Loạn Thế Thần Ma

Chương 76: Không Tránh Khỏi



Lúc này, Hùng và Ngư Lục Lạp đang ngồi giữa rừng hoa. Hương thơm phả vào mũi, gió nhẹ khẽ đưa khiến những đóa hoa đầy màu sắc rung rinh. Bên cạnh là bóng hình mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, tuy có chút thèm khát nhưng Hùng cũng chỉ ngắm nàng mà không tiến xa hơn bởi các cụ có câu : " Cái gì nhiều quá cũng không tốt!"

Lục Lạp ngồi đó, bên cạnh là kẻ mà có lẽ nằm mơ nàng cũng không biết rằng hắn chính là người nàng đang tìm. Tuy gương mặt có phần giống, nhưng từ tính cách đến sức mạnh đều vượt xa kẻ kia.

Tay nàng đặt lên ngực, cố ngăn cho tim không đập nhanh hơn. " Liệu có thực sự là hắn?" Nàng tự hỏi trong lòng, sau đó quanh sang thì thấy Hùng nằm im nhắm mắt như đang ngủ. Nàng nổi tính tò mò tiến lại gần để được nhìn kĩ gương mặt hắn.

Chợt hắn mở mắt, hai đôi mắt gặp nhau. Nàng chột dạ lùi lại mặt đỏ bừng định phân trần thì chợt Hùng vùng dậy nắm tay nàng rồi kéo đi.

"Có chuyện gì thế?" Ngư Lục Lạp lo lắng hỏi, đôi chân thon dài từng bước chạy theo hắn.

Hùng vừa chạy vừa hít một hơi sâu rồi đáp rằng : " Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Ta nghĩ có kẻ muốn đoạt Long Châu."

Vừa dứt câu nói, từ phía rừng hoa xuất hiện một bóng người và đang đuổi theo hai người bọn họ. Kẻ này cao lớn với hình xăm kì dị trên cánh tay.

Lúc này tại nơi mà Trường Sinh đang tò mò nhìn vào, đúng là tiếng rên của nữ giới nhưng không phải như những tên biến thái nghĩ. Sau bụi cây đó là một bông hoa lớn giống hình cái ấm nước, đang há miệng đầy răng kêu để dụ con mồi tới để xẻ thịt.

Đó là Hoa nắp ấm. Một loài thực vật cực kì hiếm với khả năng di chuyển như động vật. Là một tạo vật kì diệu của tạo hóa.

Tiếng kêu ngưng lại khi bông hoa phát hiện có kẻ nhìn ra nó, bèn dùng sức nhổ rễ của bản thân lên rồi chạy mất.

"Nó đây rồi!" Trường Sinh vui mừng, liền lập tức đuổi theo. Hoa nắp ấm rất linh hoạt, bộ rễ chụm lại thành đôi chân rồi cùng với hai chiếc lá to ở thân làm tay. Cái đầy quay lại thấy Trường Sinh đang áp sát thì liền tăng tốc lẩn vào những bụi hoa cao và rậm rạp.

Trường Sinh nén linh lực xuống chân rồi bật nhảy lên cao, cây đàn trên lưng bay ra trước rồi hắn gảy một nốt nhạc chói tai.

Một luồng khí sắc lẹm bắn ra lao về phía bụi hoa khiến nó trụi lủi trỉ còn lại gốc. Độ chính xác và thiệt hại ở mức tuyệt đối, hoa nắp ấm bị đường khí đó cắt phăn một bên bá thì rú lên đau đớn rồi đổi hướng chạy vào rừng hoa hướng dương cao hơn đầu người.

Trường Sinh tiếp tục gảy đàn rồi từng luồng khí bắn ra đến đâu, những ngọn hướng dương trụi đến đấy. Vết cắt ngọt đến mức khi lia qua thì ngọn hướng dương không chút lay động và chỉ tự rơi rụng lả tả.

Chợt một luồng khí khác từ phía đối diện bay tới đánh bật những luồng khí của Trường Sinh khiến hắn thận trọng lùi lại rồi quan sát kẻ vừa tấn công.

Trên một trong vô vàn bông hoa hướng dương, có một cô gái băng thanh ngọc khiết đứng trên đó tựa như nhẹ như lông vũ. Nhìn không khác gì tiên nữ giáng trần, trên tay nàng là một cây đàn tỳ bà tinh xảo.

Dưới lớp khăn che mặt, môi hồng khẽ rung rinh : " Ngươi chỉ vì một bông hoa và hủy hoại của rừng hoa! Có đáng không?"

Trường Sinh nhíu mày nhìn cô gái, từ nàng toát ra vẻ thanh cao ngút trời. Hắn từ tốn đáp : " Nếu bông hoa đó thực sự đặc biệt thì rất đáng!"

