Lỡ Hẹn

Chương 8



Nhiều phút sau thức ăn được mang lên, Yến Nhi liền lấy điện thoại chụp lại và làm vài tấm kỷ niệm giữa hai người. Đây không phải là lần đầu cô đi ăn ở nhà hàng Nhật, nhưng là lần đầu cô thấy các món ăn trang trí đẹp như vậy.

Nhìn món Sushi và Sashimi trên chiếc thuyền nhỏ, tựa như đang vượt qua bao cơn sóng dữ để ra đại dương. Hay món bò Wagyu nướng, những miếng bò xếp chồng lên nhau tựa như một con đường lát gạch băng qua khu vườn nhỏ.

Nhật Minh sợ Yến Nhi ăn không hợp món. “Nhi thấy bò ngon không?”

“Ngon lắm.” Cô tấm tắc khen. “Mà sao Shin biết quán này?”

“Bữa Shin được các đồng nghiệp dẫn đi ăn.” Thấy cô đang gặm thịt heo xiên, anh lại muốn biết. “Xiên nướng ngon không?”

Cô gật đầu trong khi ăn. Thấy anh phì cười, cô vừa nhai, vừa nói. “Shin cười gì vậy?”

“Nhìn Nhi ăn, Shin lại nhớ đến lúc xưa.” Anh thật thà trả lời.

Cô tò mò muốn biết. “Ngày xưa vui lắm hả?”

Anh ừm một tiếng. “Vui lắm, đang ăn xiên nướng thì bị thầy giám thị bắt.”

“Vậy kể cho Nhi nghe với. Nhi không nhớ gì hết.” Cô bỏ xiên thịt xuống, uống ngụm nước, lấy giấy lau miệng rồi chăm chú lắng nghe, tựa như một cô học trò nhỏ ngồi ngay ngắn nghe thầy giảng bài.

Nhật Minh cũng nhấp nhẹ ngụm nước cho đỡ khô họng. “Ừm, phải kể sao nhỉ.” Anh bắt đầu nhớ lại. “Lúc đó hình như là cuối năm lớp mười một. Chúng ta vừa ăn sinh nhật ở căn tin về.”

“Sao tự nhiên đói bụng vậy ta?” Mỹ Linh vừa đi, vừa xoa bụng.

Yến Nhi lúc này đi bên cạnh. “Đói bụng?” Cô châm chọc bạn mình. “Nãy thấy muốn ăn cả căn tin nhà người ta.”

Mỹ Linh nhanh chóng thanh minh. “Có ăn được cái gì đâu.” Còn chưa lót được bụng đây này.

Bảo Khôi ở phía sau nói vọng tới. “Nửa cái bánh kem, một dĩa gà rán với khoai tây chiên, mà còn bảo có ăn được gì đâu.”

Mỹ Linh quay lại trợn mắt. “Ai ăn nửa cái bánh kem vậy bạn.” Cô hứ lên một tiếng. “Có bạn ăn nửa cái thì có.”

Bảo Khôi chỉ hai ngón tay vào mắt mình. “Tôi thấy rõ ràng nhé. Ai là người dành bánh kem với tôi lúc nãy.”

“Tôi lấy nửa cái bánh, nhưng tôi đâu ăn hết đâu bạn.” Mỹ Linh thấy lớp trưởng nhường bánh cho ăn, với chả thấy ai đụng nên cô mới lấy nửa cái chứ bộ. Chứ đời nào cô tranh phần bánh kem của người khác.

Bảo Khôi nhếch môi. “Bạn không ăn, thế ai ăn?”

“Tôi ăn một nửa, nửa còn lại.” Mỹ Linh chỉ tay qua Yến Nhi. “Đây.”

Yến Nhi lúc này đỏ mặt, cười ngượng nghịu. “Nhi ăn có chút xíu chứ mấy.” Cô giơ hai ngón tay lên chụm lại để biểu thị sự chút xíu của mình.

Nhật Minh lúc này hai tay đút vào túi quần cũng không thể nhịn cười, nên miệng hơi nhếch lên. Bảo Khôi với Mỹ Linh là một cặp “dũng sĩ diệt mồi” trời sinh rồi. Tướng tá giống nhau, thích ăn giống nhau và cũng ăn nhiều như nhau, nên việc nuốt nửa cái bánh kem không phải là chuyện lạ. Nhưng cô nàng Yến Nhi nhỏ bé này ăn ¼ cái bánh thì cũng là hơi ghê đấy. Trước giờ anh cứ tưởng cô nàng thuộc tuýp người ít ăn.

