lại đã.

Aila và Beard gật đầu đồng tình và tiếp tục bay thẳng về phía trước. Dù biết rằng không gian này có thể rất rộng, nhưng Vikir lại không hề ngờ nó lại rộng lớn đến vậy, cậu đã bay rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm được điểm tận cùng. Bất chợt cậu nhìn thấy năm người đang bay trên trời đằng xa kia. Có hai người đang dẫm lên cái gì đó để bay, có vẻ như công cụ phi hành, ba người còn lại thì bay giống như ba người Vikir.

Khi Vikir lại gần mời biết đằng trước là hai huynh muội Kamen và Lily. Dường như cảm ứng được có người lại gần, Lily quay lại và ngay lúc đó khuôn mặt trở nên rạng rỡ và hét lên:

- Kamen, huynh nhìn kìa, là anh Vikir. - Cô vừa chỉ tay vừa kéo tay Kamen.

Kamen quay lại và chắp tay chào Vikir, ba người đang bay cũng dừng lại chờ ba người Vikir bay tới.



- Cậu thế nào rồi, Kamen? - Vikir bắt tay Kamen với khuôn mặt rạng rỡ. - À, còn đây là Beard và Aila, hai người bạn đi cùng tôi.

- Vẫn tốt như vậy. - Kamen cũng cười tươi. - Giới thiệu với mọi người đây là ba người bạn đi với tôi, lần lượt là Bit, Gon và Becky.

Bit là một chàng trai nhỏ thó, mặc một bộ áo chùng, trong tay liên tục nghịch các sợi dây mỏng. Gon là một chàng trai mảnh khảnh và cao khều, chân anh ta nhìn rất dài và chiếm phần lớn chiều cao cơ thể, anh ta đi một đôi guốc cao. Becky là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa phía sau, trên tay cô là một khẩu súng, ở khoé mắt có một vết xăm hình tam giác. Nghe xong lời giới thiệu, tất cả mọi người đều gật đầu chào nhau.

- Gặp nhau là có duyên, mọi người đi chung với nhau đi. - Gon cười tươi rủ.

- Tất nhiên rồi. - Vikir cũng lại gần đáp lại sự nhiệt tình của Gon.

Tám người tiếp tục bay lên đằng trước.

- Phải rồi, tại sao mọi người lại đi hướng này vậy? - Aila hỏi.

- À, chúng tôi phát hiện một hòn đảo. - Bit nói. - Phải, giờ nên gọi là đảo nhỉ, mặc dù theo địa hình cũ nó là một ngọn núi cao, nên giờ cả bọn ra đấy dừng chân.

- Được, mau đến đấy thôi. - Beard hăng hái chỉ tay bay lên đằng trước.

Họ bay mãi cuối cùng cũng đến được hòn đải đó, nó có vẻ là đỉnh của một ngọn núi nào đó vì trên đấy có rất nhiều cây và đá. Đáp xuống được hòn đảo thì vừa lúc đó mặt trời cũng đã sắp sửa tắt rồi.