Cô gái bình thản hỏi tiếp : " Vậy nếu như bông hoa đó ngươi không thể chạm tới vậy chẳng phải những bông hoa khác vô tội lần lượt chờ ngươi đến hủy hoại sao?"

"Thứ lỗi! Ta không có thời gian nói chuyện. Phiền ngươi tránh đường." Trường Sinh lịch sự đề nghị.

Cô gái kia đáp : " Ta thấy khả năng chơi đàn của ngươi không tồi! Chi bằng chúng ta đấu một trận. Nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi đi."

"Cái..." Trường Sinh đang định nói gì đó thì liền hốt hoảng nhảy lùi lại tránh một đường khí sắc lẹm từ phía cô gái bay đến. Sau đó là tiếng đàn tỳ bà ngân lên.

Trường Sinh cũng không nhượng bộ, hắn ngồi xuống đặt cây đàn lên đùi rồi bắt đầu gảy từng khúc nhạc chói tai.

.......................................................................

Ở dưới đáy vực sâu, Tề Thiên đang vung gậy đập từng tốp những sinh vật gớm ghiếp đen thui.

"Sao bọn này đánh mãi không hết?" Tề Thiên tức giận hỏi sự phụ hắn.

Lão khỉ già đáp : " Đây là giống loài sinh ra từ âm khí dưới đáy vực này. Địa bàn của chúng thì đương nhiên là đông rồi."

"Vậy à?" Tề Thiên như ngộ ra, sau đó thu Kim Cô Bổng lại rồi vận lôi linh lực ra khắp người lao ra đánh tới tấp vào kẻ địch. Những chùm lôi vàng chóe bắn ra xung quanh theo mỗi bước di chuyển của hắn. Như một lá chắn biết tấn công, những kẻ nào ở xa thì lôi điện sẽ tự phó tới gây sát thương. Còn những kẻ ở quá gần sẽ bị lôi tụ thành lá chắn cản đòn không cho tiếp cận. Công thủ toàn diện.

Tay hắn xuất hiện một cây côn dài được tụ thành từ Ánh Minh Địa Lôi. Những tia sét nhỏ liên tục chạy gắp thân cây côn như trực chờ phóng ra ngoài, Tề Thiên dậm mạnh chân xuống đất khiến lôi đình theo đó mà lan rộng ra giật cho kẻ địch choáng váng.

Binh! Binh!

Vung tây quét một đường côn mạnh mẽ, cả khu vực nơi Tề Thiên đứng bỗng chìm trong sấm sét. Kẻ địch bị giật đến cháy khét.

Đám sinh vật đen kia tuy tổn thương nặng nề nhưng vẫn điên cuồng lao đến nhưng lại bị một đường quét côn của Tề Thiên đánh văng ra tê liệt.

Nhìn kẻ địch cứ ngày một thưa thớt dần, Tề Thiên lại càng hăng máu lao tới đồ sát toàn bộ.

Bỗng từ trong vách đá chui ra một sinh vật màu đen nhìn giống như bùn đất nhão. Nó to lớn như toàn nhà rồi gầm rú nhìn đám con của mình bị Tề Thiên sát hại.

"Gọi mẹ đến rồi à?" Tề Thiên nhếch môi rồi lao lên tung chưởng về phía sinh vật kia.

Bùm! Lôi điện phóng tới khiến một phần cơ thể nó vỡ toét ra nhưng lành lại ngay sau đó. lão khỉ già liền nhắc nhở : " Mau bỏ chạy! Con không phải đối thủ của nó."

Tề Thiên chỉ vừa kịp nghe hết câu thì bị một cột chất lỏng bắn tới đánh văng hắn vào vách đá ngay nơi có một cái cọc gỗ đang chĩa ra.

"Phù! Xém mất mạng." Tề Thiên thở phào. Rồi lại xoay người đạp vào cọc gỗ khiến cơ thể bay ra tránh một cột chất lỏng đen đâm tới.

Rầm!

Cột nước đen đó đâm sâu vào đá, rồi nhanh chóng tan ra rồi quay trở lại cơ thể của sinh vật đen kia.

"Nó là Dạ Vương! Con đầu đàn của đám ong ve này. Ngươi không phải đối thủ của nó đâu mau chạy." Lão khỉ già gấp gáp nói.

Dạ Vương sau khi đánh trượt thì há miệng gầm lớn, cái miệng gớm ghiếc há rộng rồi nôn ra một cục gì đó đen xì bầy nhầy như chính cơ thể Dạ Vương.

Tề Thiên cảm thấy nguy hiểm, liền quay đầu rời đi. Nhưng chỉ vừa chạy được vài bước, khối đen bầy nhầy kia bắt đầu biến đổi thành cơ thể người. Sau đó lập tức đuổi theo Tề Thiên với tốc độ cực nhanh.

