Linh Lan

Chương 6: Bị tấn công



Cả giới đang xôn xao vì tên trùm ma túy Đông Nam Á ngang nhiên giao hàng trên địa bàn của Mạc Hạo Hiên. Ai ai cũng biết thứ mà Mạc Hạo Hiên không quan tâm đến chỉ có hai thứ là ma túy. Ngược lại cấm địa của hắn thì chắc chắn không ai được bước vào một cách vô phép vô tắc như vậy. Lần này mặc dù tên kia không chính thức thừa nhận cũng không bác bỏ nhưng tin tức đang lan truyền rộng rãi như vậy. Thuộc hạ của Mạc Hạo Hiên cũng đem tin tức về báo là chính xác, từ trước đến nay thuộc hạ của hắn không bao giờ làm việc sơ xuất, nên chuyện này chắc chắn là đúng đến tám mươi phần trăm. Cho dù là đúng hay sai thì Mạc Hạo Hiên cũng không thể bỏ qua, một tên trùm ma túy mà để tin tức này lọt ra ngoài thì chỉ có thể là tên đó cố tình muốn chống đối Mạc Hạo Hiên này.

"Đại ca, địa điểm giao hàng của tên đó là biên giới Tây Nam tối nay." Thanh Long mở cửa đi vào thông báo. Mạc Hạo Hiên gương mặt không biến sắc, tay vẫn cầm một xấp tài liệu, bên cạnh còn có một tách trà nóng vẫn còn hừng hực khói bay lên. Mạc Hạo Hiên chắc chắn sẽ có dự tính riêng của anh ta.

"Chuẩn bị xe." Vẫn phong thái thường ngày của đại ca Mạc, dứt khoát và quyết đoán. Từ trước đến nay anh không để tâm đến thị trường ma túy, cũng xem như nước sông không phạm nước giếng. Nếu tin tức không lan truyền như vậy thì anh cũng sẽ cân nhắc có nên để lại một chút thể diện cho đối phương hay không nhưng xem ra thì không quan tâm thì không được rồi.

Lần này Mạc Hạo Hiên trực tiếp ra tay thì đối phương cũng không phải dạng tầm thường. Những lần trước, mấy vụ xâm nhập địa bàn vô phép vô tắc này điều do Hắc Long lo liệu. Mạc Hạo Hiên trực tiếp ra trận cũng xem như để lại một ít mặt mũi cho tên trùm ma túy kia.

Biên giới Tây Nam có địa hình rất đặc biệt, chỉ là rừng với núi. Xe Mạc Hạo Hiên đị qua khu làng nhỏ, khung cảnh ở đây quen thuộc khiến Hắc Long chao mày: "Hình như đây là nơi đón thiếu gia Hàn Liên Vũ."

Thanh Long vừa lái xe vừa cười lớn: "Cậu vẫn còn nhớ vụ 15 EUR à?" sau đó ánh mắt anh quét qua gương chiếu hậu xem nét mặt của đại ca. Mạc Hạo Hiên đưa mắt sắc lạnh về phía anh khiến anh thu lại tầm mắt nhanh chóng.

Mạc Hạo Hiên nhìn về khu rừng hừ lạnh một tiếng. Đến tận bây tin tức về người con gái đó cũng chỉ manh mún. Đám người Mạc Hạo Hiên đi đến gần địa điểm giao dịch buôn bán ma túy, nhưng đây rừng không thể lái xe nên cả đám phải đi bộ. Phía trước nổ ra tiếng súng, lần lượt đến phía sau rồi lại hai bên. Mạc Hạo Hiên biết trước mình sẽ bị bao vây, anh nhếch môi cười lạnh. Một sự nằm trong dự tính của Mạc Hạo Hiên, đám đàn em của anh phục kích bắn tỉa từ trên xuống nhiều tên địch bị hạ. Sau đó một tiếng nổ lớn, hầu hết các tên địch phía trước bị tiêu diệt. Hắn ta bao vây vòng nhỏ thì Mạc Hạo Hiên bao vây vòng lớn.

"Đại ca, em đã tiêu diệt được tất cả các mục tiêu, phía đối diện không còn sống sót một tên." Hắc long báo cáo với Mạc Hạo Hiên, tiêu diệt được hết mục tiêu nhanh đến nổi khiến Hắc Long phải ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ tên trùm ma túy chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao? Hay đây chỉ là mới mở màng?" Thanh Long quan sát xung quanh bên cạnh Mạc Hạo Hiên.

