Loạn Thế Thần Ma

Chương 54: Là Ngươi?



Hùng đang đứng ở trung tâm Cuồng Phong Trận do Chương Quân Chùn thi triển. Mất kiến nhẫn, Quân Chùn lao vào tấn công Hùng với một nhát chém ngay cổ.

Keng!

Tiếng hai lưỡi kiếm va chạm khiến tay Hùng rung lên bần bật vì đòn đánh quá mạnh và hắn phải dùng toàn lực để đỡ.

Quân Chùn cười lạnh : " Cũng có chút bản lĩnh! Nhưng ngươi chỉ là Đấu Sư trung cấp. Không có cửa dành cho ngươi."

Dứt câu Quân Chùn lại tiếp tục tấn công trong khi cơn cuồng phong bao vây lấy cả hai.

Keng...keng....keng!!!

Tiếng kiếm sắc lạnh va vào nhau, Dù đang sử dụng Thánh bảo nhưng do chênh lệch thực lực nên Hùng vẫn bị áp đảo. Còn Quân Chùn thì chưa tung hết thực lực vì hắn nghĩ còn nhiều mối lo hơn nếu muốn trở thành tháp chủ Thông Thiên.

Ở một khu vực khác, Tề Thiên cũng tiến vào theo một cánh cổng và không chỉ có hắn mà cũng rất nhiều khác tiến vào. Toàn là thiên tài đến từ khắp nơi của đại lục, đám người cũng được một bóng người hư ảo tự xưng là Thông Thiên Chủ chỉ dẫn như đám người của Hùng rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề cần giải quyết.

Tề Thiên lặng lẽ quan sát đám người, một cô gái che mặt có vẻ bí hiểm khiến hắn chú ý.

"Sư phụ! Con có cảm giác người kia rất lạ."

Lão khỉ già gật gù đáp : " Cảm nhận tốt lắm! Không uổng công rèn luyện suốt mấy tháng qua. Trên người cô gái kia mang một thứ sức mạnh gì đó mà ngay cả ta cũng không biết đó là thứ gì. Nên cẩn thận với ả."

Đám người vội tản ra xung quanh tìm lối tiến vào ngọn tháp khổng lồ thay vì combat dữ dội như đám người cùng với Hùng đang làm.

Tề Thiên chọn một hướng mà hắn cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc, cô gái che mặt bí ẩn kia cũng biến đâu mất trong đám đông khi Tề Thiên không để ý.

Cô gái bí ẩn với áo choàng đen chùm đầu cất bước tiến đến chỗ mà đám người đang đánh nhau quyết liệt. Nàng ẩn vào một góc rồi quan sát hai người trước mặt đang ăn miếng trả miếng ngay giữa tâm một cơn lốc. Vì sao nàng có thể quan sát được rõ ràng khi cơn lốc làm cát bụi mịt mù ư? Vì nàng là Long Tộc!

Hồng Nghi Huyên trúng đòn của Lê Hoan Tình, văng ra xa rồi được một người nhảy lên đỡ lấy.

Người này nhìn nàng rồi nhìn về phía kẻ vừa tấn công lạnh lùng nói : " Đánh phụ nữ? Ta cực kì ghét thể loại này."

"Là ngươi!" Hồng Nhi Huyên kinh ngạc khi nhận ra người đỡ nàng là Tề Thiên, thoát khỏi tay hắn nàng nén cơn đau lùi lại.

Tề Thiên đứng hiên ngang trước mặt kẻ kia khiến Lê Hoan Tình có phần tức giận vì phá đám cuộc vui đùa với mỹ nhân của hắn : " Mày là thằng người ta gọi là Hầu Tử sao? Thật đáng thất vọng."

Bỗng nhiên mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, rồi từ phía rừng cây rậm rạp là những tiếng kêu kinh dị phát ra khiến tất cả khựng lại.


Thông Thiên chủ lại hiện lên nói bằng giọng vang vọng : "Cuộc tuyển

chọn bắt đầu!"

Một người chạy lại từ phía khu rừng âm u với mình mẩy đầy thương tích nói bằng giọng sợ hãi : " Chạy! Mau chạy đi...!"