Dạ Vương sau đó cũng bước từng bước theo sau. Tốc độ của Dạ Vương khá chậm vì cơ thể to lớn nhầy nhụa, đám ong ve xung quanh cũng đi theo gầm rú.Bỗng chốc đáy vực hoang vu lại nhộn nhịp lạ thường.

Những sinh vật khác dưới đáy vực cũng bị đánh thức sau giấc ngủ dài, liền chuyển mình rồi lần lượt tiến ra bên ngoài.

.......................................................................

Hùng và Lục Lạp di chuyển rất nhanh, nhưng kẻ đằng sau còn nhanh hơn. Nếu cứ thế này thì chỉ vài phút nữa là hắn bắt kịp, Hùng bèn suy nghĩ rồi nói : " cách đây không xa có một hồ nước lớn, nàng mau tới đó chờ ta."

Lục Lạp lắc đầu : " Ta sẽ chiến đấu cùng ngươi."

Hùng cau mày : " Cả ta và nàng hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn. Mục tiêu của hắn là Long Châu trong tay nàng, mau mang nó xuống hồ ta biết nàng giỏi thủy chiến mà."

"Sao ngươi biết ta giỏi thủy chiến?" Lục Lạp nghi ngờ.

"Ta sẽ giải thích sau! Mau lên kẻo không kịp." Hùng gấp gáp nói, sau đó hắn dừng lại rồi chụm hai tay vào nhau làm bàn đạp. Lục Lạp hiểu hắn muốn làm gì, nàng nhảy lên tay hắn rồi nhún người. Hùng cũng dồn sức vào tay, theo nhịp nhún của Lục Lạp mà văng đi tạo thành lực đẩy vô cùng mạnh khiến cơ thể nàng lao vút đi.

Sau khi cảm thấy khoảng cách của Lục Lạp đã đủ an toàn. Hùng đứng đó đón đầu khẻ kia, gã săm trổ chạy đến nơi. Biết Hùng cố tình cầm chân mình thì cũng không quan tâm. Theo đà lao tới tung đấm thẳng vào đầu Hùng.

Gọi Xích Diệm Thiết Quyền ra đeo vào tay, Hùng tung đấm toàn lực đáp trả.

Rầm!

Hai nắm đấm va chạm sinh ra kình lực mạnh mẽ, cái bụi dưới chân tung lên mịt mù. Mặt đất nơi chân hai người đứng lún xuống rồi nứt ra như mạng nhện.

Đối thủ quá mạnh, Hùng bị đẩy lùi ra xa vài chục mét trong khi kẻ kia vẫn đứng im đó không chút trầy xước.

Nhìn Hùng với đôi mắt ngạc nhiên, kẻ kia nói : " Một tên nhóc có thể chặn đòn đánh của ta? Thú vị!"

Hùng sau khi lùi xa, cánh tay hắn đau nhức và run lên bần bật vì cú đánh của tên xăm trổ kia. Hùng bắt đầu câu giờ :

" Hehe! Thường thôi. Ta còn làm được nhiều hơn thế nữa kìa."

"Định câu giờ để cho con bé mang Long Châu kia chạy thoát ư? Tưởng tao không nhận ra chắc." tên xăm trổ ra vẻ đắc ý nói, sau đó lao về phía trước nhưng không phải nhằm vào Hùng mà là Lục Lạp. Hùng thấy hắn hít một hơi sâu rồi lao vút đi.

"Chẳng lẽ thằng này cũng là Long Tộc?" Hùng nghi ngờ, sau đó cũng vội đuổi theo chặn đường.

Lục Lạp lúc này đã tới vị trí hồ nước, nàng nhìn xung quanh rồi nhảy xuống hồ. Hùng trong trạng thái Thiên Hóa đã đuổi kịp tên xăm trổ.

Lấy Thục Phong Kiếm ra chém vài đường kiếm khí về phía tên xăm trổ để cản đường hắn. Nhưng tên xăm trổ dễ dàng né được mà tốc độ không hề bị giảm.

"Cứ thế này không phải cách hay." Hùng nghĩ thầm, sau đó gồng mình lao vút về phía trước rồi đáp xuống đất chặn đường tên xăm trổ lần nữa.

Nhưng lần này tên xăm trổ muốn một đòn đánh chết Hùng cho đỡ vướng chân. Hắn tụ băng linh lực vào tay tạo thành nắm đấ. Băng với chi chít gai nhọn rồi đấm về phía Hùng với tốc độ bàn thờ.

"Hỏa Thiết Quyền!" Hùng gầm lên, cánh tay đeo Xích Diệm Thánh Quyền bốc cháy trong Sát Địa Thiên Hỏa rồi tung đòn đáp trả cú đấm của tên xăm trổ.

