Lời Mời Của Thần Linh

Chương 32: Nhà tù ác linh (3)



Đêm nay sóng yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa, Mạnh Kình cảm thấy việc mình không ngủ là vẽ vời thêm chuyện.

Khảo nghiệm lần này mang tính chất như trò đùa dai, nếu người chơi không tim không phổi trực tiếp đi ngủ, sẽ không chú ý đến tiếng động trong hành lang, cứ như thế vô tri vô giác không hay biết gì, như thế sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngược lại, những người chơi cảnh giác có khả năng cao sẽ bị quỷ nam lột da kia dọa giật mình khi cố gắng tìm kiếm manh mối.

Người chơi dễ sợ hãi có thể sẽ hét lên ngay tại chỗ, do đó vi phạm điều lệ tù nhân.

Đây là mồi câu cá.

Trong phòng giam không có ánh mặt trời, không phân biệt được ngày hay đêm, nhưng đèn trần trong phòng giam sẽ tự động sáng lên lúc 6 giờ 30 phút sáng, đồng thời giám ngục bên ngoài sẽ dùng loa lớn kêu gọi, tiếng nói đinh tai nhức óc.

“Ta đếm đến mười, mặc quần áo tử tế, lập tức đứng ở cửa! Nếu muộn sẽ không được ăn cơm, đám khốn bọn mi sẽ chết đói hết!”

…… So với tối hôm qua, phong cách này thật sự mang đậm chủ nghĩa hiện thực.

Mạnh Kình vừa mặc xong bộ đồng phục tù nhân số 9 nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thì lập tức nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa mở cửa, ngay sau đó khuôn mặt lạnh băng của giám ngục xuất hiện trong tầm mắt.

Cô không chờ hắn thúc giục mà nhanh chóng bước tới cửa, đứng nghiêm, giám ngục có vẻ rất hài lòng với sự lanh lợi ngoan ngoãn của cô, không nói gì cả mà xoay người đi mở cửa phòng giam bên cạnh.

Cô nhân cơ hội này quan sát xung quanh.

Vết máu trên sàn hành lang đã biến mất, hai phòng giam sát vách chắc chắn là số 8 và số 10, người chơi ở phòng giam số 8 là một cô gái mắt to tóc xoăn, người chơi ở phòng giam số 10 là một người đàn ông tóc dài, rất có khí chất nghệ thuật, ba người đều đứng thẳng trước cửa, cư xử đúng mực, thoạt nhìn hệt như sinh viên gương mẫu đang huấn luyện quân sự.

Cô gái tóc xoăn hơi nghiêng đầu về phía Mạnh kình với biên độ rất nhỏ, đè thấp giọng hỏi Mạnh Kình.

“Chị em à, tối qua cô có nghe tiếng ai đó la hét không?”

“Nghe.”

“Quả nhiên không phải ảo giác mà, là tiếng đàn ông hét lên.”

“Ừ.”

Đúng thế, thật sự là tiếng hét của đàn ông.

Mạnh Kình nghiêm túc rơi vào trầm tư.

Tên ngốc đó sẽ không vi phạm cấm kỵ ngay đêm đầu tiên chứ? Dù sao lá gan của anh cũng không lớn lắm.

Lúc này, cô vô tình nghe thấy chàng trai tóc dài nghệ thuật phát ra một tiếng “rít”, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó hiểu và không thể tin được.

Cô quay đầu lại, trông thấy một giám ngục khác đang mở cửa phòng giam, đang đi tới từ góc rẽ hành lang.

Cô lập tức hiểu tâm tình của người đàn ông tóc dài.

Bởi vì giám ngục này trông giống y hệt giám ngục vừa rồi.

Từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, hoàn toàn được đúc ra từ một khuôn, ngay cả mã số cũng là 444444, không khác nhau tẹo nào.

Không chỉ vậy, khi cô nhìn thấy những giám ngục khác lần lượt đi ngang qua tầm mắt của mình, cô phát hiện tất cả bọn họ đều có dáng vẻ như thế.