“Sinh nhật nhỏ Trân thấy nhiều món thật.” Bảo Khôi chậc lưỡi. “Nhưng ăn xong lại chả thấy no. Nãy dĩa thịt nướng ít quá, ăn được có vài miếng.”

Mỹ Linh nói rõ cho bạn mình hiểu. “Nãy không phải là sinh nhật của bà ấy đâu. Bà ấy chiêu đãi bạn bè trước thôi, ngày mai mới sinh nhật.”

Bảo Khôi mừng thầm. “Thế mai lại được ăn tiếp à?”

“Có được mời không mà đòi ăn?” Mỹ Linh nhếch môi.

“Thế bà được mời không?” Bảo Khôi muốn biết.

Mỹ Linh lắc đầu. “Không.” Có mời cô cũng không thèm đi nữa.



Bảo Khôi nhìn sang Yến Nhi. “Thế Nhi Lùn thì sao?”

“Người ta không lùn nhé.” Yến Nhi quay lại đá vào chân Bảo Khôi, nhưng anh chàng thấy được nên liền né. “Đồ heo mập.”

“Nhi Lùn chửi bạn Linh hả?” Bảo Khôi đá xéo.

Mỹ Linh trợn mắt. “Tao đá mày bây giờ.” Rồi cô quay sang Nhật Minh. “Thế ông Minh được mời không?”

Yến Nhi cũng dõi ánh mắt tò mò sang phía Nhật Minh.

“Không.” Nhật Minh đáp.

Bảo Khôi bật cười. “Kẻ thù của Quang Vinh sao mời cho được.”

Mỹ Linh như hiểu ra. “À, hiểu rồi.” Cô quay sang Yến Nhi. “À, chắc không hiểu đâu.”

Yến Nhi cảm thấy ngượng. “Ai nói không hiểu. Người ta hiểu chứ bộ.”

“Nếu hiểu thì đâu ăn hết nửa cái bánh của người ta.” Nhật Minh ngỏ ý châm chọc.

“Làm gì có nửa cái bánh.” Yến Nhi đánh nhẹ vào tay Nhật Minh.

Tất nhiên Nhật Minh thấy được nhưng không né tránh. “Không cản chắc ăn hết cả cái bánh rồi.” Anh khẽ cười.

Yến Nhi thấy mọi người cố tình chọc mình. “Không có.”

Bảo Khôi thở dài. “Đi một lúc, giờ cũng thấy đói bụng ghê.” Anh chàng nảy ý. “Mì tôm ha?”

Mỹ Linh thấy anh chàng có trùng ý tưởng với mình. “Hai trứng.” Cô giơ hai ngón tay lên.

“Mọi người nói đói, làm Nhi cũng thấy đói theo.” Yến Nhi nhìn xa xăm. “Tự nhiên thèm xiên nướng ghê.”

“Xiên nướng bà Hai hả?” Bảo Khôi đoán.

Yến Nhi gật đầu. “Ừ, xiên nướng bà Hai. Thịt vừa thơm, vừa ướp thấm gia vị.”

“Bà Hai cũng được.” Mỹ Linh nói. “Nhưng bà Ba nhiều thịt hơn.”

“Bà Ba thịt nhiều nhưng dai lắm.” Bảo Khôi không thích, nhai mỏi cả miệng.

Mỹ Linh phân bua. “Dai nhưng nhiều. Ăn cho đã miệng.”

Nhật Minh giả vờ ho nhẹ. “Thế ăn thịt nướng nhé.”

“Giờ trường gần đóng cửa rồi, thịt đâu mà ăn.” Mỹ Linh thấy quay lại phương án ban đầu là tốt nhất. “Mì tôm đi.”

Nhật Minh dừng lại. “Tôi mua cho.” Vừa dứt lời, hai bạn nữ liền đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, nghĩa là họ đang trông chờ. “Tao đi mua thịt.” Anh dặn Bảo Khôi. “Mày về lấy nồi với ly đi.”

“Qua phòng ông ăn hả?” Mỹ Linh muốn biết để tiện đi lại.

Nhật Minh lắc đầu. “Không. Hai người mà qua là có kẻ đi báo giám thị liền. Lên sân thượng.”

Ký túc xá nam riêng và nữ riêng. Nếu giám thị phát hiện người khác giới vào phòng thì sẽ kỷ luật cả đám. Tất nhiên nếu mình Mỹ Linh qua thì khác, nhưng nếu có Yến Nhi góp mặt thì quá là nguy hiểm.

“Được đấy nha.” Mỹ Linh thấy quá hợp lý.

“Vậy hai mươi phút nữa gặp nhau ở sân thượng.” Nhật Minh nói rồi chạy đi.

