Long Thần Tại Đô

Chương 297: Chỉ là tôi muốn đánh anh mà thôi



“Tôi không biết!” Diệp Phàm nhún vai, chép miệng nói.

Sắc mặt Nghiêm Thế Vân khó coi tới cực điểm, hai mắt tỏa ra sát khí và sự căm giận ngút trời.

Hiển nhiên là Diệp Phàm đang cố tình khiêu khích gã!

Điều này khiến gã bị kích thích mạnh.

Bị Chu Di tát trước mặt mọi người đã khiến gã cảm thấy mất sạch thể diện, hiện giờ lại bị Diệp Phàm khiêu khích.

Đúng là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!

“Mẹ kiếp thằng chó này!” Nghiêm Thế Vân hét lớn một tiếng, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tóc Chu Di ra, nắm thành nắm đấm, đánh thẳng vào đầu của Diệp Phàm.

Cú đấm này của gã rất mạnh, có thể đánh ngất xỉu, thậm chí là chết một người bình thường.

Nhưng nắm đấm của gã còn chưa đánh trúng Diệp Phàm thì chân của Diệp Phàm đã nhấc lên, đá mạnh vào bụng của Nghiêm Thế Vân, đồng thời cũng thả tay phải của gã ra.

Rầm!

Nghiêm Thế Vân bị Diệp Phàm đá trúng, hệt như bị một chiếc ô tô tông phải, thân người bay ra ngoài năm sáu mét, va đổ mấy chiếc bàn lớn.

Sau khi đá bay Nghiêm Thế Vân, Diệp Phàm quay đầu nói với Chu Di: “Cô gái, loại đàn ông cặn bã này không xứng đâu!”

“Nhân cơ hội này quay đầu vẫn còn kịp, đừng qua lại với gã nữa.”

“Cô mau mau rời khỏi đây đi!”

Chu Di nhìn Diệp Phàm, ngẩn ngơ.

Mấy giây sau cô ta mới bình tĩnh lại, tâm trạng phức tạp nói cảm ơn Diệp Phàm, sau đó xoay người rời khỏi nơi đây.

Lúc này Nghiêm Thế Vân vô cùng chật vật đang bò lồm cồm dưới đất dậy.

Tâm trạng của gã lúc này vô cùng tồi tệ, chỉ hận không thể xông tới băm thây Diệp Phàm ra làm trăm ngàn mảnh.

“Họ Diệp, hôm nay tao không giết chết mày thì tao không mang họ Nghiêm.”

Nghiêm Thế Vân lạnh lùng quát.

Gã không phải một người bình thường mà là người tu hành.

Cho dù gã không quá nổi bật trong số những người tu hành, nhưng nếu xét trong người bình thường thì gã có thể sánh với Binh vương cao cấp.

Nghiêm Thế Vân không chút do dự, như mãnh hổ rời lồng, bổ nhào về phía Diệp Phàm.

Gã ra tay vô cùng độc ác, muốn dùng một đòn đánh Diệp Phàm bị thương nặng.

Nhưng gương mặt Diệp Phàm vẫn thong dong như trước, hoàn toàn không coi Nghiêm Thế Vân vào mắt, anh sải bước tới, tung ra một cú đá cao nhắm thẳng vào cằm Nghiêm Thế Vân.

Rầm!

Tốc độ vung chân của Diệp Phàm quá nhanh, Nghiêm Thế Vân cảm thấy hình ảnh trước mắt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Phàm đá trúng cằm, toàn bộ phần cằm bị thương nặng.

“A…”

Nghiêm Thế Vân gào lên thảm thiết.

Phần cằm của gã máu thịt be bét, hàm răng cũng vì cằm chịu đòn đau mà rơi rụng liểng xiểng, không còn lại mấy cái.

Cho dù Nghiêm Thế Vân là người tu hành thì bị thương nặng như vậy cũng khiến gã đau đớn tới mức gần như hôn mê.

Nhưng Diệp Phàm cũng không định dễ dàng buông tha cho gã như vậy, thân người anh lóe lên, tiếp cận Nghiêm Thế Vân, hai tay vung ra, tung chiêu Thiên Mã Lưu Tinh Quyền vào đầu Nghiêm Thế Vân.

Nghiêm Thế Vân bị đánh thê thảm, mắt trợn trắng lên.

Lúc này Diệp Phàm lại lên gối đánh vào bụng Nghiêm Thế Vân, mỗi một lần lên gối, Nghiêm Thế Vân đều cảm thấy mình như bị xe ô tô tông phải.

Trong bụng của gã, lục phủ ngũ tạng đã lộn tùng phèo cả lên, bị những cú lên gối liên tục của Diệp Phàm khiến cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát.

“Phụt…”

Nghiêm Thế Vân nôn ra một ngụm máu lớn, ngã “phịch” xuống dưới đất.

Gã đang hấp hối!

Những người xung quanh thấy vậy thì trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn những gì đang xảy ra.

“Đậu xanh, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tên này là ai? Hắn có thể đánh Nghiêm Thế Vân tới gần chết, hung ác quá rồi?”