Sắc mặt Mạc Hạo Hiên tối sầm lại, đây là kế thả con tép "giết" con tôm. Bên tai Mạc Hạo Hiên nghe được tiếng may bay, đây không phải là máy bay của anh. Từng viên lựu khói được thả xuống chỗ bọn họ. Mạc Hạo Hiên nhận thấy điều bất thường, lấy tay che lấy mũi đồng thời hét lớn: "Đừng ngửi."

Trong lựu khói có thuốc mê, một số đàn em chưa kịp bịt lấy mũi đã bất tỉnh. Lựu khói càng ngày được rải xuống nhiều, Mạc Hạo Hiên nín thở đưa tay lấy khẩu súng tầm xa, dựa vào âm thanh của mà máy bay phát ra xác định vị trí của nó. Trong làn khói trắng mù mịt Mạc Hạo Hiên bắn một phát súng trúng ngay đích khiến chiếc máy bay phát nổ, chao đảo rơi xuống.

"Khốn kiếp." Khu rừng này có địa hình rất khó xác định lối đi, đâu đâu cũng là cây. Bước một bước Mạc Hạo Hiên lại va phải một cây. Đến khi làn khói trắng dần tan, khung cảnh mờ ảo xuất hiện. Thấy được phía trước không có khói Thanh Long chỉ tay về phía trước: "Ở đó không có khói, mau đến đó."

Vừa đến được nơi không có khói trắng đám đàn em của Mạc Hạo Hiên không còn lại bao nhiêu người, bọn họ hít không khí gấp ráp. Mạc Hạo Hiên vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Tai anh rất thính và rất nhạy cảm với tiếng động. Một trái lựu lại hướng về phía họ, Mạc Hạo Hiên nhanh chóng phát hiện anh hét lớn: "Nằm xuống."

Mạc Hạo Hiên hạ thấp người, khẩu súng hướng về phía trước mà bắn, một tên địch nằm xuống nhanh chóng, không có tiếng nổ chỉ có một làn khói xanh xuất hiện. Mạc Hạo Hiên nghiến răng: "Lại cái gì nữa đây."

Trong làn khói xanh họ không thấy được bất cứ thứ gì, tiếng súng lại phát ra mỗi lúc một gần và càng nhiều. Mạc Hạo Hiên ẩn nấp, bắn phát nào cũng chuẩn phát đó. Thanh Long cũng là một tay súng đáng gờm chỉ vài phút không cần nhìn thấy đối phương Mạc Hạo Hiên cũng tiêu diệt được gần hết.

Một tên đàn em đột nhiên ngã xuống dưới chân của Mạc Hạo Hiên. Lúc này anh mới cảm nhận được đầu anh hơi choáng, cảm giác khó thở mỗi lúc một nhiều.

"Đại ca có thấy đầu choáng váng, khó thở không?" Thanh Long nói vọng trong khói xanh.

"Có độc." Loại vũ khí này thật sự rất thâm độc, tên trùm đó thật sự không muốn thách thức Mạc Hạo Hiên mà muốn giết chết anh mới sử dụng đến kế sách thấp hèn này. Lúc đầu sử dụng thuốc mê nhằm hạ thấp thể lực, bước hai sử dụng thuốc độc để kết liễu, cuối cùng là càn quét nhằm chắc chắn giết chết Mạc Hạo Hiên.

"Khốn kiếp." Thanh Long tức giận chửi lên một tiếng. Bây giờ đàn em lại càng ít không phải do bị bắt mà bị trúng độc, khí độc bao vây không thấy đường ra. Đến cả đại ca Mạc Hạo Hiên cũng đã bị trúng độc, nếu khống nhanh chóng thoát khỏi đây thì chỉ có một con đường chết.

Thân thể của Mạc Hạo Hiên và Thanh Long vốn được huấn luyện nghiêm khắc nên khả năng chịu đựng hơn người, nhưng cứ cầm cự mãi không phải là cách.

Linh Lan đang chuẩn bị đi ngủ một giấc say nồng, mấy ngày nay cô không được ngủ đầy đủ giấc vừa sắp chìm vào cơn mộng mị thì bên tai vang lên tiếng nổ lớn làm cho cơn thèm ngủ liền bay đâu mất. Khu rừng này vốn là một khu rừng được mệnh danh là rùng rợn đáng sợ nhưng vẫn sẽ có lúc nghe tiếng súng của mấy tên thợ săn không sợ chết cũng không lớn như tiếng nổ vừa nãy. Lom khom bò dậy, Linh Lan mở cửa xem tình hình, God không biết bị gì chạy một mạch về hướng tiếng nổ, cô sợ sẽ nguy hiểm cho God liền đuổi theo. Đến khi đuổi kịp God, trước mắt cô là một xác người được God liếm kỹ càng. Linh Lan xem tình hình, nhận ra đây là trúng độc, đi thêm vài bước nữa mũi cô ngửi thấy mùi lạ: "Thuốc độc lưu dẫn."