Tất cả mọi người đang nghi hoặc nhìn tên kia thì lại nheo mắt nhìn về hướng khu rừng, nơi mà tiếng kêu gào kinh dị bắt đầu lớn dần như có hàng trăm ngàn tiếng người than khóc.

"Thây...thây ma!" Ai đó kinh hãi gào lên, từ phía cánh rừng, hàng ngàn hàng vạn xác người khô khốc thân mặc giáp trụ tay cầm vũ khí như thời chiến tranh đang đồng loạt lao đến với vẻ không muốn làm bạn chút nào.

Nhìn khung cảnh kinh khủng trước mắt, Hùng được Tiểu Bảo cung cấp thông tin rằng đây là một chiến trường cổ đại cách đây cả vài nghìn năm. Lý do có nhiều xác sống ở đây là do khi xưa những thế lực hùng mạnh đem quân lính đến để tranh đoạt ngôi vị Tháp chủ Thông Thiên, kết quả là rất nhiều người ngã xuống mà không ai đặt được mục tiêu. Cảm thấy nơi này quá nguy hiểm, một vị thần đã phong ấn nơi này lại và chỉ cho người vào duy nhất 10 năm một lần.

Còn lý do vì sao mà đám xác chết ngàn năm bỗng hồi sinh tấn công mọi người thì không được giải thích. Mọi người đều muốn ăn toàn nên chọn cách tiến vào Thông Thiên Tháp nhưng càng tiến lại gần thì ngọn tháp lại càng to và xa vời hơn.

Hùng bị kẹt lại bên trong Cuồng Phong trận cùng với Quân Chùn, đám thây ma đang ầm ầm lao tới tấn công. Bỗng nhiên một bóng người lướt đến đá bay Quân Chùn khiến tên này chưa kịp hiểu chuyện gì đã văng đi không rõ sống chết.

Hùng nghi hoặc nhìn người vừa cứu mình, ánh mắt ngay lập tức đổi sang si mê khi nhìn thấy đôi mắt đẹp long lanh của nàng. Ẩn dưới lớp áo choàng đen là một cơ thể mềm mại uyển chuyển. Nàng nhẹ nhàng lướt đến phía hắn tựa như một cơn gió làm hắn chỉ biết đứng nhìn ngây dại, từ người nàng phả ra một làn khói lạnh lẽo.

Sau khi thoát khỏi ánh mắt nàng, Hùng kinh ngạc khi nhận ra toàn bộ thây ma như bỏ qua hắn và nàng mà lao thẳng về phía trước tấn công những người khác.

Quay mặt lại đã thấy nàng tiến sát đến kề mặt ngay cạnh mặt hắn với ánh mắt dò xét. Hùng còn chưa kịp buông lời tán tỉnh thì bỗng cảm nhận một cơn lạnh thấu xương lan ra khắp người, người hắn bị bao phủ bởi một lớp băng dày trong chốc lát.

Cô gái bí ẩn đưa bàn tay trắng nõn thon thả đặt lên mặt hắn đang đóng băng, nàng khẽ hỏi như không muốn ai nghe thấy ngoại trừ hắn : " Ta chờ đợi ngày này lâu rồi!"

Nàng rời đi ngay sau đó, lớp băng cũng dần vỡ vụn rồi rơi rụng xuống để lại Hùng đang run lên bần bật vì lạnh và khó hiểu lời nói vừa rồi của cô gái bí ẩn kia.

Hùng vội Thiên hóa bay lên tránh đòn của một thây ma vừa lao đến rồi bị Thục Phong Kiếm chém làm đôi. Hùng lại nhận ra thêm một điều là ngay khi cô gái bí ẩn kia rời đi thì đám thây ma đã tấn công hắn mặc dù trước đó thì không. Điều đó chứng tỏ cô gái kia mang một sức mạnh gì đó rất khủng khiếp hoặc là rất đặc biệt.