“Bối cảnh của Nghiêm Thế Vân quá lớn, cho dù là người của nhà họ Tiêu cũng không dám động vào Nghiêm Thế Vân, sao tên này lại to gan lớn mật làm vậy? Hay là hắn không biết bối cảnh của Nghiêm Thế Vân? Nhưng hình như hắn đi cùng với Sở Thiên Tiên mà!”

“À, hình như trước đó tôi nghe người trẻ tuổi kia nói Nghiêm Thế Vân dám định sơ múi vợ của hắn, chẳng lẽ vợ của hắn là Sở Thiên Tiên? Nhưng Sở Thiên Tiên vẫn chưa kết hôn mà? Có chồng ở đâu ra vậy?”

“Chẳng lẽ anh quên tin đồn trước đây hay sao, nghe nói Sở đại tướng đã nhận một người con rể dù Sở Thiên Tiên chưa đồng ý, hình như là người của nhà họ Diệp ở Giang Châu.”

“Không cần biết hắn là ai, dám đánh Nghiêm Thế Vân như vậy thì chắc chắn hắn không thể sống sót mà rời khỏi Tương Nam.”



Đám người xung quanh châu đầu ghé tai, thảo luận ầm ĩ.

Giờ khắc này Nghiêm Thế Vân đang cảm thấy mình như một con chó, trong lòng chửi thề ầm lên.

Gã vô cùng giận dữ, thù hận Diệp Phàm, ngoài ra còn có cả nghi hoặc nữa!

Gã thực sự không hiểu được vì sao Diệp Phàm lại ra tay độc ác với mình như vậy? Nếu như là vì gã có ý đồ với Sở Thiên Tiên, nhưng khi gã nói chuyện với Sở Thiên Tiên thì biểu cảm của Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề giống như đang ghen mà!

Diệp Phàm nhìn lướt qua Nghiêm Thế Vân đang nằm thoi thóp trên mặt đất, dường như anh nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Nghiêm Thế Vân, đi vài bước tới trước mặt Nghiêm Thế Vân, ngồi xuống.

Sau đó Diệp Phàm tóm lấy cổ áo Nghiêm Thế Vân, nhấc Nghiêm Thế Vân lên, nói nhỏ ở bên tai gã: “Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn đánh anh một trận mà thôi.”

“Còn nữa, nói cho anh biết một bí mật nhé.”

“Lúc trước tôi nói có ghi âm trong điện thoại, thật ra là đang lừa anh đó.”

Nghe Diệp Phàm nói vậy, gương mặt bị Thiên Mã Lưu Tinh Quyền của Diệp Phàm đánh thành đầu heo lập tức đổi sang màu tím xanh.

Gã tức giận tới mức muốn nổ tung!

“Mày… Mày… Mày…” Nghiêm Thế Vân cố nén những cơn đau trên mặt khi nói chuyện, nói với Diệp Phàm: “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

“Tôi sợ quá cơ!” Diệp Phàm nhún vai.

“Anh… Anh trai tao là Nghiêm Thế Đông…” Nghiêm Thế Vân nghiến răng nghiến lợi, nói ra thân phận của mình.

Ban đầu Diệp Phàm cũng không để ý tới, nhưng khi nghe thấy Nghiêm Thế Vân là em trai của Nghiêm Thế Đông thì anh khẽ giật mình, sau đó nhếch miệng lên, nở nụ cười.

Chỉ là nụ cười đó có phần tàn nhẫn.

Khiến Nghiêm Thế Vân cảm thấy mình đang đối mặt với một con ác ma đang nhe răng cười.

“Tất cả tránh đường ra, để tôi xem thằng khốn nào mắt mù, dám tới sơn trang Minh Hồ gây chuyện”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ, một người đàn ông cao lớn, khôi ngô, mặc áo vest đi giày da dẫn theo mấy chục nhân viên bảo vệ của sơn trang Minh Hồ tới, hung hăng tiến vào trong đại sảnh.

Người đàn ông cao lớn mặc áo vest kia là Lý Thiết Ngưu, đội trưởng đội vệ sĩ của sơn trang Minh Hồ.

Nhân viên bảo vệ ở sơn trang Minh Hồ đều không phải người lương thiện, tất cả đều là binh lính xuất ngũ, từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mỗi người đều có thực lực không hề thua kém Binh vương cao cấp.

Về phần Lý Thiết Ngưu, hắn là lính đặc chủng thực lực bước được nửa Chiến Vương ở trong bộ đội.

Bởi vậy khi Lý Thiết Ngưu và mấy chục nhân viên bảo vệ đi vào, trên người tỏa ra hơi thở hung hăng thì đại sảnh đang xì xào bàn tán lập tức trở nên yên tĩnh.

Hai mắt Lý Thiết Ngưu như điện, vừa thấy Diệp Phàm và Nghiêm Thế Vân thì sắc mặt lập tức âm trầm.

“Là hai người gây chuyện đúng không? Dựa theo quy định của sơn trang Minh Hồ, tôi sẽ ném tất cả ra khỏi sơn trang Minh Hồ, trong vòng ba tháng không được phép tới đây nữa.”

Lý Thiết Ngưu xuất thân quân nhân nên khi nói chuyện hay làm việc đều mang theo thái độ nghiêm túc, bá đạo.