Lục Dã Tiên Tung

Chương 37: 37




Lúc đến nơi tổ chức sự kiện, ở đó đã tập trung rất đông khách.
Lý Tử Thất bỗng thấy choáng ngợp bởi nơi này.

Nàng đi theo sau Lê Tuấn, Lê Tuấn cố ý che đi dung nhan tuyệt diễm của nàng sau lưng ông, rất nhanh liền lấy chiếc mặt nạ trên bàn đeo lên cho Lý Tử Thất.
Đương nhiên, hành động che chắn của Lê Tuấn cũng chẳng mấy hiệu quả.

Khi mấy người bảo vệ, dẫn đường cho hai người vừa thấy Lý Tử Thất liền bị làm cho ngây ngẩn một hồi lâu...
Vẻ đẹp khuynh thành của Lý Tử Thất còn làm điên đảo cả lục giới Tiên Ma, đương nhiên những người phàm tục càng không thể không bị mê mẩn.
Dương Vĩnh Khoa đứng trên lầu quan sát từng hành động của Lê Tuấn và Lý Tử Thất.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn biểu hiện của Lý Tử Thất từ lúc mới gặp đến tận bây giờ luôn là ngây ngô, ngốc nghếch.

Không lẽ trên đời còn có một người xinh đẹp mà ngốc nghếch như vậy!!! Hay chỉ là đóng kịch để tìm mồi ngon!!!
Dương Vĩnh Khoa nhếch mép, quay người rời đi.
Lý Tử Thất được Lê Tuấn đưa vào bữa tiệc đang diễn ra.

Ai nấy đều nhân cơ hội hiếm có kết giao bạn làm ăn, mời rượu đối phương, cười cười nói nói trông rất vui vẻ.
Lý Tử Thất bị không gian to lớn trong phòng làm cho quay lòng vòng.

Trong này, tuy không to bằng chính điện ở Ỷ Lan, nhưng so về độ lấp lánh, hoành tráng thì nơi đây hơn hẳn mấy phần..
Đang mải ngắm nghía xung quanh, Lý Tử Thất liền bị lôi cuốn bởi mùi hương khó cưỡng.

Chiếc mũi xinh đẹp nhỏ nhắn khịt khịt vài cái, liền đi theo mùi hương đi tới chiếc bàn đang bày đầy đồ ăn ngon.
Lý Tử Thất cười tươi vui vẻ, mùi hương trên người lại bắt đầu lan toả khắp bốn phía.

Nàng không để ý hình tượng, trực tiếp kéo ghế để xuống vị trí gần con cua Hoàng Đế.

Trong lòng bỗng nở đầy hoa hồng, thật tốt, ở đây người ta đã cắt sẵn vỏ cua rồi, nàng chỉ việc lôi thịt từ trong vỏ ra ăn là được.
Lý Tử Thất tít mắt thích thú ăn.

Mấy người phục vụ đứng bên cạnh nhìn nàng cũng cười nhẹ.

Tuy chiếc mặt nạ che đi một nửa gương mặt tuyệt diễm của Lý Tử Thất nhưng vẫn không thể che nổi chiếc mũi tinh xảo cao vút, đôi môi căng mọng tươi tắn.


Chỉ cần có thế thôi cũng đủ khiến bao người mê đắm rồi.
“Tử Thất, đi thôi.

Qua bên kia xem đấu giá.” Lê Tuấn vừa tìm thấy Lý Tử Thất đã lắc đầu chịu thua nói.

Còn tưởng nàng sẽ bị lạc đến chỗ nào, ông liền chạy đi tìm Dương Vĩnh Khoa dò camera xem nàng đang ở đâu.

Dương Vĩnh Khoa còn không thèm để ý đến ông, bình thản buông câu: “Không biết.” Khiến ông tức muốn chết.

Tự mình chạy đi tìm nàng.

Dương Vĩnh Khoa đương nhiên biết Lý Tử Thất đang ăn, nhưng tuyệt nhiên không nói.

Bởi hắn không ưa kiểu ăn như bị bỏ đói mấy ngày của nàng, nên không thèm nói.
Bất quá, nói nàng ăn như bị bỏ đói cũng không phải.

Bởi nàng đâu phải ăn ngấu nghiến, mà chính là từ từ thưởng thức, từ từ nếm vị.