Tề Thiên đang tức tốc đuổi theo Lê Hoan Tình về phía ngọn tháp khổng lồ, Hồng Nghi Huyên cũng theo ngay phía sau. Chợt từ phía ngọn tháp, một âm thanh nghe như tiếng đàn phát ra vang vọng cả một khu vực rộng lớn, một thanh niên anh tuấn phi phàm đang ngồi dưới chân tháp ung dung gảy từng khúc nhạc.

"Âm thanh gì vậy! Nó phát ra từ phía ngọn tháp." Ai đó đang hớt ha hớt hải chạy nghi vấn hỏi.

Từ phía sau, trăm ngàn thây ma vẫn ùn ùn đuổi theo từ khắp mọi phía. Hùng sau khi né được đòn đánh từ một thây ma cấp Sư, vỗ cánh bay về phía ngọn tháp khổng lồ nơi mà mọi người đang cật lực tiến đến trước khi bị lũ thây ma xé xác.

Có ai đó đã tiến đến chân ngọn tháp khổng lồ, thấy thiếu niên anh tuấn đang ngồi gảy đàn thì thốt lên : " Trần Trường Sinh! Là hắn đã tạo ra âm thanh kì quái này.

Một vài người khác cũng tiến đến, sau đó Lê Hoan Tình cũng tiến đến nhưng thắc mắc một câu : " Tại sao còn chưa tiến vào trong?"

Câu hỏi này không chỉ Lê Hoan Tình hỏi, mà tất cả mọi người đều nhìn nhau và cùng một câu hỏi.

Ngay cả Trường Sinh đang ngồi gảy đàn nhưng trong lòng cũng đã mơ hồ đoán ra rằng mọi người sợ bên trong có nguy hiểm nên không ai dám vào trước.

Chợt một cô gái với lớp khăn che mặt, cả người toát ra vẻ đầy bí ẩn bỗng tiến vào cánh cổng lớn chính giữa rồi mất tích sau khi cánh cửa lay động như mặt nước.

"Chưa biết có gì bên trong mà đã tiến vào? Cô ta định tự tử à!" Một người kinh ngạc nói.

Rồi một người khác cũng tiến vào, là Lê Hoan Tình với vẻ mặt đắc ý rằng bọn nhát chết này sẽ không dám vào trong.

Rồi Tề Thiên cũng đến chỗ chân tháp, vừa nhìn thấy Lê Hoan Tình bước qua cánh cửa thì tức giận quát : " Chạy đâu cho hết nắng!" rồi gã cũng tiến vào trong trước con mắt trầm trồ của mọi người.

Rồi mọi người lại thêm kinh ngạc khi thấy Hồng Nghi Huyên xinh đẹp thoát trần tục dưới lớp khăn đỏ che mặt cũng tiến vào trong để lại một làn hương thơm ngát.

Có kẻ bình phẩm : " Bốn kẻ tiến vào! Hai trong bốn kẻ đó là tuyệt thế thiên tài của Hồng Y giáo và Huyết Linh giáo."

Một người khác tò mò: " Vậy còn hai kẻ kia?"

Một người hiểu biết đáp : " Một kẻ bí ẩn không rõ lai lịch. Còn một kẻ là Lê Hoan Tình, đang đứng hạng 22 trên Địa Sát Bảng."

"Địa Sát Bảng! Có phải là bảng xếp hạng những kẻ chưa 17 tuổi đạt đến Đấu Linh đúng không?"

Người kia gật gù đáp:" Đúng vậy! Dù là xếp hạng 22 thôi nhưng hắn cực kì nguy hiểm."

Người khác tiếp lời : " Vậy những tên xếp hạng đầu chắc phải rất kinh khủng!"

Người kia gật đầu đáp : " Phải! Những kẻ hạng đầu hầu hết toàn là quái vật luyện hồn, thăng cấp một cách chóng mặt và thực lực không thể đo đếm."

Đang bàn tán sôi nổi, chợt tiếng thây ma gào thét ngày một tiến gần. Mọi người nháo ngào không biết phải làm sao, vì muốn đối đầu với trăm ngàn thây ma khát máu vài chục người đa phần toàn Đấu Linh này hoàn toàn không có khả năng.

