Long Tế

Chương 886: Sự k1ch thích của máu tươi



Nếu chỉ có vậy thôi, Trần Phong sợ là cứ thế này, Phượng Thê sẽ ngất xỉu mất.

Anh thực sự không nghĩ được cách nào để Phượng Thê tỉnh táo, mà Phượng Thê lúc này đang từ từ chăm chú cắm cây kim vàng vào huyệt đạo, đôi mắt như muốn nhắm lại, cô ấy đã rất rất mệt rồi, dù gì cũng là hai tiếng đồng hồ tập trung cao độ.

Trần Phong thấy một cái kéo ở góc bàn, nghĩ ra một cách ngớ ngẩn.

Lấy kéo rạch một đường trên lòng bàn tay của mình, tạo ra một vết thương, máu tươi từ vết thương chảy ra, trông khá là sâu.

Anh nếm thử, vị hơi ngọt tanh, nhưng có thể k1ch thích con người, khiến người ta tỉnh táo.

Trần Phong không do dự nữa, đưa lòng bàn tay lên miệng Phượng Thê, nói: “Cô nếm thử đi, chắc cái này có thể khiến cô tỉnh táo hơn đấy”.

Nghe Trần Phong nói thế, Phượng Thê có vẻ rất tin tưởng anh, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp nếm luôn, có thể là vì mất nước, mà vừa nếm máu tươi của Trần Phong, cô ấy vừa hít vào, vị ngọt tanh đó quả nhiên khiến cô ấy thấy tỉnh táo hơn.

Trần Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, cộng với vết thương vừa bị rách ra, tạo nên một cảm giác rất kỳ lạ.

Ngậm như vậy khoảng một phút, Phượng Thê mới dừng lại, vết thương không hề dễ khép lại, đến lúc Trần Phong bỏ tay ra, thì máu đang không ngừng chảy.

Máu nhỏ xuống đất, đương nhiên không có ai để ý, Trần Phong cũng chỉ tùy tiện lấy một miếng vải bên cạnh quấn vào coi như cầm máu.

Tinh thần của Phượng Thê tốt hơn một chút, thậm chí cả vệt màu đỏ đang dính ở khóe miệng là gì cũng không kịp nhìn, tiếp tục châm cứu, liên tiếp hai kim, cuối cùng tiêu hao toàn bộ tinh lực của mình, mê man ngất đi trong vòng tay của Trần Phong.

Trần Phong ôm lấy cô ấy, đưa cô ấy đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, anh nhìn cô ấy, trông cô ấy có vẻ quá mệt mỏi rồi, vừa đặt đầu xuống là thiếp đi luôn.

Còn về mấy cây kim cắm trên người ông cụ Thiên, đương nhiên là do anh thu lại, mấy công việc thể lực không cần kỹ thuật này, đều là do Trần Phong làm.

Nhân thời gian đó, Trần Phong đi đến cửa, một mình bước ra ngoài.

Lúc này ngoài cửa có hai người đang đứng, chính là Thiên Thu và một người con cháu khác nhà họ Thiên.

Trần Phong nói giọng lạnh lùng: “Ai bảo các cậu đứng đây thế?”.

Hai người ngây ra, bọn họ cũng là vì cảm thấy khác với ngày thường, mới vội vàng đợi ở ngoài cửa, nhưng được dặn là nếu không có tiếng gọi thì tuyệt đối không được vào, bọn họ chỉ đành sốt ruột đứng ở đây.

Giờ thấy giọng lạnh lùng của Trần Phong, người thanh niên nhà họ Thiên kia có vẻ không vui lắm.

“Hai người lâu như vậy không đi ra, cũng không có tin tức, nếu như hai người ở trong đó xảy ra chuyện gì, cũng đừng liên lụy đến ông cụ nhà chúng tôi, đến lúc đó xảy ra chuyện, hai người có chịu trách nhiệm được không?”.

Trần Phong vốn đã rất tức giận chuyện của Phượng Thê, bây giờ càng bị tên này làm cho sôi máu, mất kiên nhẫn, anh bước lên túm chặt lấy cổ áo của đối phương.

Thiên Thu thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi thấy Trần Phong ra tay, cậu ta đã cản không kịp nữa rồi, chỉ có thể túm lấy người anh em cùng tộc đó rồi xin tha: “Anh Trần, anh hà tất phải như thế. Thả anh em của tôi ra đi”.

Trần Phong cũng tức giận nhìn cậu ta nói: “Tránh ra, nếu không tôi dạy dỗ luôn cả cậu đấy”.

Dường như bên kia nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức có người chạy tới, Thiên Tầm Nghệ đi đầu tiên.

Nhìn thấy Trần Phong động tay, liền lên trước ngăn cản, so với Thiên Thu, Thiên Tầm Nghệ đương nhiên có thể phân cao thấp với Trần Phong hơn.

