Linh Sát

Chương 40: Liệt Hỏa Phần Thiên





Nghe thanh âm của Sở Lạc Lạc, Đông Phương Ngạo vốn vẫn ngưng thần chăm chú nhìn nhện nước cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Lạc Lạc lạnh nhạt mà ngạo nghễ đứng đó, một thân nam trang trên người nàng càng làm tăng thêm khí chất oai hung hiên ngang, linh khí bức người.
Sở Lạc Lạc bước lên vài bước, không hề liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân một cái, ánh mắt nàng thản nhiên quét qua đám nhện nước hung tàn đang giương nanh múa vuốt, trong ánh mắt còn mang theo một chút thương hại. Nàng nhẹ giọng lặp lại lời nói: “Lệ Vô Ngân, dừng tay.”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại mang theo một loại giọng điệu chân thật đáng tin cậy, giống như một người cao cao tại thượng, làm cho người ta không tự chủ được nghe theo lời nói của nàng. Lệ Vô Ngân không khỏi ngưng hẳn ma pháp của mình, trong lòng có chút nghi hoặc, mình tại sao lại nhất thời nghe theo lời nói của tiểu cô nương thoạt nhìn yếu đuối này.
Trong đêm đen, ánh sáng màu lam biến mất, dưới ánh trăng đỏ như máu, chỉ thấy được các điểm ánh sáng đỏ trải rộng trong thôn xóm, đó là ánh mắt thị huyết hung tàn của nhện nước. Nhện nước vốn không chủ động tấn công người khác nay lại giống như bị ma ám, lien tục cắn nuốt nhứng sinh vật sống, thậm chí là cả đồng loại. Thi thể của những con nhện nước vừa rồi bị ba người giết chết đã trở thành hải cốt, bị xé rách, cắn nuốt. Đám nhện nước cứ cuồn cuộn không ngừng, dũng mãnh tiến tới.
Cảnh tượng tựa như dưới địa ngục tu la làm cho người ta cảm thấy ghê rợn.

Thân hình nhỏ nhắn của Sở Lạc Lạc tản ra khí thế mạnh mẽ. phất tay một cái, một hình tròn rực lửa được vẽ ra, bao quanh bốn người và xe ngựa. Đám nhện nước không sợ chết lao vào trong lửa đỏ, chỉ tiếc rằng khi chúng nó vừa chạm vào lửa liền bị hóa thành tro tàn. Dưới ánh sáng đỏ rực của lửa có thể nhìn thấy tro tàn mày đen bay đầy trời.
Tuy rằng chiêu này có thể ngăn cản công kích của nhện nước nhưng mà cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Tâm niệm Sở Lạc Lạc vừa chuyển, quát lên: “Ba người các ngươi ngồi vào xe ngựa đi, ta dùng ma pháp hệ phong hỗ trợ các ngươi đột phá vòng vây!”
“Nói đùa gì thế! Muốn ta bỏ rơi đồng đội để chạy trốn còn không bằng để ta chết còn hơn!” Đông Phương Ngạo gầm lên giận dữ.
“Hừ! Nếu không phải ngươi ở lại đây vướng chân vướng tay thì ta đã sớm thu thập hết chúng nó!” Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Hãy bớt nói nhảm đi, lát nữa nhớ kĩ, phải chạy nhanh một chút!”
Nói xong, Sở Lạc Lạc im lặng niệm Phi Hành Chú, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi bay lên, chỉ chốc lát đã lơ lửng giữa không trung.
Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân cũng không ngạc nhiên, tối hôm nay, cô gái nhìn như nhu nhược này thật sự làm cho bọn họ bất ngờ quá nhiều rồi.
Cùng với gió lạnh, thanh âm Sở Lạc Lạc rõ ràng truyền đến: “Nếu không muốn chết thì nhanh chạy lên xe ngựa cho ta!”
Đại thúc đánh xe vội vàng kéo chủ tử của mình, Đông Phương Ngạo nhìn cô gái mặc trang phục đen kia thản nhiên lơ lửng giữa không trung, không khỏi nắm chạt hai đấm.
“Nghe theo lời nàng nói!” Lệ Vô Ngân thản nhiên nói, là người đầu tiên nhảy lên xe ngựa.”
“Nếu như ngươi không lên, vậy ta đi trước, ta cũng không muốn để mạng lại nơi này!”
Nghe được câu nói sau kia, Đông Phương Ngạo hung hăng chà chà chân, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, nhanh chóng trèo lên xe.