Chợt một bóng đen với đôi cánh đen bay tới với tốc độ kinh hoàng rồi văng vào cánh cổng. Trường Sinh vẫn ngồi gảy đàn, phong thái ung dung tự tại khiến người khác không khỏi hiểu lầm : " Mẹ thằng kia điên à? Nguy hiểm cận kề vẫn ngồi đàn với cả hát."

Rồi đám người đánh liều tiến vào trong ngọn tháp khổng lồ. Ngay sau khi người cuối cùng bước vào, cũng là lúc đám thây ma đã leo đến bậc thềm của chân tháp.

Nhìn quay một hồi không thấy ai, chỉ thấy một thằng dở hơi đang ngồi đàn một khúc nhạc khó nghe. Đám thây ma lao tới tấn công thì

Tằng! Tằng! Tằng! Tá! Lăng! Tá! Lăng! Tằng! Tằng!

Một làn sóng sung kích mạnh mẽ từ phía Trường Sinh phát ra, chính xác hơn là từ phía cây đàn tinh xảo mà hắn đang sử dụng. Làn sóng cùng âm thanh kinh khủng tởm làm cho tất cả thây ma như bị đẩy văng ra cùng một lúc rồi ngã xếp chồng lên nhau.

Ngay sau đó Trường Sinh cũng tiến vào cánh cổng, trước khi đi hắn cười nói : "Thành Công rồi!".

Sau khi Hùng bị một con chim khổng lồ đuổi giết rồi bị đánh văng vào trong ngọn tháp, hắn mơ hồ nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang nằm trong một đống xương người trắng xóa.

Kinh sợ một lúc, Hùng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu dò xét địa hình xung quanh.

"Đây là tầng một của Thông Thiên Tháp sao? Giống như một khu nghĩa trang tập thể vậy." Hùng dò thông tin từ Tiểu Bảo, nhận được đáp án rằng đây chính là tầng giành cho những người như binh lính sau khi chết được chôn cất đoàng hoàng. Còn những thây ma ngoài kia là binh lính của một thế lực khác.

"Đàng hoàng đây sao? Nhìn như có thứ gì xáo trộn chúng lên vậy." Hùng nghi hoặc, chợt từ một đống xương chất cao bằng cả tòa nhà phát ra tiếng động răng rắc như tiếng xương va vào nhau.

Hùng kinh hãi khi chứng kiến từng mảnh xương bay ra giữa không trung rồi khép thành hình người cao gấp đôi người thường. Bộ xương sau khi hoàn thành nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Hùng rồi lao tới tấn công.

Rầm!

Cú đấm mang theo vài chục khúc xương bay thẳng về phía đầu Hùng nhưng hắn kịp nhảy lên né tránh rồi đánh giá thực lực của bộ xương : " Đấu Sư cấp 6! Làm mình hết cả hồn." dứt câu Hùng đạp đất lao tới tấn công bộ xương, cánh tay hắn bốc lên ngọn Thiên Hỏa.

Bùm!

Tiếng nổ lớn phát ra cùng với tiếng rơi lã tã của bộ xương xuống đất, Hùng đánh tan bộ xương chỉ bằng một đòn.

Hùng thở phào nhẹ nhõm, hắn bắt đầu thám thính xung quanh. Hắn không biết có những ai đã vào trước mình và những người phía sau có thể vào cũng có thể không nên hắn nghĩ chỉ mình hắn đang ở trong tháp.

Tề Thiên cùng Nghi Huyên đang đứng tại một gian phòng rộng lớn với ánh đèn lung linh, giống như một khu lễ tân của một khách sạn sa hoa.

Tề Thiên hừ nhẹ : " Tên kia trốn đâu mất rồi!"

Nghi Huyên phát hiện gì đó, tiến lại phía khu lễ tân nơi đặt một chiếc gương dài nói : " Đáng lẽ ra tấm gương này không nên đặt ở đây."

"Hả! Có gì không đúng sao?" Tề Thiên ngạc nhiên hỏi.

Nghi Huyên chỉ tay lên trần nhà : "Ngươi nhìn kia là thứ gì?"

