Loạn Thế Địch Sát

Chương 16: C16



“Không, không phải.” Vệ Bạch Quân bèn nói: “Ta biết cuộc chiến sinh tử của bộ tộc có giám sát sứ chịu trách nhiệm giám sát, ngay cả nhà họ Vệ cũng không thể mạo hiểm như vậy!”

"Vậy là giúp các ngươi chạy trốn?”

Vệ Hoành Khoát nhướng mi cười lạnh nói: “Khi ngươi cắt đứt mọi quan hệ với gia tộc, ngươi đã nói rất rõ ràng, sau này sống chết của ngươi sẽ không liên quan gì đến gia tộc! Nghe nói bộ tộc Khương thị sắp bại trận, bây giờ ngươi là phụ nữ của bộ tộc Khương thị, sắp trở thành nô lệ của bộ tộc Thân Đồ, ta khuyên ngươi một câu, chờ thật sự đến mức đó, tốt nhất ngươi nên tự sát, giữ lại một chút thể diện, miễn cho gia tộc hổ thẹn! Dù sao thứ đang chảy xuôi trong cơ thể ngươi rốt cuộc là máu của nhà họ Vệ."

"Về phần ngươi muốn gia tộc giúp ngươi chạy trốn, thậm chí miễn trừ thân phận bị truy nã của mình, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, đừng mơ mộng hão huyền!"

Nói xong những lời này, Vệ Hoành Khoát cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trước đây ông ta đã không thích cô cháu gái này, không so được với con gái ruột của ông ta.

Mà bây giờ.

Nhắc tới cũng trùng hợp, năm đó khi Vệ Bạch Quân hối hôn bỏ trốn, đối tượng hối hôn là quý tộc Đổng thị Kim Hà, vì sự việc này mà mối quan hệ giữa nhà họ Vệ và Đổng thị trở nên lạnh nhạt suốt nhiều năm, đến gần đây mọi chuyện mới khá hơn. Sáng nay Vệ Hoành Khoát mới bàn chuyện với Đổng thị xong, buổi chiều Vệ Bạch Quân lại đột nhiên trở về.


Lúc sáng khi đàm phán với Đổng thị, Vệ Hoành Khoát, lúc này đã là một trong những nhân vật có thực quyền của nhà họ Vệ, phải chịu khinh bỉ không ít, cũng phải nhượng bộ rất nhiều vì chuyện xảy ra năm đó, còn phải luôn trưng gương mặt tươi cười với con cháu của Đổng thị.

Vệ Bạch Quân đúng lúc dâng tới cửa chịu mắng cho ông ta trút giận.

"Tứ thúc, chúng con không có ý định chạy trốn, thiên phú của con trai con rất cao!”

"Con trai ngươi? Là đứa con hoang mà ngươi mang thai năm đó à?”

Vệ Hoành Khoát vừa nói vừa liếc nhìn Khương Dao đang đứng sau lưng Vệ Bạch Quân.

Mí mắt Vệ Bạch Quân nhảy dựng lên, hai chữ "con hoang" khiến bà vô cùng tổn thương. Nhưng hiện tại bà chỉ có thể chịu đựng. Dù có xích mích với gia tộc nhưng Vệ Bạch Quân chưa bao giờ cảm thấy mình thực sự sai, kể cả có thai trước khi thành hôn… Năm đó, bà gặp Khương Hàn Phong trong lúc dạo chơi rồi yêu nhau. Khương Hàn Phong còn mấy lần cứu mạng bà, bà lấy thân báo đáp, đây vốn nên là một giai thoại.

Chỉ vì sự chênh lệch về thân phận giữa hai người mà hồi đó mới dấy lên nhiều sóng gió như vậy.

"Tứ thúc! Tên thằng bé là Khương Huyền! Mấy ngày trước trong cuộc chiến sinh tử của bộ tộc..."

Vệ Bạch Quân bắt đầu kể lại, thậm chí không cho Vệ Hoành Khoát cơ hội xen vào. Bà nhất định phải để cho người nhà của mình hiểu được con trai mình là thiên tài như thế nào. Từ trước đến giờ, bà chưa từng có ý định nhờ hỗ trợ dựa vào tình cảm.