21h30 tối ký túc xá sẽ đóng cửa, 22h00 sẽ điểm danh. Nhìn đồng hồ mới 20h57, Nhật Minh nghĩ mình sẽ phải chạy thật nhanh để cho kịp. May mắn là quán nướng bà Hai ở gần trường, chứ nếu xa quá thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn. Tất nhiên là anh biết Yến Nhi thích ăn bà Hai hơn bà Ba, nên anh liền nhắm thẳng bà Hai mà chạy nhanh tới. Quán cũng gần đóng cửa, thịt cũng gần hết nên anh liền bao hết những xiên nướng còn lại. Nhẩm tính thì chừng này, với hai vị thần háo ăn kia, thì cả bọn chưa bỏ bụng được bao nhiêu.

“Bà gói lại giúp con.” Nhật Minh chỉ tay qua phía đối diện. “Con chạy qua đó mua ít bánh rồi quay lại.”

Qua cửa hàng tiện lợi LifeMart, anh mua thêm bia, nước ngọt, cồn tiện dụng dạng thạch, bật lửa và bánh mì gói tiện lợi. Chạy qua lại quán bà Hai lấy thịt nướng, anh lao về ký túc xá với một tốc độ nhanh nhất. Sau đó lao lên sân thượng, nơi đồng bọn đã đứng chờ sẵn. Lấy cái nồi inox của Bảo Khôi, anh bỏ cồn thạch vào rồi đốt lên. Sau đó lấy xiên thịt nướng hơ lại để ăn cho nóng. Mùi thịt bốc lên khiến cả bọn nháo nhào cả bụng.

“Cho Nhi bia với.” Cô thấy ai cũng rót bia vào ly, chẳng lẽ cô uống nước ngọt.

“Ghê ta.” Mỹ Linh vừa ăn, vừa nói.

Nhật Minh khẽ cười rót bia vào ly của Yến Nhi.

Bảo Khôi lấy rau cuốn thịt, chấm vào nước chấm, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Mỹ Linh cũng không kém cạnh nhưng với một tốc độ nhanh hơn. Yến Nhi thì cấm xiên thịt nhai ngấu nghiến với vẻ mặt hào hứng. Nhật Minh nhìn thấy liền hiểu ra, có lẽ thịt xiên nướng này là món khoái khẩu của cô nàng. Từ nay anh biết mình nên đãi món gì khi đi ăn rồi.

Bảo Khôi sợ thầy giám thị lên tìm nên đã đặt miếng tôn cũ sau cửa. Không ngờ thầy lên thật, đẩy cửa bước ra sân thượng, miếng tôn liền đập xuống đất. Âm thanh phát ra báo hiệu, nên cả bọn đang ăn liền vọt chạy. Bỏ lại vài xiên thịt và bia đang uống nửa chừng.

Thầy giám thị Anh Đức đi tới, nhìn tình hình và các vật chứng trước mắt, thầy liền khẽ cười. “Bọn nhóc này.” Thầy thì thầm một mình.

Lúc này thì cả bốn người Nhật Minh, Yến Nhi, Bảo Khôi và Mỹ Linh đang núp sau các bồn nước inox lớn. Cả bọn đứng sát vào nhau và không dám thở mạnh vì sợ bị phát hiện.

“Thịt nướng ha.” Thầy Anh Đức cố tình nói lớn. “Bia ha. Ngon ha.” Thầy khẽ cười. “Núp gì nữa. Bước ra cho rồi.”

Yến Nhi lo nhất. “Thầy phát hiện rồi kìa.”

“Thầy nói láo đó, đừng ra.” Bảo Khôi dặn dò.



“Tránh ra.” Mỹ Linh nổi da gà. “Tự nhiên thì thầm vào tai họ.”

Bảo Khôi phân bua. “Hết chỗ rồi.”

Nhật Minh quay lại nhìn Yến Nhi. “Đứng im, đừng ra.” Anh dứt lời thì liền bước ra. “Dạ thầy.” Anh chắp hai tay phía trước như đã biết lỗi.

Yến Nhi thấy ánh mắt kiên định như vậy, cô liền nghe theo. Anh đang thú tội thay cho mọi người đây mà.

“Name?” Thầy giám thị hỏi.

Nhật Minh gãi đầu. “Dạ, Nguyễn Nhật Minh, lớp 11/1.”

“Mình em?” Thầy nhìn số ly đang ở trên mặt đất thì đã biết bao nhiêu người, nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Nhật Minh gật đầu. “Dạ, mình em.”

Thầy chỉ cây gậy gỗ vào nồi inox. “Dập lửa đi.”

Nhật Minh liền đi tới lấy nắp đậy lại, ngọn lửa sau đó thiếu oxi nên liền tắt đi.