Điểm mấu chốt là bọn họ không đẹp trai tẹo nào, khuôn mặt to, trán dồ và mũi tẹt, mắt trái và mắt phải một trời một vực, khoảng cách xa như Thái Bình Dương, càng nhìn càng khiến người ta rợn sống lưng.

Tầng một có tất cả mười lăm tù nhân, xếp hàng ở hành lang, do ba giám ngục giám sát, cùng nhau đi về phía nhà ăn cũng ở tầng một.

Địa hình của tầng này quanh co và chật hẹp, có nhiều khúc quanh ngoằn ngoèo khiến người ta choáng váng, trên đường đi, Mạnh Kình nhìn thấy những người chơi khác mặc đồng phục tù nhân lần lượt bị áp giải từ trên lầu xuống.

Không biết nhà tù này có bao nhiêu tầng, nhưng theo tình hình trước mắt, các mắc xích của ván này chắc hẳn đều sẽ diễn ra trong tòa nhà này.

Đồng hồ điểm 7 giờ, tất cả tù nhân đều đúng giờ tập trung ở nhà ăn, cửa nhà ăn đóng lại.

Chỗ ngồi trong nhà ăn không phân định rõ ràng, dù sao khay cơm và đũa cũng đã bày sẵn trên bàn, hai món ăn, một cơm, một canh, muốn ngồi đâu cũng được.

Mạnh Kình tìm một chỗ ngồi quay lưng vào tường, vừa ngồi xuống, ánh sáng trước mắt bỗng tối đi, có người nhanh chóng ngồi xuống đối diện cô.

Đầu tiên cô nhìn thấy con số 26 trên đồng phục tù nhân của đối phương, sau đó dời mắt lên, là khuôn mặt đẹp đến mức lu mờ nhật nguyệt, nhưng trong nụ cười lại mang theo một chút ngốc nghếch.

Không sai, tù nhân số 26 chính là anh Địch Tử Uyên.

Anh giống như được trang bị radar dò xét, có thể xác định chính xác vị trí của cô trong đám đông.

“Kình Kình em mặc chiếc quần jean mà tôi tặng sao? Trông hợp thật đấy.”



Kỳ thật, áo sơ mi cũng mặc, nhưng đã bị bộ đồng phục tù nhân kia che kín hết rồi.

“Ồ.” Giọng điệu của Mạnh Kình chứa đầy ẩn ý: “Hóa ra anh chưa chết à?”

Địch Tử Uyên ngơ ngác suy nghĩ một chút về câu nói này: “...... Rốt cuộc em mong tôi chết, hay không mong tôi chết?”

“Tôi có hi vọng gì đâu, chỉ là tôi thắc mắc đêm qua ai đã hét lên.”

Địch Tử Uyên tò mò hỏi: “Tối hôm qua có người la hét hả? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“......”

Quả nhiên, anh chính là loại người vô tri nằm xuống là ngủ, khiến quỷ nam lột da không tìm được cơ hội ra tay.

Mạnh Kình cạn lời: “Không có gì, may mà anh ngủ sớm, nếu không thấy con quỷ ở bên ngoài, rất có thể anh sẽ vi phạm điều lệ tù nhân.”

“Có người vi phạm rồi hả?”

“Ừ.” Cô hỏi anh: “Anh ở lầu mấy?”

“Lầu hai và lầu ba đều có người, nhà tù này có diện tích vừa lớn vừa phức tạp, tôi có cảm giác giám ngục đã dẫn chúng tôi đi vòng quanh rất lâu mới xuống lầu.” Địch Tử Uyên ghé sát vào cô, nhỏ giọng nhấn mạnh một câu: “Hơn nữa tôi phát hiện tất cả giám ngục ở đây đều giống hệt nhau, đáng sợ chết đi được.”

Mạnh Kình gật đầu: “Thiết lập trong trò chơi sẽ không thừa thải, những giám ngục này giống nhau đương nhiên có lý do, sau này phải lưu ý đến bọn họ nhiều hơn đấy.”

