Lục Dã Tiên Tung

Chương 25: 25




Ngồi thư viện một lúc lâu.

Đã đọc hết mấy cuốn truyện tranh mà Dương Vĩnh Khoa vẫn không có dấu hiệu học xong.

Lý Tử Thất mắt nhắm mắt mở, vừa nằm xuống đã ngủ ngay lập tức.
Phải công nhận, cách dễ ngủ nhất chính là đọc sách.

Phương pháp này là bách phát bách trúng, một ánh nhìn đã lây động cả trí não.
Lý Tử Thất chép chép miệng.

Trong mơ nàng lại nằm mơ thấy Đại tẩu nấu toàn món ngon cho nàng.
Gà nướng, vịt quay, bò xào, hủ tiếu hoành thánh...!toàn những món ngon mà đã lâu rồi nàng không được ăn.
Lý Tử Thất cười đến chảy cả nước miếng.

Miệng còn lẩm bẩm ‘vịt quay, vịt quay’ làm Dương Vĩnh Khoa cố lắm mới nhịn cười nổi.
Dương Vĩnh Khoa kéo tay áo lau đi nước miếng đọng trên mép Lý Tử Thất.
Ở khoảng cách gần như thế này mới thấy, làn da nõn nà, mịn như da em bé.

Cặp mi cong vuốt khẽ lay động, chiếc mũi nhỏ nhắn cao thẳng, và đôi môi đỏ hồng đáng yêu.

Dương Vĩnh Khoa cứ như vậy mà ngắm nàng, ngắm đến quên cả thời gian.
“Ê!!” Lê Toàn Phong đi đến vỗ mạnh lên vai Dương Vĩnh Khoa, làm hắn giật bắn mình.
Dương Vĩnh Khoa ngay lập tức đưa ngón trỏ lên môi rồi ‘xuỵt’ khẽ, ý bảo Lê Toàn Phong đừng làm ồn.
Lê Toàn Phong đương nhiên biết Lý Tử Thất đang ngủ.

Hắn cũng không định làm ồn đến nàng, nhưng thấy Dương Vĩnh Khoa cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tử Thất.

Hắn lại thấy bực mình.
“Mày làm gì đấy?” Lê Toàn Phong hỏi rất cọc cằn.
“Đang học mà.” Dương Vĩnh Khoa trả lời, xong lại ra hiệu cho Lê Toàn Phong nói nhỏ: “Xuỵt, nói nhỏ thôi, Tử Thất ngủ.”
Lê Toàn Phong lườm trắng mắt Dương Vĩnh Khoa.

Lý Tử Thất cũng ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy: “Hoa Hoa xong chưa, đi về.”

Dương Vĩnh Khoa cười ngốc: “Xong rồi.

Đi về thôi.”
“Ừ.

Cũng đúng lúc về cùng.

Tôi cũng học xong rồi.” Lê Toàn Phong nói xong liền cầm luôn cặp xách của Lý Tử Thất đi.
Tên bá đạo này, cứ như vậy mà đi sao!! Lý Tử Thất nhăn mặt, cũng mặc kệ cho hắn cầm, đỡ phần nàng phải xách nặng.
Lê Toàn Phong mấy hôm liền tự học đánh đàn trên mạng.

Tư chất hắn vốn thông minh nên vừa học đã biết, tập đánh mấy ngày cuối cùng cũng đánh tốt được một bài.
Lý Tử Thất dạo gần đây vẫn luôn thần thần bí bí, buổi sáng thì ngủ như chết, chiều đi làm thêm ở tiệm cafe cũng ngủ gà ngủ gật.
Chị Nhung chướng mắt, lại mắng cho vài câu.

Mà Lý Tử Thất đâu phải kiểu người để tâm đến lời người khác nói, nàng thế mà mắng lại ngay: “Nhung, ngươi bóc lột sức lao động của nhân viên quá nha.

Ta cũng đâu có trốn việc, chỉ là hơi mệt nên nằm xíu thôi mà.”
Chị Nhung bị ‘doạ cho đỏ cả mắt, rõ ràng nó là nhân viên.

Đi làm lại ngủ, chủ vừa mắng vài câu thì ngay lập tức phản bác lại.

Nó đúng lắm hay sao còn cãi.
Chị Nhung nghiến răng nghiến lợi chỉ lên đầu mình nói: “Mày leo lên đầu tao ngồi luôn đi này.

Con mắc dại, mày đi làm hay mày đi chơi! Tao nói lại còn cãi sao!!”
Dường như việc cãi lộn với Lý Tử Thất là việc không thể thiếu trong ngày của chị Nhung trong gần tháng nay.

Chẳng qua vì số nợ chị đang nợ Lý Tử Thất nên phải nhịn nó một chút, chứ không chị đã đá nó ra khỏi tiệm lâu rồi.
Từ ngày gặp Lý Tử Thất, chị Nhung phát hiện, khẩu nghiệp của chị lại lên một bậc.