“Không lấy nước đổ vào, nên chắc đây không phải là lần đầu?” Thầy chú ý nãy giờ, nếu cu cậu lấy nước đổ vào nồi, thầy sẽ ngay lập tức cản lại và cho ngay mấy gậy vào mông.

Nhật Minh lém lỉnh đáp. “Dạ lần đầu ạ.”

Thầy giám thị bĩu môi. “Ừm, lần đầu.” Thầy đặt biệt danh cho cậu học sinh này luôn. “Vậy Lần Đầu bước theo tôi.”

Đợi Lần Đầu bước đi với bảo vệ, thầy giám thị đi vài bước thì ngừng lại nói lớn. “Dọn ly, dọn rác cho tôi rồi xuống ha. Mai tôi lên kiểm tra đó.”

“Thầy biết rồi kìa.” Yến Nhi lại thấp thỏm.

Dẫn Nhật Minh ra khu thể thao, rồi bước tới sân vận động mini, thầy Anh Đức khẽ cười hỏi. “Lần Đầu biết luật rồi chứ?”

Nhật Minh tuy bị phạt lần đầu nhưng đã nghe chuyện này nhiều lần. “Dạ, chạy quanh sân hai vòng.”

Thầy lắc đầu. “Mười vòng.”

“Dạ?” Nhật Minh hoảng hốt. “Sao lên mười vòng rồi thầy?”

Thầy nhếch môi cười. “Không chạy thì tôi kêu ba đứa kia xuống chạy cùng.”

Nhật Minh thấy hơi lạ. “Dạ, nếu cộng ba bạn kia nữa thì cũng mới có tám vòng thầy ạ?”

“Tôi thích số mười.” Thầy nhíu mày. “Chạy không?”

Nhật Minh nghĩ đành vậy. “Dạ, chạy thầy.” Sân vận động mini này không lớn lắm nên mỗi vòng chạy cũng không dài. Sau một vòng thì Nhật Minh thấy thầy giám thị quay đi.

“Chạy thêm hai vòng nữa thì nghỉ.” Thầy định bụng sẽ cho cu cậu chạy hai vòng thôi. Nhưng khi thấy chạy một vòng xong, cu cậu vẫn tỉnh queo, không có dấu hiệu mệt mỏi, nên thầy lại quyết định cho chạy ba vòng.

“Dạ.” Nhật Minh nói lớn. “Em cảm ơn thầy.”

Thầy lại quát. “Nhỏ miệng lại cho các bạn khác ngủ.”

Đến vòng thứ ba thì Nhật Minh thấy Yến Nhi, Mỹ Linh và Bảo Khôi lúi cúi đi ra. Anh ráng thêm vài bước thì dừng lại nghỉ để gặp mọi người.

“Ôi, ông Minh nghĩa khí quá.” Mỹ Linh cảm thán.

Bảo Khôi lại nói khía. “Nghĩa khí gì ba đồ này. Chạy ba cái vòng sân thôi mà.”

“Giỏi vậy.” Mỹ Linh liếc mắt. “Sao lúc nãy không xông ra nhận tội thay ông Minh?”

Bảo Khôi chống chế. “Nãy chật như vậy sao ra. Tôi mà đứng đầu thì chắc đợi thằng Minh.” Anh chàng ngước mặt lên trời hứ một tiếng.

“Minh chạy mệt không?” Yến Nhi đưa chai nước lọc cho anh chàng. Cô thấy anh tội dễ sợ.

Nhật Minh cầm chai nước bật cười.

“Minh cười gì vậy?” Yến Nhi nhíu mày không hiểu.

Nhật Minh lại cười.

“Cười gì vậy?” Yến Nhi đánh nhẹ vào tay Nhật Minh.

Nhật Minh nhịn cười không được. “Răng Nhi dính rau.” Dưới ánh đèn phảng phất nhưng anh vẫn thấy rõ.

“Hả.” Yến Nhi lấy tay bụm miệng lại. “Đáng ghét.” Cô đánh nhẹ vào người Nhật Minh rồi vọt chạy về phòng.

Bảo Khôi cũng thấy nên bật cười ha hả.

Ngày hôm sau đi học, tới giờ ăn, mọi người lại tập trung ở căn tin. Yến Nhi ngồi chung bàn với Thảo My, Khánh Đan và Mỹ Linh. Nhật Minh thì ngồi bàn bên cạnh và đối diện với Yến Nhi. Nhớ lại tình huống hôm qua, nảy ý muốn trêu chọc cô nàng, anh lấy hai miếng hành trên khay thức ăn và dán lên răng cửa của mình.

