Long Huyết Chiến Thần

Chương 415: Võ Đạo Chiến Tôn Kiếm



Thấy hai gã tướng lĩnh tiếp tục chạy đi Long Thần cười nhạt nói với Lâm Phách Thiên:

"Ngươi biết điều đợi ở đây cho ta. Đừng có nghĩ tới chuyện chạy trốn, nếu không người sẽ hối hận đó!"

Long Thần buông chân ra, lúc này Lâm Phách Thiên mới run rẩy đứng lên. Sau đó dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào Long Thần:

"Dương Thanh, nói cho ta biết nguyên nhân tại sao?"

Trên mặt hắn hiện ra dấu chân rất rõ, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy rất là tức cười.

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Long Thần quát một tiếng hù dọa Lâm Phách Thiên lui lại mấy bước, ngay lúc đó hắn cảm giác được sát ý mãnh liệt, chỉ sợ sai lầm một cái sẽ bị đối phương giết chết ngay tại chỗ.

Lâm Phách Thiên suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo Long Thần nhìn xuống dưới thành.

Những người khác hai mặt nhìn nhau có chút khó hiểu nhưng mà Lâm Phách Thiên không nói gì, bọn họ tự nhiên không dám nhiều lời. Cả đám người lui về sau mấy bước, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn chằm chằm Long Thần. Một lát sau động tỉnh phía dưới lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Lúc này đội quân Quỷ Mã trọng kỵ đang chiến đấu kịch liệt với yêu thú, Quỷ Mã trọng kỵ lấy chiến lực cường đại xuyên thẳng vào trong đàn yêu thú. Trong phút chốc nhấc lên một tràng gió tạnh mưa máu.

Từ phương xa bỗng nhiên xuất hiện một gã nam tử và hai tướng lĩnh Thiên Hà cảnh để bát trọng mới là điểm mấu chốt của trận chiến này. Ba người bọn họ nhanh chóng tiếp cận Ám Nguyệt hổ từ hai hướng khác nhau, đoán chừng sẽ chạy tới cùng một lúc.

"Thần ca ca, ngươi không xuất thủ?"

Linh Hi ngạc nhiên hỏi. Nàng hiểu rõ tính cách Long Thần, biết hắn thù hận Lâm Tử Thần rất lớn. Hơn nữa lúc ban đầu người nhà Tiểu Long cũng chết trong tay hắn, nàng không hiểu tại sao Long Thần vẫn án binh bất động?

"Chờ hắn giết chết Ám Nguyệt hổ rồi tính sau!"

Long Thần thản nhiên nói.

Lâm Tử Thần được xưng là đệ nhất thiên tài Thương Ương quốc. Ngày hôm nay Long Thần muốn khiêu chiến hắn, lại còn là trực tiếp đối kháng trước mặt rất nhiều người. Lúc này cũng có trên vạn người đứng trên tường thành quan sát cảnh này.

Bên phía yêu thú phần lớn đều là Huyền giai, vốn không phải là đối thủ của Quỷ Mã trọng kỵ. Cho nên trận chiến này cơ hồ đã có kết quả, chủ yếu là phải nhìn xem nhân loại có thể giết được Ám Nguyệt hổ hay không.

Ám Nguyệt hổ đã cảm thấy uy hiếp tới gần, ánh mắt nó nhìn về phía Lâm Tử Thần, hoàn toàn bỏ qua hai người kia. Sau đó nó cúi thấp đầu gầm thét, tròng mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo.

Nó có dự cảm Lâm Tử Thần chính là địch nhân mạnh nhất từ trước đến giờ.

“Rống!”

Thân thể Ám Nguyệt hổ rất lớn nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ và sự linh hoạt, ánh mắt nó nhìn sang hai gã Thiên Hà cảnh để bát trong cách đó không xa. Một hồi sau, cuối cùng nó vẫn lựa chọn tấn công Lâm Tử Thần.

"Súc sinh cả gan làm loạn trong Thương Ương quốc."

Giọng nói Lâm Tử Thần lạnh như băng, trong phương viên vài trăm thước bắt đầu dâng lên một luồng chân khí mạnh mẽ. Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm hoàng kim dứt khoát chém một đường kiếm lăng lệ công kích Ám Nguyệt hổ.

“Xẹt!”

Mắt thấy cỗ kiếm khí quá mạnh Ám Nguyệt hổ kinh hãi vội vàng né tránh, đồng thời móng vuốt tụ lực vỗ thẳng xuống đầu Lâm Tử Thần.

"Ầm!”

Một tiếng nổ vang truyền đi xa mấy dặm khiến cho đám người trên tường thành giật mình sợ hãi. Ám Nguyệt hổ vẫn đánh giá thấp uy lực Đế Hoàng kiếm khí, trải qua một phen va chạm móng vuốt nó bị cắt đứt hai cái, một mảng thịt lớn rời khỏi cơ thể kéo theo vòi máu đỏ lòm.

"Ha ha, thực lực như vậy cũng dám tới đây làm loạn, đúng là muốn chết mà."

Lâm Tử Thần cười phá lên, ánh mắt liếc về phía Long Thần ngụ ý khiêu khích. Sau đó lấy tốc độ nhanh hơn phóng tới Ám Nguyệt hổ.