Chỉ vì vậy mà nói nàng ăn như bị chết đói thì quả là oan cho chức công chúa Hồ Tộc của nàng đi!!!
Lê Tuấn thấy Lý Tử Thất không có ý muốn đi liền rút khăn ướt, trực tiếp lau sạch tay cho nàng rồi kéo nàng đi nói: “Một lát xong ta sẽ cho con hai con cua để ăn.”
Lý Tử Thất vừa nghe vậy liền hớn hở hỏi lại: “Thật sao!!” Sau đó lại cười rất tươi.
Buổi đấu giá bắt đầu, Dương Vĩnh Khoa sắp xếp chỗ ngồi ở hàng ghế đầu cho Lê Tuấn.

Nhưng bởi Lê Tuấn mang theo Lý Tử Thất nên hắn đành ngồi gần nàng.

Lý Tử Thất bỗng dưng được ngồi giữa hai người đàn ông, tâm trạng liền trở nên căng thẳng.

Bao lâu rồi, nàng chưa được ngồi gần Hoa Hoa như vậy!!! Rất lâu, rất lâu rồi...
“Thưa quý vị, cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian đến tham gia buổi đấu giá hôm nay.....” mở đầu chính là đoạn giới thiệu dài dằng dặc của ông MC.
Lý Tử Thất mất hứng, ngáp liền mấy cái.

Đợi mãi mới đến đoạn đấu giá.


Món đầu tiên là chiếc bình cổ thời nhà Lý.

Lý Tử Thất vừa liếc qua một cái đã mím chặt môi.

Chiếc bình này chính là bình của Lý Đức Chinh (Vua Lý Thái Tông), năm đó hắn 20 tuổi, nàng đúng lúc trốn xuống phàm gian chơi.

Lại bị lạc vào phủ Thái Tử của hắn, hắn phát hiện liền truy bắt nàng.

Nàng bực bội liền hiện nguyên hình, trốn vào chiếc bình này.

Lý Đức Chinh phát hiện liền nhốt nàng trong chiếc bình cả một tháng trời, nàng cũng chẳng thèm chạy.

Buổi sáng hắn lên triều nàng sẽ chui ra và biến hình người chạy đi chơi khắp Hoàng Cung, đến tối mệt rồi lại về ngủ trong cái bình đó.

Cuộc sống khi đó quả thật rất vui vẻ, thoải mái vui chơi cả tháng dưới phàm mà không bị phát hiện.
Lý Tử Thất mím môi.

Từ ngày mất nội đan, nàng chuyện gì cũng không thể nhớ rõ, nhưng sao lại nhớ tới chuyện cách đây cả ngàn năm!!! Cũng có thể là do chuyện này ấn tượng với nàng quá tốt nên nàng mới nhớ chăng!!!
(*Một ngày trên trời bằng một tháng dưới phàm.

Nên cho dù ở trần đã trải qua ngàn năm, nhưng trên trời cũng chỉ mới qua gần 84 năm.)
Lê Tuấn thấy biểu hiện của Lý Tử Thất liền ghé xát đầu lại hỏi: “Bình giả hả??”
Lý Tử Thất bật cười lắc đầu nguầy nguậy.
Dương Vĩnh Khoa đen mặt liếc mắt một cái.

Bình giả?? Sự kiện đấu giá ở tập đoàn Vin lớn nhất nước có thể giả được sao!!! Đúng là ấu trĩ mới nghĩ được như vậy.
Đến món đấu giá thứ hai, là một bức tranh thuỷ mạc.

...Trải qua một đoạn thời gian dài, món đấu giá thứ chín cũng mang ra.
“Vâng, thưa quý vị.


Đây là món thứ 9 của chúng tôi.

Bức tranh có tên Khuynh quốc khuynh thành.

Bức tranh có từ đời nhà Lý, khoảng chừng từ năm 1025-1028.

Giá khởi điểm được đưa ra là 2 tỷ 500 triệu đồng.” MC lớn tiếng quảng cáo.
Vừa nhìn đến bức tranh, Lý Tử Thất đã kinh ngạc đứng phất dậy nhìn chằm chằm bức tranh.
Dương Vĩnh Khoa và Lê Tuấn cũng thấy lạ, nhìn lại mới thấy..

Trên bức tranh kia, người trong bức tranh quả thật là rất giống Lý Tử Thât!!!
Dương Vĩnh Khoa nhìn bức tranh rất lâu, bức tranh này có điều gì đó rất lạ.