“OK.” Địch Tử Uyên đáp lại: “Kình Kình, em vừa nói có người hét lên, điều lệ tù nhân không cho phép la hét, vậy người chơi vi phạm kia sẽ có hậu quả gì?”

“Hiện tại vẫn chưa rõ lắm, anh có biết lầu hai nhốt bao nhiêu tù nhân không?”

“Nếu tôi đếm không nhầm thì có khoảng mười lăm người.”

Mạnh Kình nhanh chóng nhìn quanh toàn bộ nhà ăn, đếm thầm trong lòng.

Bàn trong nhà ăn gồm bàn bai người và bàn bốn người, không tính chín tên giám ngục, hiện tại có tổng cộng bốn mươi bốn người đang ăn, theo tin tức vừa rồi Địch Tử Uyên cung cấp, các tầng nơi tù nhân bị giam giữ là tầng một, tầng hai và tầng ba, mỗi tầng có mười lăm tù nhân, chắc hẳn tổng cộng có bốn mươi lăm người.

Hiện tại người biến mất gần như chính là kẻ xui xẻo tối qua.

“Chắc là chết rồi.”

Địch Tử Uyên thở dài: “Quy tắc này quá nghiêm ngặt, chúng ta phải cẩn thận không được vi phạm, tôi nhớ trong Điều lệ tù nhân cũng bảo phải quý trọng lương thực đúng không? Có phải chúng ta phải ăn hết đống cơm này, một hạt cũng không được chừa lại không?”

Yêu quý lương thực, quý trọng những ngày có cơm.

Mạnh Kình nhìn khay cơm trước mặt, trong đó có dưa chuột trộn trứng, thịt nhiều mỡ, và cơm chất cao như ngọn núi nhỏ.

Được rồi, tốt lắm, điều lệ quy định phải quý trọng cơm, cho nên cho nhiều cơm như vậy vì muốn ép người chơi ăn căng bụng.

Cô đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: “Thoạt nhìn rất khó nuốt.”

“Đúng vậy.”

“Anh có thể giúp tôi ăn hết phần của tôi không?”

“......” Địch Tử Uyên vừa cầm đũa lên, định ăn một miếng dưa chuột trộn trứng, nghe thế suýt chút nữa anh tắt thở: “Kình Kình, thật sự, phần của tôi chắc tôi còn không ăn hết nữa đấy.”

“Anh ăn cơm ít vậy sao? Hôm đó ăn lẩu chẳng phải anh ăn rất nhiều sao?”

“Bởi vì lẩu ngon, còn cái này dở muốn chết, cơm còn chưa chín hết này.”

OK, anh chàng này có sao nói vậy, không bao giờ nói dối.

Cuối cùng Mạnh Kình cũng mặc kệ nhét hai miếng thức ăn vào miệng, đồng thời âm thầm quan sát phản ứng của những người chơi khác.

Có thể thấy, đối với bữa ăn này, ai nấy cũng đều khó nuốt nổi, phóng tầm mắt nhìn quanh, có vài người không có biểu hiện thống khổ.

Khó ăn là thật, nhưng dù cơm chưa nấu chín thì cũng phải không được lãng phí, thật sự quá khó khăn.

Không ngờ, vào lúc này, một tình huống kỳ lạ xuất hiện.

Chín tên giám ngục vốn đang ngồi ở cuối đột nhiên đứng dậy, đi về phía trung tâm nhà ăn.

Không hề nghi ngờ, cảnh tượng này thu hút sự chú ý của tất cả người chơi.

Giám ngục đi tuốt ở đằng trước đẩy một thùng rác lớn, những giám ngục phía sau cầm khay riêng của mình, có thể thấy khay của bọn họ còn thức ăn thừa và cơm thừa, không có ai ăn hết cả.



“Trong vòng ba phút, thu hồi bộ đồ ăn (*).”

(*) Dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng…

Không biết ai đã ra lệnh, bọn họ đồng loạt ném khay vào thùng rác, sau đó quay lưng lại, bắt đầu tập luyện.

Đúng vậy, bắt đầu tập luyện, tức là bắt đầu đánh quân thể quyền trong nhà ăn.