Lúc này hai gã tướng lĩnh Thiên Hà cảnh đệ bát trong quay mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra được thực lực Lâm Tử Thần cao hơn Ám Nguyệt hổ. Cứ như vậy bọn họ không thể chờ đợi làm ngư ông hưởng lợi rồi.

"Đại ca, động thủ không?"

"Đừng gấp, đợi thêm một lát, chúng ta tùy thời xuất thủ."

Tiền Giang nói nhỏ, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ. Hắn đương nhiên không dám đối chọi với Lâm Tử Thần nhưng cũng không thể nào quay trở lại đối mặt với đại hoàng tử. Cuối cùng hai người đành phải ẩn núp ngay tại chỗ, chi hi vọng trận chiến bên kia có thay đổi tình thế.

Mà lúc này Lâm Tử Thần chiến đấu với Ám Nguyệt hổ càng thêm kịch liệt.

Đế Hoàng kiếm khí điên cuồng công kích lưu lại từng vết thương thật sâu trên người Ám Nguyệt hổ. Lâm Tử Thần không có đối kháng chính diện với Ám Nguyệt hổ mà vừa đánh vừa di dộng né tránh, Ám Nguyệt hổ công kích thế nào cũng không thể động tới hắn một cái.

Ban đầu Cửu Thiên Chân Hỏa thú chính là bị hắn từ từ mài chết như thế, trong khi đối phó yêu thú hình thể to lớn Lâm Tử Thần lần nào cũng dùng biện pháp này, trước giờ chưa từng thất bại. Ám Nguyệt hồ quả thật bị xoay vòng đến chóng mặt, hung tính dần dần bộc phát.

Phải biết rằng, lấy thực lực Lâm Tử Thần vô cùng tiếp cận Thông Thiên cảnh đã mạnh hơn nó không ít, thế mà gã nhân loại này lại nhát gan né tránh chọc cho nó tức giận muốn nổi điên.

"Súc sinh, ta đây sử dụng chiến kỹ thân pháp Thiên giai - Thần Hành cửu cung bộ, ngươi làm sao động vào ta được, ha ha ha!

Lâm Tử Thần cố ý khiêu khích, cho tới hiện tại Ám Nguyệt hổ đã không còn uy hiếp được hắn. Nhưng mà đổi lại Lâm Phách Thiên và đám thuộc hạ vẫn đang ẩn nấp trên tường thành làm hắn tương đối bất an.

Thời gian qua đi chừng nửa nén nhang Lâm Tử Thần đã không còn tâm lý chơi đùa với Ám Nguyệt hồ nữa rồi, đúng lúc này Ám Nguyệt hổ cũng bị chèn ép rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nó vội vàng tụ lực phun vào một cỗ khí tức đen nhánh, lực lượng một chiêu này đã vượt ra khỏi cấp bậc vốn có, hẳn là chiêu bài giữ mạng của nó.

"Đây là Ám Nguyệt hồng lựu, tuyệt chiêu của Ám Nguyệt hổ? Chỉ là tài mọn mà thôi."

Lâm Tử Thần mỉm cười lạnh lùng, Đế Hoàng kiếm đột nhiên quét ngang một đường lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tại nghênh đón cô năng lượng Ám Nguyệt hồng lựu.

"Đế Hoàng kiếm đạo, võ đạo Chí Tôn kiếm."

“Ầm ầm ầm!”

Hắn dùng chiến kỹ Thiên giai đối phó Ám Nguyệt hổ thật sự là đại tài tiểu dụng rồi. Lâm Tử Thần thi triển võ đạo Chí Tôn kiếm kích phá Ám Nguyệt hồng lưu trong nháy mắt. Sau đó hắn lợi dụng cơ hội lao tới chém Ám Nguyệt hổ đứt đôi người, trong lúc nhất thời máu tươi phun trào xối xả thấm ướt cả một góc chiến trường.

“Vù vù vù!”

Cuồng phong gào thét bốn phía, Lâm Tử Thần đứng đó như một vị chiến thần bất bại, khí thế uy nghiêm lẫm liệt.

Hình ảnh này lập tức chấn nhiếp tất cả nhân loại và yêu thú, đám người phương thành cũng sợ hãi không dám thở gấp. Đặc biệt là nhóm thủ hạ Lâm Phách Thiên vội vàng lùi lại núp sau mấy bức tường, đại hoàng tử đang bị Long Thần áp chế, lúc này bọn họ mất đi người chỉ huy vốn không biết nên làm gì cho tốt.

Nhưng mà Ám Nguyệt hổ đã chết, nguy cơ yêu thú triều cũng được giải quyết. Đây là chuyện tốt đối với cư dân Khương thành, vị thành chủ mừng rỡ dẫn theo thuộc hạ lớn tiếng hoan hô, những người khác sau một thời gian kinh ngạc cũng vội vàng gào lên hưng phấn.

Trong lúc này thanh âm cổ vũ, chúc mừng vang lên bốn phương tám hướng, khí thế kinh thiên động địa hù dọa đám yêu thú chạy ngược vào rừng, không dám tiếp tục lưu lại nơi này nữa.