Hắn đương nhiên cũng cảm thấy muốn giữ lại bức tranh này.
Lý Tử Thất ngơ ngẩn nhìn bức tranh tuyệt đẹp trên bục.
Khuynh quốc khuynh thành!!! Đây chẳng phải là nét vẽ của Lý Đức Chinh sao!!
Hắn, biết nàng là Hồ Ly biến thành!! Từ lâu đã biết, nên để mặc nàng quậy phá khắp Phủ Thái Tử của hắn!!! Buổi sáng trước khi lên triều đều cố ý mở nắp bình để nàng chạy đi chơi, tối về lại cố ý để chiếc bình gần giường ngủ của hắn!!! Cưng chiều nàng, nàng đòi gì, muốn gì hắn cũng sẽ đáp ứng!!!
Kể cả.....
Trong lòng Lý Tử Thất chấn động, ánh mắt nàng nóng rực, đỏ ửng, tròng mắt bắt đầu xuất hiện giọt nước long lanh.

Nàng hạ mắt nhìn Dương Vĩnh Khoa, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Khuôn mặt, dáng vẻ, và cả tính cách của Dương Vĩnh Khoa đều giống y đúc Lý Đức Chinh năm đó.

Nàng vốn luôn tưởng, bởi vì mạng thứ 9 của nàng đang trong người Dương Vĩnh Khoa nên nàng mới cảm thấy thân quen với hắn.

Nhưng bây giờ nàng mới biết, hoá ra không phải.
Không phải...!
Là bởi vì, kiếp trước của Dương Vĩnh Khoa, chính là Lý Đức Chinh!!!
Dương Vĩnh Khoa bất ngờ trước biểu hiện của Lý Tử Thất, hắn bần thần một lúc lâu, không biết nên làm sao đành nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nói: “Cô bỏ ngay ánh mắt đó trên người tôi đi.”
Câu nói này thành công kéo lại lý trí Lý Tử Thất.

Nàng lúng túng ngồi lại chỗ cũ, đầu cúi thấp nhìn mười ngón tay đã bị nàng nặn cho đỏ hồng lên.
Dương Vĩnh Khoa thấy thế cũng nổi lên ý niệm tội nghiệp nàng.

Khi nhìn đến ánh mắt đau xót đó của nàng, nhìn giọt nước mắt tinh khôi kia rơi xuống.

Không hiểu tại sao trong lòng hắn lại đập mạnh liên hồi.


Như lo lắng, đau lòng, hay đã bị nàng làm cho cảm động!!!
Lại nhìn sang thiếu nữ nhỏ nhắn bên cạnh.

Cô ta bị làm sao vậy!!
Lê Tuấn vẫn chưa biết chuyện gì.

Ông im lặng theo dõi, đến cuối cùng bức tranh vẫn được Dương Vĩnh Khoa mua lại.
Lê Tuấn cười thầm trong lòng.

Ông có nên tạo cơ hội cho hai đứa con của ông đến với nhau như trước không!!!
Món thứ 10 được đưa lên.

Lần này người định mua lại là Lê Tuấn.

Nhưng lúc ông định giơ tay ra giá thì bị Lý Tử Thất kéo lại nói: “Giáo Sư, cái bát này là đồ giả đấy.”
Nghe xong câu này, không chỉ Lê Tuấn, mà cả Dương Vĩnh Khoa và mấy người gần đó cũng đều kinh ngạc.
Nếu Dương Vĩnh Khoa chọn cách im lặng cho qua, thì mấy người kia lại bắt đầu chỉ trỏ Lý Tử Thất.

Liên tục mỉa mai nàng không co kiến thức còn dám lên tiếng.
Lê Tuấn thấy vậy thì bực mình, ông nhẹ giọng hỏi Lý Tử Thất: “Sao con biết là đồ giả?”
Lý Tử Thất trả lời với giọng điệu ảm đạm, không chút sức sống nói: “Trên bề mặt bát có kí hiệu ẩn của người làm ra nó.

Mắt thường không thể nhìn thấy.

Có thể soi đèn xanh mới thấy.”
Điều này, nàng đương nhiên không có tài năng lớn như vậy rồi.

Cũng là nhờ điều ước nhìn thấy kết quả của cha cho nàng, mà nàng mới biết thôi.
Lê Tuấn nghe vậy liền nhờ nhân viên gần đó tìm cho ông đèn xanh.

Lúc soi vào bát, quả nhiên là thấy kí hiệu bằng chữ Hán.
Quả thật, tay nghề cao siêu cỡ nào mới có thể qua được con mắt của tập đoàn Vin!!!
Quá đỉnh.
Dương Vĩnh Khoa một lần nữa nhìn đến người con gái khuôn mặt buồn bả đang ngồi đó.

Cô ta thế mà vừa nhìn đã phát hiện ra thật giả!!
Đây là loại tài năng thiên phú gì đây!!.