Sau một vài giây thì Nhật Minh và Yến Nhi chạm mắt nhau, thấy vậy nên anh liền nhe răng cười. Cô trông thấy và liền bật cười phọt cả cơm ra ngoài, sau đó thì liền ho sặc sụa.



Quang Vinh ngồi gần đó thấy được nên liền đi tới. “Nhi uống nước cho đỡ ho này.” Anh đặt ly nước lọc xuống bàn.

Uống xong, Yến Nhi thấy đỡ hơn. “Cảm ơn Vinh nha.”

“Không có gì.” Quang Vinh khẽ cười rồi bước về bàn.

“Vậy là thầy bắt Shin chạy mười vòng sân?” Mắt Yến Nhi mở to ra vì ngạc nhiên.

Trở lại với thực tại, lúc này Nhật Minh đang ngồi ở nhà hàng. “Không, sau đó thầy thương nên chỉ bảo chạy ba vòng thôi.” Anh chỉ kể lại cho Yến Nhi đến đoạn thầy giám thị bắt chạy ba vòng sân.

“Tội Shin dễ sợ.” Cô cảm thấy thương anh ghê.

“Ừm, thấy Shin tội không?” Anh khẽ cười.

Ngồi thêm một lúc nữa, sau khi ăn món tráng miệng, Yến Nhi giả vờ xin phép đi vệ sinh. Sau đó liền bước xuống quầy thu ngân bên dưới tầng trệt. Lúc nào Nhật Minh cũng trả tiền và không cho cô móc ví, nên lần này cô phải lén trả cho bằng được.

“Cho chị tính tiền.” Cô nói với thu ngân.

Bé thu ngân nhìn vào sổ ghi chú rồi nói. “Dạ chị lên phòng trước đi ạ. Chút nữa em mang bill lên.”

“Chị đứng đây chờ cũng được.” Cô thấy vậy là hợp lý. Mang bill lên anh lại dành trả tiền mất.

“Dạ...” Bé thu ngân bắt đầu khó xử.

“Nãy Shin dặn phục vụ rồi.” Nhật Minh bất ngờ xuất hiện. “Chỉ mình Shin được thanh toán, nên họ không đưa bill cho Nhi đâu.” Lúc nãy anh gặp phục vụ trên đường đi vệ sinh nên đã căn dặn trước.

Cô liếc mắt. “Lúc nào cũng dành.”

“Tính tiền cho anh luôn em.” Anh quay sang Yến Nhi. “Bữa sau Nhi dẫn Shin đi ăn lại là được.”

“Nhi phải được chọn quán?” Lúc nào cô dẫn anh đi ăn, anh cũng đòi vào quán bình thường. Nhất định cô phải dẫn anh đi ăn quán sang một lần mới được.

Anh gật đầu. “Cho Nhi quyết định hết.”

“Dạ, bill của anh đây ạ.” Bé thu ngân gởi bill thanh toán.

Anh cầm lấy và nhìn hóa đơn. Tổng cộng lại là 5.300.000. Tính thêm phí VAT 5% và tiền TIP 5%. Tổng tiền là 5.830.000 ngàn đồng. Anh rút thẻ tín dụng ra. “Cho anh gởi.”

Cô nhìn thấy được giá tiền nên nửa vui, nửa buồn. Vui vì lần đi ăn lần này ít tiền hơn so với lần trước. Buồn là cô không được trả tiền, mặc dù nó ngốn hơn 1/3 tháng lương của cô.

“Nhi giận vì không được trả tiền sao?” Nhật Minh vừa lái xe, vừa hỏi.

Cô hứ lên một tiếng. “Lần sau không cho Nhi trả, Nhi không đi nữa.”

Anh chợt hoảng loạn trong lòng. “Lần sau nhất định Shin sẽ ngồi im.” Anh quay sang gượng cười như muốn thăm dò. “Shin sẽ ăn hết cái menu luôn.”

Cô cũng quay sang nhìn anh. “Lúc nào đi, Nhi có thấy Shin ăn nhiều đâu.”

Anh chống chế ngay. “Shin ăn hết khay tráng miệng rồi còn gì.” Vậy là cô không giận. Anh yên tâm rồi.

“Thật không?” Cô chưa tin lắm. “Nãy thấy Shin xuống theo Nhi mà.”

Anh mếu máo khai. “Nôn chạy theo, nên vừa ăn, vừa nhét vào miệng không kịp.” Thật ra thì anh chỉ vội lao theo thôi, chứ khay tráng miệng vẫn còn dư nhiều.

“Tội chưa. Ai bảo chạy theo làm gì.” Cô thấy thương anh.