Chuyện này vẫn dựa vào lợi ích!

Sau khi nói về tình hình trận chiến giữa Khương Huyền và Thân Đồ Dũng, Vệ Bạch Quân lại kể đến chuyện Khương Huyền gặp phải ông lão thần bí truyền thụ công pháp năm bảy tuổi mà Khương Huyền kể.

“… Tứ thúc, con trai của con mười hai tuổi đã bước vào Bán Bộ Tiên Thiên! Bây giờ đã ba năm trôi qua, hiện tại chỉ cần cung cấp cho nó đủ tài nguyên tu luyện, nó hoàn toàn có thể thành Tiên Thiên chỉ trong vòng một tháng! Tài nguyên bồi dưỡng một Tiên Thiên đối với nhà họ Vệ mà nói thì không đáng nhắc tới. Con tin với thiên phú của con trai con, sau này vượt qua Tiên Thiên cũng chưa chắc là chuyện không có khả năng. Thậm chí còn có hy vọng đạt đến Thần Ma! Chỉ cần gia tộc chịu bỏ ra một ít tài nguyên tu luyện giúp đỡ thằng bé, tương lai nó tất nhiên sẽ báo đáp nhà họ Vệ, có thể trở thành người che chở cho nhà họ Vệ, thề sống chết bảo vệ nhà họ Vệ!” Lời cuối cùng của Vệ Bạch Quân rất kích động.

Con trai là một thiên tài!

Thiên tài thì có giá trị!


Rất nhiều đại tộc ở thành Phi Tuyết đều lôi kéo và bồi dưỡng thiên tài, bất kể là trẻ mồ côi hay con của gia đình nghèo, chỉ cần thể hiện đủ thiên phú sẽ được các gia tộc lớn coi trọng và cấp tiền bạc tài lực để bồi dưỡng. Nếu một gia tộc nhỏ xuất hiện siêu thiên tài, gia tộc lớn thậm chí còn sẵn lòng lấy con trai con gái dòng chính để kết thân, từ đó hoàn toàn ràng buộc với nhau.

Khương Huyền không chỉ là thiên tài, trong người còn mang trong mình dòng máu nhà họ Vệ.

Vệ Bạch Quân tin tưởng mình có thể thuyết phục được tứ thúc.

Cả đại đường chìm vào sự im lặng.

Chừng hơn mười giây.

"Xì!” Vệ Hoành Khoát ngơ ngác nhìn Vệ Bạch Quân, cuối cùng không khỏi bật cười, sau đó cười lớn vỗ đùi hai cái, cười đến đỏ cả mặt.

“Ha ha ha ha ha!”

"Ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Bán Bộ Tiên Thiên mười hai tuổi?"


"Vượt qua Tiên Thiên? Còn có hy vọng đạt đến Thần Ma?"

“Trông đợi sau này nó có thể bảo vệ nhà họ Vệ?”

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ngươi cũng dám nói thật! Đúng là can đảm!”

"Chỉ là một đứa con hoang mà cũng muốn tiến vào cửa nhà họ Vệ?"

“Vì giúp con trai ngươi có được một ít tài nguyên tu luyện mà cái gì ngươi cũng dám mạnh miệng bịa ra à? Ngươi có biết mười hai tuổi trở thành Bán Bộ Tiên Thiên là sự tồn tại ra sao không? Để trở thành Tiên Thiên không có trở ngại gì, nếu sẵn sàng cung cấp tài nguyên để bồi dưỡng, không đến nửa năm sẽ trở thành Tiên Thiên! Với thiên phú như thế, chỉ cần hiểu hiện ra đủ để thu hút Thần Ma đích thân tới nhận làm đệ tử!"

"Con trai ngươi có thiên phú như vậy sao? Ngươi nói những lời này nhưng bản thân ngươi có tin được không? Một đứa con hoang như nó dựa vào cái gì?"

"Còn cái gì mà bảy tuổi gặp được một ông lão thần bí truyền thụ công pháp, còn bảo nó che giấu cảnh giới nữa. Những lời như vậy rõ ràng là lời nói dối, thế mà ngươi cũng tin à? Ngươi đúng là ngu xuẩn!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!”