Lệ Vô Ngân niệm chú ngữ, xe ngựa lập tức bị một quả bóng nước màu lam bao phủ. Trên không trung, Sở Lạc Lạc vung tay phải, gió lớn gào thét bay ra. Tường lửa lập tức bị quạt mở thành một con đường. Đại thúc đánh xe dùng sức vung roi, từ trong lửa nóng chạy ra,.Thấy xe ngựa đi ra, đám nhện nước lập tức ùa tới lại va chạm vào bóng nước.
Mà lúc này, vô số quả cầu lửa từ không trung bay xuống, đánh bay đám nhện nước đang công kích về phía xe ngựa.
Chỉ thấy, giữa không trung, Sở Lạc Lạc thần sắc ác liệt, tay phải của nàng giơ ra thành chưởng, tay trái nắm chặt cổ tay phải, cầu lửa cuồn cuộn không dứt bắn ra từ tay phải của nàng, huyễn lệ giống như lửa đỏ giữa đêm đen.
“Giá… Giá…”
Vó ngựa chạy vội! Chạy nhanh một bước, phía trước chính là nhân gian, chạy chậm một bước, đằng sau chính là địa ngục.
Mắt thấy xe ngựa sắp đột phá vòng vây, Sở Lạc Lạc trong lòng mặc niệm chú ngữ, dần dần, thân thể của nàng sáng lên hồng quang. Hai tròng mắt màu hổ phách nhất thời hiện lên tia tàn khốc, hồng quang đột nhiên mãnh liệt, biến thành một con phượng hoàng lửa đỏ rực!
“Để ta giải thoát cho các ngươi đi! Phượng Hoàng Niết Bàn…”
Đây chính là ma pháp hệ hỏa cấp cao nhất!
Phượng hoàng lửa bay vút lên trời, phát ra một tiếng thét dài, dưới sự chỉ huy của cô gái mặc y phục đen, vỗ cánh giữa không trung, gào thét bay xuống mặt đất.
Cho dù là mặt đất hay là thôn trang, phàm là nơi phượng hoàng lửa bay qua đầu dấu lên lửa đỏ hừng hực. Tay phải của Sở Lạc Lạc vẽ ở xung quanh thôn trang một cái vòng tròn, thân hình hỏa phượng lập tức bay theo vòng tròn đã được vẽ sẵn.
Chỉ là, Sở Lạc Lạc bỗng nhiên dừng một chút, nàng khẽ nhíu mày, xem ra sử dụng chiêu này vẫn là rất miễn cướng.

Hiện nay ma lực trong cơ thể nàng chỉ tương đương một ma pháp sư cao cấp, mà Phương Hoàng Niết Bàn là ma pháp hệ hỏa cao cấp nhất, ít nhất phải có ma lực như một ma đạo sĩ thì mới có thể sử dụng một cách linh hoạt. Nhìn qua vẻ mặt nàng có cẻ thoải mái tự nhiên nhưng thực ra trên trán đã chảy đầy mồ hôi.
Phượng hoàng lửa bay được nửa vòng thôn trang thì sắp biến mất, Sở Lạc Lạc vội vàng niệm chú ngữ, lửa nóng trên người phượng hoàng nhất thời biến thành màu đen, thì nàng là trong phút chốc nàng đã chuyển hóa ma pháp hệ hỏa thành vong linh ma pháp. Hỏa diễm màu đen quỷ dị ở trong đêm đen lại vô cùng mê hoặc. Chỉ là phía trước thôn trang là hỏa diễm đỏ rực cho nên ba người đã thoát ra bên ngoài không thể nhìn thấy được hỏa diễm màu đen phía sau thôn trang.
Lúc này, ba người đã bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ tới nỗi không nói lên lời. Bọn họ nhìn dáng người tiêu sái của cô gái giữa không trung, tâm tư trăm chuyển.
Trên mặt Lệ Vô Ngân mặc dù không có biểu tình nhưng ặp mắt màu lam kia lộ ra khát vọng nắm giữ đối với ma thuất. Tuy rằng Đỗ lão nhân đã nói hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, trong cơ thể hắn mặc dù có được ma lực vô hạn nhưng lại không thể vận dụng thoải mái như cô gái kia. Sắc mặt của Đông Phương Ngạo cũng rõ ràng thể hiện cảm xúc thất bại trong lòng hắn, chỉ là chớp mắt một cái hắn đã khôi phục tự nhiên.
Cô gái mặc đồ đen lơ lửng giữa không trung từ từ hạ xuống, phía sau thân thể của nàng là lửa đỏ đang hừng hực cháy. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn vô cùng diễm lệ. Nàng chậm rãi đi về phía xe ngựa, cả người tản mát ra một loại áp lực vô hình làm cho người ta nảy sinh ý muốn quỳ xuống trước mặt nàng.
Đông Phương Ngạo là người đầu tiên chạy tới, hắn la lớn: “Dựa vào! Ngươi cũng không cần phải thiêu cháy cả thôn trang chứ!”
Sở Lạc Lạc nhếch miệng cười, lộ ra ý cười thả lỏng. Nhìn thấy nụ cười thản nhiên kia, Đông Phương Ngạo nhất thời ngây dại, hắn không khỏi nhớ tới mấy ngày trước cô gái này cười hì hì chặn trước mặt hắn , mở tay phải nhẹ nhàng nói “Trả thù lao!”
Đôi môi đỏ mọng của Sở Lạc Lạc khẽ nhúc nhích, nói: “Này, đỡ lấy…”
Đông Phương Ngạo còn không biết lời nói của nàng là có ý gì thì thân hình cô gái đã đổ về phía trước, Đông Phương Ngạo vội vàng bước nhanh về phái trước, ở trong bối rối đón được thân hình nhỏ nhắn kia.