Lửa Rừng - Chu Ấu Ngư

Chương 3: Định mệnh



Cậu đeo tai nghe, nằm đưa lưng về phía Thẩm Duyệt, thời gian như đồng hồ cát, rụng rơi.

Nằm mãi, không biết ngủ từ bao giờ, tỉnh dậy thì thấy Tạ Mẫn.

Cô hiếm thấy buông tóc, đeo cái túi xách to, thấy cô lấy một bộ quần áo ra khỏi túi, đặt ở mép giường, lại cầm khay cơm, buông túi xách, nói: "Ăn cơm xong mình đi."

Tạ Thụy vừa ngồi dậy đã thấy Thẩm Duyệt cúi đầu đi vào, mái tóc rối bời che khuất khuôn mặt của cô. Cậu theo bản năng sờ cánh tay, nếu không gặp nhau thì tốt biết mấy.

Cơm nước xong thay quâng áo, Tạ Thụy xuất viện cùng Tạ Mẫn. Vết thương không nặng như trong tưởng tượng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bao gồm bản thân Tạ Thụy.

Trước khi lên xe, cậu theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó bước nhanh lên xe, đóng cửa rời đi.

Hai người ở nhà cô họ một đêm, ngày hôm sau ngồi máy bay về thành phố B.

Cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí nặng nề kia. Gặp nhau cũng được, vô tình nghe chuyện cũng được, nhìn thấy cũng được, phải quên hết toàn bộ. Đến một nơi khác, bắt đầu một lần nữa.

Mưa dầm triền miên ở thành phố B, bầu trầu lúc nào cũng âm u. Tạ Thụy cứ lên một tầng lại nhớ tới chuyện cười đáng sợ của Thẩm Duyệt: Nếu trong lúc cậu che ô đi trên đường, có người nhảy lầu, có tính là cậu gián tiếp giết người không?

2 tháng, hẳn là một khoảng thời gian dài, nhưng mà, cậu không quên được đoạn ký ức đó.

Chuyện nhà thuê đã xử lý xong, sau khi thu xếp ổn thỏa cho hai chị em, Tạ Giảng và Lâm Hoa Bình lại về thành phố A. Trường học cách nhà khoảng 15 phút, ngày đó, là Tạ Mẫn đưa cậu đi đăng kí.

Đôi khi, cậu cũng cảm thấy Tạ Mẫn rất đáng sợ. Sao lại có một người như chị ấy? Làm gì cũng giỏi, không sợ điều gì. Gần đây cậu biết thêm một từ mới, AI tương lai. Nháy mắt, trong đầu cậu liên tưởng đến chị gái.

Không phải là áp lực, chỉ cảm thấy có một tấm gương giỏi giang như vậy, đôi khi cậu không biết nên nỗ lực từ đâu.

Ra khỏi trường, Tạ Mẫn hỏi: "Bố mẹ không đi cùng nên em khó chịu à?" Tạ Thụy lắc đầu: "Không phải."

Tạ Mẫn che giấu mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Ngày báo danh, cậu tìm danh sách chia lớp ở bảng thông báo, xem từng hàng, cậu không thấy tên mình trước tiên, mà là cái tên cậu không muốn thấy nhất.

Tạ Thụy có một cảm giác mãnh liệt, không phải trùng tên, nhất định là cậu ấy.

Ký ức cậu muốn quên đi, làm mờ đi lại cuồn cuộn mở ra.

Thẩm Duyệt.

Sao lại gặp nhau ở đây?

Một đêm trước khai giảng, cậu mơ. Giấc mơ đêm nay vẫn liên quan đến Thẩm Duyệt. Cậu lại mơ thấy mình mở cửa sân thượng, hai ánh mắt nhìn nhau, trơ mắt nhìn Thẩm Duyệt nhảy xuống.

Cậu đóng cửa giúp cô, chuyển sang cảnh hai người cùng lăn xuống cầu thang, cảm giác không trọng lực khiến cậu bừng tỉnh.

Thời gian còn sớm nhưng cậu không muốn ngủ tiếp. Tạ Thụy rời giường thay quần áo, đi xuống lầu dùng bữa sáng, lại mang cho Tạ Mẫn một phần, đeo cặp sách chuẩn bị ra cưa.

Cậu mở cửa, Tạ Mẫn cũng mở cửa, nói: "Hôm nay là buổi đầu tiên, chị đưa em đi."

"Không cần, em có thể tự đi." Tạ Thụy từ chối dứt khoát, cậu đã 13 tuổi, sớm không cần có người đưa đón rồi.

