Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 19: Đệ tử Tây vương



Ngoài đường kia tất cả mọi người đều tấp nập hướng đến trung tâm của Tây đô nơi quảng trường Florence tồn tại ngàn năm nay. Quảng trường Florence là quảng trường lớn nhất Tây vực, có sức chứa hàng ngàn người, thường được sử dụng làm sự kiện của Tây vực. Giờ đây, nó đã được sử dụng để tổ chức hội nghị tuyển chọn nhân tài. Con đường đông đúc đầy tiếng nói cười và sự chờ mong về sự kiện mười năm mới được tổ chức một lần, ai cũng vô cùng háo hức.

Vikir cùng Oliver đi theo dòng người đông đúc, ở con đường này rất nhiều người nhưng lúc nào cũng ngập tràn hương hoa. Cậu bước đi và kinh ngạc trước một quảng trường vô cùng rộng lớn. Bên ngoài được bao bọc bởi những bức tường màu vàng óng ả, điểm lên đó là nhiều loài hoa trên tường. Bước vào bên trong là phần khán đài bao quanh một cái sân rộng lớn, trên bầu trời giữa quảng trường có ba phiến đá lơ lửng trên không trứng. Oliver đẩy vai Vikir lên đằng trước ra hiệu cố lên và ngay lập tức chạy lên khán đài cho khách mời. Đoàn người đều tản ra và tự ngồi lên trên khán đài, lúc này trên sân chỉ còn lại những người sẽ tham gia vào cuộc thi. Vikir ngó xung quanh đa phần là những người rất mạnh nhưng không hề có người mà làm cậu ói máu hôm qua. Tất cả các tuyển thủ đều ngồi xếp bằng, sử dụng phong ma pháp để lơ lửng trên không, thấy vậy Vikir cũng làm theo. Mọi người trên khán đài có vẻ đang xì xầm, đánh giá về các tuyển thủ năm nay.

Bất chợt, mọi người im bặt. Vikir ngẩng đầu lên liền thấy một dải hoa xuất hiện bay ngang qua quảng trường. Sau đó, liền có một dải lụa bay xuống khán đài, trên đó là một cô gái vô cùng mĩ miều với dáng người quen thuộc đang bước xuống. Cô gái đó nhẹ nhàng đáp xuống khán đài và vung tay.

- Xin kính chào các người dân Tây vực và các vực đã đến và tham gia tuyển chọn năm nay. Tôi hy vọng các vị đến đây sẽ đem đến những màn biểu diễn xuất sắc và học hỏi cái mới để liên tục trau dồi bản thân. Các vị khán giả cũng xin giữ im lặng để các tuyển thủ của chúng ta có điều kiện tốt nhất. Sau đây mời chư vị thưởng thức chút điểm tâm.

Cô gái đó liền thi pháp, lát sau xuất hiện muôn vàn các cánh hoa và chúng tụ lại biến thành từng tách trà, từng bánh bông lan bay đến tay của từng người một trên khán đài và trên tay của tuyển thủ. Vikir ngẩn người nhìn cô gái, gương mặt đó, giọng nói thánh thót đó chắc chắn là Liana không sai được. Thì ra ý cô ấy nói sẽ sớm gặp lại là gặp ở đây, Vikir quay sang hỏi người bên cạnh.



- Cô ấy là ai mà lại có thể điều hành cuộc thi này vậy.

- Hả? - Một chàng béo ngồi cạnh trả lời. - Cậu không biết à? Đó là quý cô Liana Forever- đệ tử đầu tiên và cũng là duy nhất của Tây vương Christie đấy.

- Cái gì? - Vikir há hốc mồm vì không tin được tại sao cô ta lại có gia thế như vậy mà lại có thể xuất hiện ở cái ngôi nhà ọp ẹp trên đường.

- Cậu từ trên trời rơi xuống à? Tôi không tin được lại có người không biết cô Liana đấy.

Và dường như khi bánh bông lan cùng trà hạ xuống tay của Vikir thì Liana đã nhìn cậu và nở một nụ cười nhẹ. Sau khi mọi người đã dùng xong thì cũng chính Liana thi pháp dọn dẹp. Liana cúi chào khán giả, và giơ một tay lên về phía các tuyển thủ. Ngay lập tức Vikir thấy cậu bị bao quanh bởi một cơn gió hoa và khi cơn gió biến mất cậu đã thấy mình cùng các tuyển thủ khác đang ở trong một căn phòng. Lát sau, một giọng nói vang lên trong phòng:

- Đang cải tạo sàn đấu, các tuyển thủ hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chuẩn bị cho cuộc thi đầu tiên.

Vikir tạm thời ngồi xuống ghế, trong căn phòng này đã có mặt tất cả tuyển thủ của cuộc thi. Họ đều ngồi điều chỉnh cơ thể, lau chùi vũ khí để chuẩn bị tiến vào cuộc thi. Vikir cũng mang con dao của mình ra nhìn và quan sát cẩn thận.

- Khí tức thật khủng bố.



Vikir ngẩng mặt lên nhìn nơi giọng nói phát ra. Đó là một người đàn ông tóc dài búi gọn sau đầu, trên lưng có hai thanh kiếm đan chéo vào nhau, thân hình cao lớn nhưng cực kì uyển chuyển. Cậu ta có thể lại gần Vikir mà Vikir lại chẳng thể nhận ra đã mình chứng cậu ta rất mạnh.

- Tôi nói thanh đao của cậu. - Chàng trai vừa nói vừa chỉ tay về phía thanh đao Vikir đang cầm trên tay. - Nó tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa và vô cùng cương mãnh.

- Ồ, cậu thật có mắt nhìn, vũ khí của cậu là kiến hả? - Vikir vừa nói vừa siết chặt thanh đao vào lòng bàn tay.

Thấy Vikir đề phòng mình, chàng trai giơ hai tay lên:

- Xin chào cậu, tôi là Barik, đã thất lễ rồi.

- Còn tôi là Vikir. - Vừa nói cậu vừa thu đao vào trong người.

Hai người ngồi xuống và nói chuyện với nhau, câu hỏi của Vikir chủ yếu xoay quanh các vùng đất mà Barik đi qua. Còn Barik thì lại hỏi về phương pháp tập luyện cũng như sức mạnh của Vikir.

- Cậu không thấy như vậy chẳng khác nào tôi tiết lộ át chủ bài sao. - Vikir nói.

- Ồ, tôi lại thất lễ rồi. - Barik cúi đầu xin lỗi.

Lát sau, cánh cửa căn phòng mở ra và giọng nói của Liana vang lên:

- Chào mừng các bạn đến vòng thi đầu tiên, có tên là Mê cung vô tận. Hãy chứng minh sự kiên nhẫn và trí thông minh của bạn bằng cách vượt qua mê cung.

Vikir nhìn ra ngoài cánh cửa thì liền thấy một lối đi bằng đá được mở ra. Lát sau căn phòng bị một ánh sáng chói lòa chiếu sáng, tất cả những tuyển thủ dường như đang biến mất trước mắt cậu. Vikir nhắm chặt mắt lại và khi mở mắt ra trước mắt cậu là một con đường với các bức tường đá và chi chít rong rêu.

- Nào, chúng ta hãy bắt đầu thử thách đầu tiên, Mê cung vô tận.