Ơ gì vậy? Sao tự nhiên đánh quyền thế?

Phần lớn người chơi đều trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên cũng có một số ít người chơi giữ được bình tĩnh, bọn họ lý trí nhận ra rằng, ba phút quân thể quyền buồn cười này, trên danh nghĩa là thu hồi bộ đồ ăn, nhưng thực tế là cho bọn họ cơ hội đổ hết thức ăn.

Dù sao khay của nhiều người như vậy bị ném vào thùng rác, nên sẽ không biết là ai đã lãng phí lương thực.

Một người làm như vậy, những người khác cũng nhanh chóng làm theo, chỉ chưa đầy nửa phút, những người chơi ở mỗi bàn lần lượt đứng dậy, vứt chén đũa khay càng nhanh càng tốt, trong lúc nhất thời tiếng gốm sứ và kim loại va chạm vang lên bên tai không dứt.

Địch Tử Uyên cũng muốn làm theo, nhưng vừa chạy được hai bước thì phát hiện Mạnh Kình vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cho nên anh lo lắng thúc giục.

“Kình Kình, nhanh lên!”

Không phải Mạnh Kình không muốn vứt, mà là cô đang suy tư.

Tại sao điều lệ tù nhân viết “Quý trọng những ngày có cơm”, nhưng trong nhà ăn, người chơi lại được trao cho cơ hội đổ cơm, đó rõ ràng là một hành vi có chủ ý rõ rệt.

Càng đáng ngờ hơn chính là, bọn giám ngục thậm chí còn dùng cách đánh quân thể quyền để thu hút sự chú ý của người chơi, đồng thời đặt ra giới hạn ba phút cho việc thu hồi bộ đồ ăn, tạo cho người chơi cảm giác cấp bách.

Tại sao? Mỗi chuyện đều quá vô lý.

Khi nhìn thấy chuyện trước mắt trông quá vô lý, có lẽ đã đến lúc nên suy ngẫm xem liệu nó có hàm ý sâu xa hơn hay không.

Chẳng hạn như……

Những hành vi bất thường này thật sự đang ám chỉ với người chơi rằng, điều lệ tù nhân không chỉ là quy tắc nhất định phải tuân theo, mà còn là manh mối gợi ý.

Mạnh Kình đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi đến thùng rác, nhưng thay vì ném thẳng khay vào, cô lại dùng đũa gạt hết cơm xuống.

Cô hơi nghiêng khay, nhờ sự phản chiếu của ánh đèn trên đỉnh đầu, cô có thể nhìn thấy rõ những con số cực nhỏ được khắc bằng những vết xước dưới đáy khay cơm.

735.

Địch Tử Uyên đứng bên cạnh cô, cô lập tức đoạt lấy khay của anh, nhìn thấy con số dưới đáy khay cũng là 735.

Hóa ra là thế.

Có lẽ đây là mật mã dùng để mở nơi nào đó.

Tuy nhiên, thật không may, ngay lúc này, một bộ quân thể quyền vừa đánh xong, các giám ngục đồng loạt xoay người lại.

Hai bên lúng túng nhìn nhau.

Rất khó tưởng tượng, trong tình huống lúng túng này, phản ứng của Địch Tử Uyên cao đến trăm phần trăm.

Anh ngay lập tức đoạt lấy khay của mình, đối diện với ánh mắt sáng rực của các giám ngục, cất giọng to như chuông đồng.

“Báo cáo, chúng tôi đã làm theo chỉ thị, ăn sạch không còn một hạt cơm, bây giờ thu hồi bộ đồ ăn!”

Sau đó là hai tiếng “bùm bụp”, anh và Mạnh Kình ném khay không vào thùng rác.

Giám ngục: “......”

Với chín khuôn mặt vuông vức giống hệt nhau, chúng đồng loạt hất lên phía trước.

“Nói nhảm gì đó? Mau về chỗ ngồi!”

“Vâng, thưa ngài!”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Địch: Kình Kình mặc quần áo mình tặng, đẹp quá trời luôn!

Kình Kình: Anh chưa chết hả?