(*) 2 chương đầu mình nhầm tuổi nhân vật nam chính nên dùng "anh", mình đã sửa rồi nha.

Nói xong cầm lấy chìa khóa, đóng cửa cũng không quay đầu lại.

Lúc cậu còn nhỏ, cậu đã từng oán giận, làm nũng. Nhưng hiện tại, cậu sẽ không có loại cảm xúc đó nữa. Đối với những chuyện như thế này, cậu đã không ôm mong chờ.

Cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng họ không gặp nhau. Lớp mới rất nhạt nhẽo, nhạt nhẽo tới mức cậu có cảm giác 3 năm sắp tới sẽ không có chuyện gì chấn động.

Một nửa lớp là từ lớp cũ lên, một nửa là từ các lớp khác. Chủ nhiệm lớp họ Trịnh, tên một chữ "Uân", dạy Ngữ Văn, viết chữ rất đẹp. Thầy viết từng nét chữ tên thầy lên bảng, nghiêm túc và cẩn thận.

Tạ Thụy ngồi ở hàng cuối cùng. Vừa bắt đầu học kỳ mới nên mọi người còn chưa quen nhau.

Một tuần sau, các bạn mới dần quen thuộc, họ từ xấu hổ đến kết nhóm. Tất cả các bạn đều bắt đầu làm quen bạn mới, chỉ có Tạ Thụy lẻ loi một mình, có vẻ không hợp với tập thể.

Trường học rất rộng, kiến trúc mới tinh, hoàn cảnh lạ lẫm, Tạ Thụy lại cảm thấy rất thoải mái. Nơi này sẽ không có ai trong tối ngoài sáng biểu hiện sự khác thường khi nhìn cậu. Không có ánh mắt hoài nghi, không có tiếng xì xào bàn tán.

Cậu không cần cố tình lảng tránh, có thể tự do đi lại ở bất kỳ đâu. Khởi đầu này giúp cậu tìm lại cuộc sống vườn trường, giống như đây mới là nơi học sinh nên sinh hoạt.

Rất nhanh, họ chào đón kỳ thi đầu tiên. Hình như các bạn đều rất mong chờ. Tạ Thụy chống đầu, không xem lọt một chữ nào, cậu bạn bàn trên gõ gõ bàn anh: "Biết tại sao mọi người chờ mong thế không?"

Tạ Thụy hạ tay nhìn cậu ta, cậu ta tiếp tục nói: "Nghe nói lần này lớp chúng ta có 5 hạng nhất". Tạ Thụy liếc thấy có người đến gần, nhưng cậu bạn đang nói chuyện không phát hiện.

Mãi đến, "Hạng Kiệt, vào lớp rồi, có chuyện gì thì đợi hết tiết nói sau." Thầy giáo toán vừa mở sách giáo khoa vừa nhắc nhở.

Hạng Kiệt le lưỡi, nghiêng người nói nhỏ: "Hết tiết lại kể tiếp."

Tạ Thụy lấy sách toán ra, vừa mở vừa suy nghĩ lời vừa rồi của Hạng Kiệt. 5 hạng nhất, cậu bỗng nghĩ đến Thẩm Duyệt có tên trong danh sách, chắc trong 5 người này có cô ấy.

Ngày có thành tích, mọi người tụ tập dưới bảng thông báo để tìm tên của mình. Tạ Thụy chỉ nhìn số 1, ngoài ý muốn, cái tên kia không xuất hiện.

Chẳng lẽ không phải cậu ấy?

Tạ Thụy ra khỏi đám người. Vừa gần về lớp, có người hốt hoảng nhét chồng vở mới thu cho anh: "Giang hồ cấp cứu, tớ muốn đi WC, cậu giúp tớ đưa cho thầy Trịnh nhé."

Hạng Kiệt vừa nói vừa chạy. Tạ Thụy không kịp nói lời từ chối.

Sửng sốt chốc lát, cậu xoay người ra ngoài, có người hỏi: "Cần giúp gì không?" Tạ Thụy lạnh nhạt đáp: "Không cần". Cuối cùng, cậu thêm một câu: "Cảm ơn."

Người nọ vỗ vai cậu, nói: "Khách sao cái gì, đều cùng lớp với nhau. Mau đi đi, sắp vào lớp rồi." Tạ Thụy gật đầu rời đi.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy, hình như nơi này cũng không tệ lắm.

Nhưng cảm xúc ấm áp không duy trì lâu. Ngay khi cậu vừa đến tòa hành chính thì một người xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Nếu, cậu vĩnh viễn không xuất hiện thì tốt rồi.
— QUẢNG CÁO —