Chị rất muốn hiền, nhưng không thể hiền nổi với con ranh Tử Thất.
Có lần, chị Nhung cố gắng kìm nén, để một ngày không khẩu nghiệp trôi qua êm đềm.


Thế là ngày hôm đó, Lý Tử Thất lải nhải cả ngày quanh tai chị: “Nhung, ra đây ta bảo...
Nhung, ta nói là phải nghe nha...
Nhung, không biết ta chỉ cho còn sỉ diện à..
Nhung..Nhung..Nhung..”
Lòng từ bi không để thắng nổi thói khẩu nghiệp, chị Nhung hôm đó nghiệp tăng gấp đôi bình thường.
Lý Tử Thất cười cười, vẻ mặt ranh ma nghe Nhung mắng.

Quả thật, nghe Nhung mắng cũng là một loại hưởng thụ.

Cũng phải nói, Nhung là người đầu tiên khiến Lý Tử Thất có hứng thú trêu chọc như vậy.
Trêu cho dữ, rồi ngồi nghe Nhung mắng.

Nhung mắng xong, nàng lại cãi tay đôi.
Cô bé Hà, phục vụ Tân, và cả Dương Vĩnh Khoa lắc đầu cảm thán.

Ngày nào bọn họ không cãi nhau là ngày đó không vui, trôi qua không yên ả.
Mỗi ngày cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã đến kì thi cuối kì, mùa đông cũng vừa đến.
Sáng hôm nay đi học, trên trường nổi lên tin đồn.
Dương Tiến Luật, nam khôi mới của trường, hôm nay không hiểu tại sao đi học lại trùm kín cả đầu, chỉ để lòi hai con mắt nhìn đường.
Không biết cậu ta có bị bệnh truyền nhiễm không!!
Lý Tử Thất nghe xong lại rất khoái, công sức thức suốt mấy đêm của nàng đâu phải chỉ để chơi!!
Dương Vĩnh Khoa nghe thấy tên của Dương Tiến Luật thì nổi lên cảm giác lo sợ, lập tức cúi ghì đầu.
Lê Toàn Phong đi bên cạnh thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ của Lý Tử Thất thì nhếch mép đầy ẩn ý: “Có trò mới sao không rủ!!”
“Chơi một mình mới thấy hả hê.” Lý Tử Thất liếc mắt tinh ranh.

Này là quả báo của tên kia.

Mấy hôm trước, cứ đến đêm khuya là nàng lại thức dậy.

Dùng một chút khí tiên cha để lại để luyện ra hương thơm dẫn dụ bầy ong.
Vốn hương trên người nàng đã là một loại mị hương mạnh, bây giờ nàng lại luyện chế thêm.


Thế là cả một đàn ong to đã tập trung ngay nhà của Dương Tiến Luật.

Đốt cho hai người dì ghẻ và đứa con ruồi bu kia một trận tan tành.
Ngẫm lại thì thấy may mắn cho ông Dương Tiến Đạt thật.

Hôm qua ông ta đi công tác, nếu không, nàng sẽ trực tiếp cho một nhà ba người họ được một phen đúng chuẩn gia đình hạnh phúc.
Lê Toàn Phong thích thú nhìn biểu cảm đã chỉnh người xong của Lý Tử Thất.

Thật may, hắn không phải kẻ thù của con nhỏ lưu manh này.

Nếu không, đời hắn coi như xong.
Buổi tối đi làm về, Lý Tử Thất lại nghe thấy tiếng đàn của Lê Toàn Phong.

Nàng nhún vai, tắm xong sẽ qua đó xem sao, hôm nay nghe có vẻ hay hơn, trơn tru hơn mọi hôm nhỉ!!
Nhưng vừa tắm xong, lại có sự việc khác thu hút Lý Tử Thất hơn.
Nàng nhìn thấy, Dưong Vĩnh Khoa đang xem video cách người ta đàn guitar!!!
“Hoa Hoa, từ bao giờ Hoa Hoa lại hứng thú với đàn Guitar vậy?” Lý Tử Thất nhìn đăm đăm vào video trên màn hình.

Hoá ra cây đàn kia lại đánh hay như vậy sao!! Vậy hôm trước là cái tên Lê Toàn Phong kia vì sỉ diện nên đánh bậy cho nàng nghe à!! Tên này muốn chết hay sao lại dám đem nàng ra trêu chọc vậy!!
Dương Vĩnh Khoa nghe nàng hỏi thì gãi đầu trả lời: “Anh muốn đánh cho Tử Thất nghe.” Ngưng đoạn, hắn lại ngập ngừng nói: “Hôm đó, anh thấy Tử Thất, Tử Thất rất thích Lê Toàn Phong đánh đàn, nên anh cũng muốn học.

Anh muốn đàn cho Tử Thất nghe.

Như vậy, như vậy,..

Tử Thất sẽ không cần qua bên kia nữa.”
Lý Tử Thất nghe xong liền ngẩn người.

