Lỗi Định Mệnh

Chương 1: Bé gái 3 tuổi



"Hân Hân, con có muốn đi học võ không?"

"Học võ để làm gì hở mẹ? Mà học võ là gì thế? Có vui không?" bé gái ba tuổi mở to đôi mắt tròn xoe ngây ngô nhìn mẹ mình.

Bà cũng nhìn cô hiền từ cười: "Để rèn luyện sức khỏe đó con, học vui lắm, con sẽ quen thêm được nhiều bạn mới."

"Thật ạ, chắc là vui lắm, con sẽ học ạ." Cô bé thích thú nhảy cẫn lên. Nhưng trong đầu cô đang nghĩ gì có trời mới biết. 'Tùng, Lâm, Đạt tụi bây đợi đi, chị đây học xong về sẽ cho chúng bây một trận. Cả mấy đứa con gái mít ướt trong lớp nữa, suốt ngày chỉ biết khóc thật chán', cô thầm nghĩ. Trong con ngươi tinh ranh kia chớp lóe ánh xanh rồi biến mất.

Ba cô bên cạnh nghe xong cũng không nói gì, lắc đầu thở dài. Đứa con gái này, từ nhỏ đã ốm yếu, lúc nào cũng ra vô bệnh viện, học võ tuy là rèn luyện sức khỏe nhưng chắc gì cô chịu đựng được.

--------------------

Trong lớp học Taekwondo.... Thầy giáo dạy võ là một người nước ngoài hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ trung. Học sinh trong lớp cũng khá đông từ mọi lứa tuổi. Àk không chỉ từ mười lăm đến ba lăm tuổi mới đúng.

Cô - Lâm Khả Hân mà mọi người hay gọi là Hân Hân có là học viên nhỏ tuổi nhất trong lớp, lạc lõng giữa lớp học. Tuy vậy thầy giáo lại đặc biệt yêu thương cô, dạy bảo cô đến tận tình làm các học viên khác phải nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị. Mỗi lần có học viên ghen tị, muốn đến mắng cô vài câu, nhưng lại nhìn thấy cô chớp chớp ánh mắt ngây thơ nhìn mình lời muốn thốt ra đành nuốt hết vào trong bụng. (Ryeo: nó mà ngây thơ, hơ hơ ngây thơ vô số tội ấy 😂😂😂)

Cô tuy mới ba tuổi nhưng tiếp thu rất nhanh, so với các sư huynh, sư tỷ đã học từ lâu có phần hơn hẳn, không phải vì cô nhỏ mà sư phụ đặc biệt yêu thương, mà cô thật sự rất có tố chất. Là một cô bé rất ham học hỏi, mỗi ngày đến lớp cô đều chạy theo kiếm người để luyện tập.

Mặc dù thân thể chỉ là một cô bé ba tuổi nhưng khả năng ra đòn của cô rất tốt, mọi người lúc đầu đều thấy cô nhỏ bé mà coi thường, nhưng chỉ cần sơ hở liền bị cô đánh trúng. Dần rồi mọi người nhìn thấy cô đều sợ chạy đi mất hoặc viện cớ bận rộn này nọ rồi thoái thác, không phải cô nhỏ mà xem thường, mà vì cô nhỏ mà không dám đánh. Đánh cô thì sẽ bị nói ỉ lớn hiếp bé, mà không đánh cô thì người chịu đòn chỉ là mình. Bởi thế tránh xa cô thì hơn.

Từ ngày học võ, cô cũng khỏe mạnh lên rất nhiều, không phải thường xuyên đến làm bạn với bệnh viện nữa nhưng vẫn đi tái khám định kỳ. Cô thuộc vào loại suy dinh dưỡng độ nặng. Cách hai ba tháng lại phải vào bệnh viện thở oxy gì gì đó. Chuyện mà cô cực kỳ ghét.

Có lẽ vì từ nhỏ đã uống quá nhiều thuốc nên đến khi lớn lên, cơ thể cô gần như miễn nhiễm với mọi loại bệnh. Mỗi khi bệnh, không cần uống thuốc, chỉ cần vài ngày sẽ tự khỏi. Đến bác sĩ cũng phải bó tay với cô.

----------------------------------------

Hôm nay trong lớp mẫu giáo, mấy đứa con gái õng ẹo, đứng xếp hàng mà cứ huyên náo. Cô giáo đang bảo các bé xếp thành hàng đặt tay lên vai bạn trước mặt, con gái đứng trước, con trai đứng sau. Cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời theo, đặt tay lên vai bạn trước mặt.

Cô thề là cô mới đụng tới cái áo của con nhỏ trước mặt chứ còn chưa đặt tay lên vai con đó nữa là. Thế mà con nhỏ đó cứ hét ầm lên là cô đè vai con đó muốn gãy. Cô điên lên rồi, đầu bóc khói rồi, sắp đánh người rồi.

Nhưng mà cô rất ngoan, rất nhớ lời sư phụ 'học võ để rèn luyện sức khỏe chứ không phải để đánh người' thế là cô nhịn, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ đúng chuẩn của một cô bé ba tuổi trả lời: "Em đặt nhẹ tay lắm rồi đó cô, em còn chưa đụng nữa mà."

"Bạn Hân đè vai em đau lắm cô, em không muốn đứng chung với bạn ấy đâu cô." Con nhỏ kia cũng chả thua kém gì.

Mấy đứa con trai phía sau nhao nhao lên: "Con An cô diệu chảy nước luôn rồi, ai mà đứng chung với cô, người ta còn chưa đụng đã là làng rồi." "Đúng đó, đúng đó, Hân Hân xuống đây đứng với tụi mình nè."....

Cuối cùng sau một hồi nhao nhao cả lên, cô 'được' cô cho đi xuống đứng chung với đám con trai. Tụi con trai cũng cực kỳ galăng chăm sóc cho cô, nhường chỗ xếp hàng cho cô luôn. Nói chung sau vụ đó, cô cắm chốt chơi chung với tụi con trai trong lớp luôn, giờ học thì tụi nó cũng tự động chừa ra một chỗ cho cô ngồi cùng.

Còn cái con An đáng ghét kia.... thôi không nhắc nữa, chuyện còn dài, sau này còn gặp lại sau.