Tề Thiên nhìn theo hướng tay nàng chỉ rồi nghi hoặc : " là một bức tranh! Có liên quan gì đến tấm gương?"

Lão khỉ già trong người Tề Thiên cũng nghi hoặc : " Con bé này phát hiện ra điều gì rồi! Hãy đề phòng."

Nghi Huyên tiến đến tấm gương, lật mặt phản chiếu của tấm gương hướng thẳng về phía trần nhà nơi có bức tranh phong thủy.

Lúc này Tề Thiên mới kinh ngạc : " Một tấm bản đồ! Sao ngươi biết nó là bản đồ?"

Nghi Huyên lắc đầu : " Ta không biết, chỉ là vô tình liên tưởng đến thôi. Ai ngờ đúng như thế."

Tề Thiên nhìn tấm bản đồ rồi nói : " Đây chắc hẳn là bản đồ của bí cảnh này! Nhìn hình ngọn tháp ở phía trung tâm đây."

Hồng Nghi Huyên xinh đẹp khẽ gật đầu : " Theo như bản đồ thì nơi này là tầng một của tháp, nhưng ta tưởng bên trong sẽ rất nguy hiểm?"

"Ta không chắc! Nhưng tên Lê Hoan Tình kia cũng tiến vào mà giờ không thấy đâu, chẳng lẽ hắn đang ẩn nấp ở đâu đó!" Tề Thiên tò mò suy đoán, bỗng mặt gương lay động như mặt nước rồi một bóng người từ trong bắn ra rồi văng vào góc tường hộc máu.

"Ngô Thiên Hùng! Là ngươi." câu này là cả Tề Thiên và Nghi Huyên cùng nói khi thấy Hùng nằm trên đất người đầy thương tích.

"Ta đây... Thật vui được gặp các ngươi." Hùng gượng dậy cười hề hề. Rồi từ trong gương, một đống xương trắng trào ra rồi tụ lại thành một bộ xương to gấp ba lần người thường.

Quay trở lại với căn phòng đầy xương người, khi đánh tan bộ xương Hùng đã tìm thấy một tấm gương đặt ở giữa gian phòng. Đang loay hay tìm hiểu thì nghe tiếng động răng rắc đằng sau, ngoảnh đầu lại thì thấy bộ xương bị đánh tan lúc nãy lại tụ lại như cũ, nó còn hấp thụ thêm xương xung quanh rồi to lớn hơn trước, cấp bậc cũng tăng từ Đấu Sư cấp 6 lên Đấu Linh cấp 6.

"Bỏ mẹ! Nó biết tiến hóa." Hùng chỉ kịp thốt lên một câu rồi bị cái chân xương xẩu đá một cú vào bụng rồi văng ra xa.

"Sức mạnh còn tăng vọt! Nó là thể loại gì?" Hùng gượng dậy hỏi Tiểu Bảo, và hắn có câu trả lời : " Bạch Cốt Vương! Là linh lực sinh ra từ oán khí ngút trời trong căn phòng rồi trải qua hàng ngàn năm. Bằng một cách nào đó đã tự tu luyện bản thân đến cấp Đấu Vương. Kết hợp với những thứ có sẵn quanh mình làm cơ thể."

Hùng kinh ngạc thốt lên : " Vậy nếu nó được thả ra ngoài thì sao?"

"Thì nó sẽ kết hợp với nhiều thứ khác để gia tăng sức chiến đấu và cấp bậc linh hồn. Đến lúc đó không ai có thể cản nổi."

"Bà mẹ! Vậy muốn đánh bại nó phải cách ly nó khỏi đống xương quanh đây. Nhưng bằng cách nào?" Hùng đang phân vân không biết làm gì, Bạch Cốt Vương gầm lên rồi lao tới tấn công với tốc độ kinh hoàng. Hùng chật vật né tránh, sau đó tụ Thiên Hỏa vào tay rồi đấm mạnh vào đầu khiến đầu Bạch Cốt Vương quay ngược lại đằng sau.

Theo đà hắn đạp vào ngực Bạch Cốt Vương rồi nhảy tới chỗ tấm gương rồi bắt đầu kích hoạt cổng dịch chuyển.