Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 7



Chiếc xe hơi màu đen nhám, đơn giản nhưng lại rất bắt mắt, bánh xe dần chạy về phía trạm xe buýt, phát hiện hình bóng của Cung Ân Tố biến mất, hẳn là đã sớm rời đi.

Hứa Hiên Trạch nheo mày, môi bạc mím chặt. Khi nãy anh thật là vô ý, đáng lẽ khi nhìn thấy khuôn mặt hao hao với Hương Mạn, anh phải rõ đó chính là Cung Ân Tố.

Bởi vì trên đời này, ngoại trừ thân thích với nhau, thì làm sao mà có thể vô tình bắt gặp người với người giống nhau được.

Vả lại còn là trùng hợp gặp ngay gần nhà của Cung Nhâm.

Hứa Hiên Trạch đó giờ vẫn luôn thành thục ổn trọng, suy xét mọi tình huống một cách tỉnh táo và có tính thuyết phục. Thế mà khi nãy, anh hành động một cách bất cẩn, lại thiếu sự suy xét.

Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn.

Suy nghĩ dừng vài giây, sau đó Hứa Hiên Trạch nhìn trợ lý Chu Thành ngồi ở ghế phụ trước mặt, nói:

- Chu Thành, cậu mau tìm thông tin của những chuyến xe buýt ở trạm này, xem xem nó đi về đâu và hướng nào. Còn nữa....

Hứa Hiên Trạch trầm ngâm vài giây, sau đó liền nói tiếp:

- Tìm tung tích của người tên Cung Ân Tố và Cung Ngọc.

- Dạ vâng, đã rõ.

Chu Thành nhanh chóng tiếp nhận.

Khi nãy Hứa Hiên Trạch có chút ngập ngừng, là vì anh tính sẽ đưa ảnh của Cung Ân Tố cho Chu Thành, như thế thì việc tìm kiếm người sẽ dễ dàng hơn.

Chỉ là anh nhận ra, bản thân mình chính là không có ảnh của cô.

Có lẽ lát nữa anh nên liên hệ với dì Trình, nhờ dì gửi ảnh của cô và cả của Cung Ngọc qua.

Đằng khác, Cung Ân Tố bắt chuyến xe đi về hướng của khu Nội Linh. Đây là một nơi dành cho các hộ gia đình khá giả, hoặc có khi là dành cho người không có điều kiện, thuộc thành phố A.

Có thể nói, đây là chỗ ở của người bình dân, thật khó để mà cho một đại tiểu thư và tiểu thiếu gia có tiếng của Cung gia đến ở.

Nhưng bây giờ Cung Ân Tố đã không còn đường lui, ngay cả đường tiến cũng khó mà bước đến, chỉ có thể dùng mọi cách, nhảy thật cao, vượt qua bức tường của sự nghèo khổ, và đi đến một tương lai ổn định.

Cung Ân Tố đi theo chỉ dẫn của Baidu, hai chị em cô đi bộ tầm 10 phút, liền thấy được căn hộ nhỏ.



Trước cửa căn hộ, một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, tuổi trông còn rất trẻ, đang nghiêm chỉnh đứng trước cửa đợi đợi ai đó.

Khi nhìn thấy Cung Ân Tố, người đàn ông trẻ tuổi ấy liền nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp. Nhanh chân tiến tới, phụ trách hỗ trợ xách hành lý giúp Cung Ân Tố.

Hoá ra là chuyên viên mua giới nhà đất.

Cung Ân Tố chào hỏi đôi chút, sau đó cùng anh ta đi vào trong căn hộ, bắt đầu xem xét chỗ ở.

Căn hộ này không lớn, có khi còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của cô. Kích thước còn chưa đến 10m2.

Thật may là có đủ hai phòng ngủ, khu bếp và nhà khách. Chỉ là có chút nhỏ và chật chội.

Nhưng nghĩ lại, đồ đạc của cô và Cung Ngọc không nhiều lắm, có thể tiết kiệm được một chút diện tích.

Cung Ngọc nãy giờ ngoan ngoãn im lặng, bây giờ bắt đầu bùng phát tính tò mò của trẻ con.

Cậu khều khều vào mu bàn tay trái của Cung Ân Tố, âm thanh non nớt, lại pha thêm chút tinh nghịch, hỏi:

- Chị Ân Tố, chúng ta sẽ ở đây sao? Nó nhỏ quá, còn không đủ chỗ để cho em chơi nữa.

Nét mặt hơi mếu máo, đôi mắt to tròn ngấn chút nước, trông rất đáng thương.

Cung Ân Tố đau lòng, ngồi thụp xuống cạnh Cung Ngọc, bàn tay mềm mại đặt lên gò má phúng phính của cậu, ngón tay cái duỗi ra, vuốt vuốt nhẹ.