Rầm!

Vụ nổ kinh thiên cùng với mảnh băng và tia lửa bắn ra tung tóe. Lớn hơn vụ va chạm vừa nãy nhiều lần, Hùng bị đánh bật ra vài chục mét rồi lăn lộn trên mặt đất. Nếu không có Xích Diễm Thiết Quyền đeo trên tay thì có lẽ cánh tay hắn đã bị đóng băng và vỡ nát.

Tên xăm trổ nhìn bộ dạng thảm thương của Hùng liền cười khoái trá : " Haha. Tính sẽ tha cho mày nhưng mà nhìn mấy nóm bảo vật kia có vẻ ngon lên tao sẽ giết mày để cuỗm nó."

Sau đó gã lao tới với một thanh kiếm băng trên tay nhằm cổ Hùng đâm tới.

Thanh kiếm băng chuẩn bị chạm vào cổ Hùng thì tay hắn chụp được mũi kiếm rồi ép sát hai tay vào nhau ngăn không cho đâm xuống.

"Còn chống cự? Không nổi đâu." tên xăm trổ ấn mạnh thanh kiếm xuống làm cho nó đâm thẳng vào cổ Hùng rồi tứa máu nhưng mới chỉ vừa chạm vào cổ.

Hùng gồng mình chống lại, tay hắn bốc cháy trong Thiên Hỏa làm thanh kiếm băng dần tan chảy.

Nhưng tên xăm trổ kia lại kiến nước đóng băng thành những con dao nhỏ phóng tới đầu Hùng.

Hùng nghiêng đầu né được một dao chí mạng, rồi hắn chật vật gạt mũi kiếm sang bên rồi đạp vào chân tên xăm trổ khiến hắn bị đẩy xa vài mét. Sau đó hắn nhanh chóng quay người vỗ cánh bay đi.

Vốn dĩ Hùng có thể bỏ trốn, nhưng Lục Lạp đang giữ Long Châu. Còn hắn và nàng lại có chút tình cảm, nếu giờ mà chạy thì không đáng mặt nam nhi. Một điều nữa là mục tiêu của tên xăm trổ là Long Châu, nên buộc phải hạ tên này nếu muốn an toàn rời khỏi bí cảnh này.

Thấy Hùng lao thẳng về phía trước và nhanh hơn hẳn tốc độ ban nãy, tên xăm trổ không chút lo lắng mà cười nhếch một cái : " Vốn dĩ ta nghĩ việc đơn giản này không cần dùng đến Long Hóa nhưng ai ngờ bản lĩnh của tên nhóc kia cũng không vừa. Hazzzz!"

Sau câu nói đó, tên xăm trổ bắt đầu gồng người và biến đổi thành con rồng màu nâu với khuôn mặt hung dữ rồi rầm lên một tiếng khiến cho mọi người cách đó vài cây số vẫn có thể nghe rõ. Sau đó cuộn mình rồi bay theo Hùng.

Ai đó tò mò : " Hình như có kẻ vừa Long Hóa?"

Người khác gật gù : " Có lẽ vậy? Người của Long Tộc chỉ Long Hóa khi thực sự cần thiết. Xem ra kẻ vừa Long Hóa kia muốn đánh một trận thực sự rồi."

"Đậu mé! To vãi." Hùng nghe thấy tiếng gầm thì quay đầu lại nhìn, mắt hắn muốn lòi ra khi thấy một con rồng khổng lồ to gấp đôi dạng Long Hóa của Minh Thư đang hung hăng lao tới.

Hùng chưa biết đây là Long Hóa tư chất nào, bèn hỏi Tiểu Bảo. Sau đó hắn nhận được câu trả lời :" Long thể Đấu Sĩ! Hạng bét trong 5 loại Long thể."

"Hạng năm mà hầm hố thế kia? Hạng một hạng hai còn khủng bố thế nào?" Hùng tò mò, hắn rùng mình tưởng tượng mình có Long Thể Vạn Thần bá cháy.

"Vậy Long Thể của Minh Thư là loại nào?" Hùng hỏi.

"Long Thể Hoàng Đế! Xếp hạng hai trong năm loại Long Thể." Tiểu Bảo vô cảm đáp.

"Đù!" Hùng trợn mắt khinh ngạc, sau đó lại hỏi : " Vậy Long Thể của ta thì sao? Loại nào, đừng nói là bá nhất nha ta ngại lắm."

Tiểu Bảo khinh bỉ đáp : " Ngươi có Long Thể phế vật! Không đủ tư cách xếp vào năm loại Long thể."

"Mé láo toét!" Hùng nghiến răng, sau đó nhận ra con rồng kia đã đuổi đến sát đít, hắn bèn tăng tốc nhanh hơn nữa.