Thì ra hôm đó hắn đã thấy nàng với Lê Toàn Phong ngồi nói về cây đàn!! Như vậy, có phải là đang ghen không!!!
“Hoa Hoa chỉ nhìn, không thực hành làm sao biết đánh!!!” Lời vừa nói ra miệng, ánh mắt tinh ranh của Lý Tử Thất đã sáng bừng lên: “Đợi Tử Thất chút.”
Nói xong liền chạy vọt ra ngoài, hướng phòng Lê Toàn Phong đi tới.

Dương Vĩnh Khoa hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh buồn trở lại.
Tử Thất lại chạy qua đó!!!!
Lê Toàn Phong ngóng mãi mới thấy bóng dáng Lý Tử Thất, hắn ngay lập tức cúi đầu giả vờ rằng hắn đang rất tập trung đánh đàn.
“Phong,” Lý Tử Thất cười.

Nhưng điệu cười này làm Lê Toàn Phong thấy có gì đó sai sai, nhưng sai chỗ nào hắn nhất thời chưa thể nghĩ ra.

“Sao! Thấy tôi đánh hay nên chạy qua đây nghe chứ gì?” Lê Toàn Phong châm chọc, nhưng vẫn không thể giấu nổi vui sướng trong lòng hắn.
“Đúng vậy.

Hôm nay sao ngươi đánh hay thế?” Lý Tử Thất cười chân chó, nịnh nọt hắn.
Lê Toàn Phong nghe vậy thì đắc ý, hắn hếch cằm nói: “Đương nhiên, Lê Toàn Phong tôi là ai chứ.

Mới học đây đã đánh được rất nhiều bài khó đấy.”
“Oa..

thật ngưỡm mộ ngươi nha..” Lý Tử Thất tiếp tục chân chó, nịnh hắn lên tận trời.
Lê Toàn Phong trong lòng vẫn cứ thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng do hiện tại hắn đang ngập tràn trong ‘bể ngưỡm mộ’ của Lý Tử Thất nên vẫn không mấy đề phòng nàng.
“Ngươi có thể cho ta mượn tập không?” Lý Tử Thất hiếm hoi để lộ ra vẻ dịu dàng chết người này, lần này lại liên tục phô trương.
Cảm giác bất an của Lê Toàn Phong tăng nhanh, nhưng hắn vẫn rất sảng khoái nói: “Được chứ..”
Câu nói ‘để tôi dạy cô đánh’ còn chưa thoát ra khỏi miệng, Lý Tử Thất đã nhanh tay cướp đoạt luôn cây đàn trong tay hắn, toan chạy về phòng.
“Này, cô đi đâu đấy?” Lê Toàn Phong mở to mắt kinh ngạc hỏi.
“Về phòng chứ đi đâu?” Lý Tử Thất chớp chớp mắt trả lời.
Lê Toàn Phong thất kinh, lắp ba lắp bắp: “Cô, cô qua đây, để cướp cây đàn của tôi!!!”
Lý Tử Thất nghiên đầu, mở to đôi mắt phượng xinh đẹp, vô tội nói: “Sao lại nói ra cái từ cướp nặng nề đó!!! Ta rõ ràng là mượn mà.”
Khoé miệng Lê Toàn Phong co giật mãnh liệt: “Mượn!!! Tôi còn chưa đồng ý cho cô mang đi đó.”
Lý Tử Thất nhướng mày, ý bảo ‘cho ngươi năm giây suy nghĩ lại’.

Lúc này Lê Toàn Phong mới chột dạ, đôi mắt hắn như bị tật, hết liếc ngang lại liếc dọc nói: “Ừ thì, tôi tưởng cô ở lại đây tập nên mới đồng ý...”
Lý Tử Thất bĩu môi nhún vai, không thèm quan tâm quay lưng định đi thì nghe Lê Toàn Phong nói: “Cô như vậy khác gì ăn cướp chứ.”
Nàng liền quay đầu thản nhiên nói: “Coi như ta quang minh chính đại cướp của ngươi đi.”
Lê Toàn Phong trợn tròn mắt không thể tin nhìn bóng lưng rời đi của Lý Tử Thất.

‘Quang minh chính đại cướp của ngươi’!!!!
Cây đàn này là loại hiếm của cả nước, được làm thủ công rất công phu, tiếng nhạc phát ra hơn hẳn so vơis loại bình thường.

Còn chưa nói đến độ mắc của nó, hắn cực khổ lắm mới tìm được.

Đã bị Lý Tử Thất cướp đi rồi!!!
Nàng luôn nói hắn là côn đồ lưu manh, nhưng chính hắn lại thấy nàng so với côn đồ còn muốn lưu manh gấp đôi.
Sau một lúc, phòng bên truyền đến tiếng cười của Lý Tử Thất.

Làm lòng Lê Toàn Phong bỗng chua xót.
Tử Thất à, vì tên ngốc đó nên cô mới dịu dàng với tôi sao!! Tên ngốc đó, tốt đến mức đó sao!!!.