- Xin lỗi vì đã khiến em chịu khổ, hãy cố chịu đựng được không, về sau chị sẽ cố một căn nhà to hơn gặp mấy lần căn nhà này nha.

Cung Ngọc thật sự chưa hiểu lời cô nói cho lắm, tại sao cô lại nói lời xin lỗi với cậu, rồi "chịu khổ" nghĩa là gì?

Nhưng gạt bỏ tất cả sang một bên, trong đầu chỉ là luôn muốn ở bên cạnh cô, sống cùng với cô mà thôi.

Thế nến mặc kệ cậu có hiểu lời cô nói hay không, cậu vẫn tiếp tục cười lên rạng rỡ, ôm chặt lấy cánh cổ mảnh khảnh của cô, lời nói đầy sự phấn khích:

- Chỉ cần ở bên cạnh chị, ở chỗ nào em cũng thích.

Cung Ân Tố bị sự ngây ngô của Cung Ngọc làm cảm động muốn phát khóc. Cô "hung hăng" hôn vào hai bên má của cậu liên tục.

Tiếng cười khúc khích rộ lên không ngừng, bao phủ cả một không gian yên tĩnh trong căn hộ nhỏ.

Người đàn ông mua giới nhà đất ngay từ lúc đầu đã đứng bên cạnh hai chị em. Anh ta đã quan sát và nhìn thấy được tình cảm tương thân tương ái của cả hai người dành cho nhau, bất chợt anh xúc động muốn khóc.



Lại thấy hai người có chút đáng thương, nên liền đưa ra một đề nghị rất tốt cho cô, đó là cô sẽ được giảm 20% phí thuê nhà, nên chỉ cần tốn 1200 tệ để thuê.

Được món hời vô cùng tốt rơi trúng, Cung Ân Tố chẳng chút ngần ngại, nhanh chóng ký hợp đồng thuê nhà.

Tiền đặt cọc cùng chỉ có 3000 tệ. Cô vẫn còn kha khá tiền, hỗ trợ hai chị em sinh sống qua ngày.

Sắp xếp lại đồ đạc, lau dọn nhà cửa, thoáng chỉ chừng 1 tiếng đồng hồ là xong.

Cung Ngọc thao thao bất tuyệt, chọn cho mình căn phòng đầu tiên ở ngay hành lang.

Vị trí đó cùng rất tốt, cửa sổ phòng hướng ra ngoài đường xá, ở đây mọi người chủ yếu là đi làm bằng xe đạp, xe buýt, nên là không khí cùng rất trong lành, đỡ khói bụi.

Cạnh căn hộ còn trồng thêm rất nhiều hàng cây xanh, thật mát mẻ làm sao.

Từ đầu Cung Ân Tố cũng muốn sắp xếp cho Cung Ngọc căn phòng đầu tiên đó, chỉ là không dám quyết định, cô muốn cho cậu học cách biết lựa chọn, không nên trông chờ vào chỉ dẫn của người khác quá nhiều.

Dọn phòng xong, nhìn đến đồng hồ, phát hiện đã gần 11 giờ. Lúc sáng Cung Ân Tố cùng Cung Ngọc chỉ ăn tạm qua hai cái bánh bao nhỏ, và uống một ly sữa đậu nành lót bụng.

Nghĩ nghĩ mới phát hiện, mình có chút đói, hiển nhiên Cung Ngọc cũng mếu máo than đói.

Cung Ân Tố dẫn Cung Ngọc đi ra ngoài ăn. Nhân ngày có nhà mới, cô chơi sang hẳn ra, dắt cậu vào quán Pizza Hut.

Không hiếm khi được ăn ở đây, chỉ là bây giờ hai người họ có chút túng thiếu, phải cố tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Hiện tại, trên mạng xã hội, đặc biệt là trang web chuyên đăng về những tin tức tài chính.

Ở trên đó bắt đầu xôn xao về việc giá cổ phiếu của Cung thị giảm mạnh. Lại phát thêm thông tin chủ tịch Cung Nhâm vừa qua đời trong tai nạn giao thông.

Tin dữ này ập đến, những người trong hội đồng cấp cao của công ty bắt đầu xôn xao. Người người đều mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, giá cổ phiếu rơi đến mức không thể rơi được nữa, gần như là sập sàn toàn bộ.

Mấy người đối tác cùng dần dần ùa nhau hủy hợp đồng liên tục.

Sắp toan rồi, không thể ngóc đầu lên được nữa.

Trong phòng họp, các vị hội đồng ùm ben bàn bạc. Bỗng ở phía cửa có một người phụ nữ xinh đẹp, dứt khoát mở cửa, tiến vào.

Mọi người cùng chuyển mắt về phía cửa, nhìn nhìn, ai trong Cung thị lại không biết về vị phu nhân xinh đẹp này cơ chứ, là Ngọc Mỹ Liên.