Mà có người ra tay, Trần Phong cũng thả người con cháu nhà họ Thiên đó ra, quay sang đánh nhau với Thiên Tầm Nghệ.

Thiên Tầm Nghệ không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên hỏi: “Anh Trần, anh đang làm gì thế?”.

Trần Phong hừ một tiếng nói: “Ông đây khó chịu”.

Anh cũng không giải thích, mà liên tục giơ nắm đấm tấn công Thiên Tầm Nghệ.

Thiên Tầm Nghệ ái ngại thân phận của Trần Phong, nên chỉ phòng thủ, cảnh giới của hai người cách nhau không lớn, cứ phòng thủ thế này đương nhiên dễ bị thiệt, nhất thời bị đánh hai chưởng vào lưng.

Không hỏi được gì từ Trần Phong, Thiên Tầm Nghệ đành quay sang Thiên Thu ở bên cạnh, Thiên Thu không dám giấu diếm, thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Nghe Thiên Thu nói xong, Thiên Tầm Nghệ ngay tức khắc quát thanh niên nhà họ Thiên đang đứng một bên kinh hồn bạt vía: “Thiên Tinh, còn không mau xin lỗi anh Trần đi”.

Nói rồi, anh ta lại xin lỗi Trần Phong: “Anh Trần, nhà họ Thiên quản giáo không nghiêm, không biết dạy bảo, kính mong anh rộng lượng, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng, đòi lại công bằng cho anh”.

Trần Phong phát ti3t cơn thịnh nộ trong lòng, sau khi đánh thêm hai chưởng vào người của Thiên Tầm Nghệ, anh cũng dần bình tĩnh trở lại.

Đẩy Thiên Tầm Nghệ ra, anh vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, nói: “Lần này bỏ đi, đừng để có lần sau nữa”.

Thiên Tầm Nghệ gật đầu lia lịa.

Trần Phong cũng không thèm để ý đến tên họ Thiên đang đứng đó không ngừng xin lỗi, quay người trở vào trong phòng bệnh.

Sắp đến thời gian có thể thu kim, anh cũng lo cho tình hình của Phượng Thê, may mà cô ấy vẫn đang ngủ rất say.

Mấy người nhà họ Thiên đứng ở ngoài cửa, đợi đến khi Trần Phong đi ra lần nữa, sau lưng cõng Phượng Thê đang ngủ say, bọn họ vẫn im lặng đứng chờ.

Về khu nhà ở, đồ lót của Phượng Thê đều đã ướt sũng rồi, anh lau người cho Phượng Thê, cố ép cho cô ấy uống một chút nước, sau đó mới đặt cô ấy lên giường ngủ.

Đợi mọi việc xong xuôi, anh ngồi trông bên cạnh.

Đến giờ ăn tối, Thiên Tầm Nghệ lại đến, anh ta dẫn theo tên họ Thiên đã hỗn láo với Trần Phong.

“Còn không mau xin lỗi anh Trần đi”.

Vừa đến nơi, anh ta đã bắt tên đó xin lỗi Trần Phong, tên đó cũng đã bị trừng phạt thỏa đáng, bước lên cung kính nhận sai.

Trần Phong chỉ nhìn cậu ta, cũng không nói tha thứ, cứ như vậy để cậu ta cúi người một cách ngại ngùng.

Thiên Tầm Nghệ cũng không nói được gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Một lúc sau, Trần Phong mới nói: “Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”.

Nhưng tên đó không hề động đậy, mãi đến khi Thiên Tầm Nghệ mắng cậu ta một câu, cậu ta mới đứng thẳng người lên rồi rời đi.

Thiên Tâm Nghệ cười trừ nói: “Thật là xin lỗi, nhà họ Thiên chúng tôi gần đây xảy ra quá nhiều chuyện lớn nhỏ, thật sự khiến người ta phiền lòng”.

Anh ta nói rất nhiều, nhưng Trần Phong nào có để vào tai, thấy Trần Phong cũng có vẻ khó chịu, Thiên Tầm Nghệ biết điều rời đi.

Đến khi mặt trời ló rạng, Phượng Thê tỉnh lại rất sớm, cổ họng khô rát, chỉ muốn uống nước.

Vừa có động tĩnh, Trần Phong ngồi bên cạnh cả đêm cũng tỉnh lại.

Anh thấy Phượng Thê đã dậy, cũng vội vàng nhao tới hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”.

“Khát”.

Tinh thần của Phượng Thê lúc này khá hơn rất nhiều, nhưng đôi môi vốn hồng hào lại vì mất nước mà trắng bệch ra, đến cả làn da cũng có phần thất sắc.

Khuôn mặt trắng nõn nà vốn trông như có thể vắt ra nước, giờ đã không còn hồng hào nữa, nhìn thôi Trần Phong cũng thấy đau lòng, nghe thấy Phượng Thê kêu khát, anh liên vội vàng chạy ra bàn rót rất nhiều nước mang đến.
— QUẢNG CÁO —