Với kinh nghiệm của mình thì chuyện chỉ ngửi mùi là biết thuốc độc đó thuộc loại gì là chuyện bình thường. Sống trong khu rừng này bao nhiêu năm mắt cô đã quen với việc đi và quan sát trong bóng tối: "Phía bên kia có người" Chân Linh Lan dừng lại vài giây.

Bên tai cô truyền đến tiếng God đau đớn, Linh Lan hốt hoảng nhìn đằng trước có một tên đeo mặt nạ chĩa hướng đầu súng về phía này. Linh Lan rút kim châm được vắt ở eo phóng nhanh về phía đó. Cây kim châm đi với tốc độ rất nhanh trúng vào cổ của tên đó, hắn ngã xuống dãy dụa rồi chết ngang tại chỗ. Làng khói xanh hiện ngay trước mặt cô, lao về đó từng kim châm được rút ra phóng nhanh hơn cả súng của đối phương, khiến tất cả những người còn lại đều chết ngay tại chỗ. Lúc này bên tai cô vang lên một giọng nam có vẻ đã kiệt sức: "Có độc."

Linh Lan quay người lại trước mặt cô là gương mặt thân quen của Thanh Long. Cảm giác ngực mình bị thứ gì đó đâm phải, ngước xuống nhìn là một đầu súng chĩa thẳng vào. Nhìn theo hướng cây súng Linh Lan bắt gặp gương mặt tối sầm của Mạc Hạo Hiên. Cô vội cười trừ, tay giơ lên đỉnh đầu bước qua một bên: "Mạc đại ca."

Linh Lan thầm niệm phật, thật mai khi Mạc Hạo Hiên không nổ súng nếu như anh ta bóp cò một cái chắc chắn là cô sẽ được một vé không khứ hồi đến uống trà với Diêm Vương lập tức. Mạc Hạo Hiên buông súng xuống tay vịn lấy cái cây bên cạnh, Linh Lan chạy lại đỡ anh ta ngồi xuống: "Anh bị trúng độc?" Mạc Hạo Hiên không trả lời, tay cũng vịn lấy vai của Linh Lan mà ngồi xuống, Linh Lan rút ra vài viên thuốc trong túi đeo chéo của mình đưa cho Mạc Hạo Hiên một viên.

Thấy Mạc Hạo Hiên không có ý định nhận thấy viên thuốc từ tay cô, Linh Lan nhét vào tay anh: "Đây là thuốc giải, nếu anh không muốn chết thì uống đi. Tôi còn phải đi xem đàn em của anh đấy." Anh ta không còn cách nào khác dứt khoát đưa viên thuốc vào miệng. Thanh Long lúc này đã kiệt sức hoàn toàn, anh ngã quỵ xuống gốc cây, cơn choáng và khó thở dồn dập ập đến. Linh Lan đến đưa viên thuốc vào miệng anh, lẩm bẩm: "Loại độc này lưu dẫn, nó sẽ không khiến anh chết ngay lập tức, mà nó sẽ khiến anh cảm nhận đau đớn từ từ rồi bị ép tim mà chết. Cũng may mắn cho các anh là tôi có thuốc giải đó."

Thanh Long ngạc nhiên nhìn cô: "Làm sao cô biết những thứ đó?" Đối diện với thắc mắc của Thanh Long Linh Lan chỉ cười nhạt, rồi đi sang các anh em còn lại của họ: "Thứ tôi giỏi nhất mà tôi cũng không biết thì tôi nên chết quách đi xong." Quan sát từ người một, Linh Lan cứu được người nào hay được người đó còn lại cô lắc đầu: "Tôi chỉ cứu được vài người, những người còn lại tôi đành lực bất tòng tâm."

Gương mặt Mạc Hạo Hiên dù trong tình huống nào đi nữa anh ta cũng cương nghị, đôi mắt lạnh lùng nhưng hiện lên một tia thích thú với người phụ nữ này. Đảo mắt về phía con gấu to đang nằm trên mặt đất kia. Cái nhếch môi hiện ra rồi nhanh chóng thu lại Mạc Hạo Hiên nhận định không sai, người phụ nữ quả đúng là có gì đó rất đặc biệt, thân thủ cô ta lúc phóng kim châm rất nhanh, bên cạnh lại có một con gấu to