Linh Dị Âm Dương

Chương 56: Ghen Ghét



Yến phu nhân phẫn nộ phản bác lời của Tiết Vĩnh Hân: “Chỉ là một cái gương mà thôi, mấy người nói cái hình vẽ trên đó có vấn đề thì nó có vấn đề thật à? Hơn nữa cho dù có vấn đề thật đi nữa thì cũng có phải do A Như khắc đâu! Sao mấy người không đi tìm người bán gương mà gây sự lại ở đây làm khó làm dễ A Như nhà chúng tôi là sao?!”

Yến phu nhân nói xong lia mắt nhìn khắp lượt, bỗng dưng bắt gặp hai người trẻ tuổi ăn vận như đạo sĩ đứng trong góc, thế là bà ta lập tức chống nạnh xỉa xói: “Có phải tại chúng mày không? Chính chúng mày phán cái gương này có vấn đề hù dọa người ta chứ gì?”

Cố Cửu và Thiệu Dật không thèm đôi co với bà ta. Tiết phu nhân đứng ra chắn trước mặt hai sư huynh đệ, mặt đối mặt với Yến phu nhân. Bà nói: “Họ là khách của nhà tôi, cô đừng có vô lễ với họ. Nếu cô không tin chính Yến Như bày trò thì thế này đi, trước khi tôi tìm được người thợ khắc cứ để cho nó ngủ với cái gương này trong phòng mấy đêm. Thế nào, cô hỏi xem nó có dám không?”
“Ngủ thì ngủ sợ gì!” Yến phu nhân không thèm suy nghĩ, trả lời ngay tắp lự.

Nhưng dĩ nhiên con gái bà ta không dám đồng ý, cô ta hoảng hồn từ chối: “Không! Con không ngủ!”

Yến phu nhân kinh ngạc quay đầu nhìn con gái: “A Như?!”

Yến Như cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mẹ mình.

Tiết Vĩnh Hân cười nhạo: “Cô xem kìa, nó biết trên gương khắc cái gì đó thôi, đúng là có tật giật mình. Cô còn nói nhà tôi vu oan cho con gái cô không?”

Yến phu nhân không thể tin nổi, vặn hỏi: “A Như, họ nói thật sao? Con thật sự làm chuyện như vậy?”

Yến Như khóc lóc lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ…”

“Tại sao vậy hả con?” Yến phu nhân ngồi xổm xuống tóm lấy tay áo cô ta lay mạnh. “Con nói cho mẹ nghe, sao con lại hại Vĩnh Hân? Có phải nó bắt nạt con nên con trả đũa không?”

Tiết Vĩnh Hân nghe vậy cau mày quắc mắt nói: “Cô à! Tôi khi dễ nó bao giờ? Từ trước đến giờ tôi vẫn coi nó như em gái ruột thịt, có cái gì tốt mà không dành phần cho nó? Rõ ràng là nó tâm địa hẹp hòi, ích kỉ nhỏ nhen, đã vậy còn làm bộ thanh khiết nhu mì lắm, tưởng mình là Bồ Tát sống chắc?”
“Mày im đi!” Yến phu nhân giận dữ quát.

Tiết Vĩnh Hân không im: “Mắc mớ gì tôi phải im, người làm chuyện thất đức đâu phải tôi! Mất công lúc nó mới từ hôn tôi còn lo lắng an ủi nó, ngày nào cũng nghĩ ra đủ trò dỗ cho nó vui lên, bây giờ cô xem con gái cô báo đáp tôi thế này đây. Tôi nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi le lưỡi lấy lòng chủ kia kìa!”

“Mày câm miệng!” Lần này là Yến Như đột nhiên rống lên.

Tiết Vĩnh Hân đang có cục tức muốn xả, Yến Như rống to cô càng rống to hơn xem ai sợ ai: “Người im miệng là cô mới đúng! Cô mới là kẻ gian làm bậy. Nếu tôi là cô thì tôi đã im lặng nhận sai cầu xin người ta tha thứ rồi. Cô thì hay rồi, còn ở đây la hét cái gì hả?!”

Yến Như không cãi lại nữa, chỉ ngồi ngây ra trên đất, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Tiết Vĩnh Hân. Ánh mắt của cô ta chẳng khác gì một con rắn độc, lạnh lẽo hiểm ác. Tiết Vĩnh Hân bắt gặp tia nhìn đó bỗng dưng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, cô bất giác lùi về sau mấy bước. Sau đó cô nàng giật mình nhận ra mình mới vừa bị dọa đến nỗi thoái lui, tức giận chỉ thẳng vào Yến Như, nói với Yến phu nhân: “Cô, cô nhìn xem ánh mắt của nó kìa. Nó muốn gϊếŧ tôi!”
“Không biết hối cải!” Tiết phu nhân cũng giận dữ nói, đừng nói Tiết Vĩnh Hân, ngay cả người từng trải như bà nhìn thấy ánh mắt của Yến Như còn thấy nổi gai ốc nữa là. Nếu không phải bà đã tới tuổi làm bà ngoại người ta thì bà đã bất chấp lao lên quật cho con bé ác tâm này một trận ra trò rồi.

Yến phu nhân cũng kinh ngạc nhìn con gái mình bằng cặp mắt xa lạ, giống như người này là kẻ nào mạo danh chứ không phải đứa con gái đoan trang hiền thục mình nuôi từ nhỏ tới lớn.

Yến Như không thèm để ý đến ai khác, chỉ khóa chặt vào một mình Tiết Vĩnh Hân. Cô ta từ từ đứng lên, nhếch miệng cười gằn: “Gϊếŧ mày? Gϊếŧ mày thì làm sao suиɠ sướиɠ bằng nhìn mày bị tra tấn từng chút một được hả?”

Yến phu nhân ôm ngực, trợn mắt ngẩn ngơ nhìn Yến Như, không thốt nên lời.
Người nhà họ Tiết và Ôn Minh Viễn càng lúc càng giận, dĩ nhiên người điên tiết nhất là Tiết Vĩnh Hân: “Cô điên rồi!”

Yến Như cười lạnh nói: “Tao đã điên từ lâu rồi! Lúc tao từ hôn ngoài mặt thì mày khuyên nhủ an ủi tao nhưng mà trong lòng chắc suиɠ sướиɠ lắm chứ gì!”

“Ai suиɠ sướиɠ? Chính cô tâm địa xấu xa thì có, đừng nhìn ai cũng thấy xấu xa như cô.” Tiết Vĩnh Hân bị Yến như chọc tức gần chết, cô thấy trước mắt tối sầm lại, tưởng như muốn ngất đi.

Cố Cửu thấy vậy bèn bắt quyết rồi ấn mấy cái lên lưng cô nàng, ngay lập tức đầu óc cô tỉnh táo trở lại, đứng thở phì phò.

Ôn Minh Viễn cảnh giác nhìn Yến Như, đỡ Tiết Vĩnh Hân né ra xa: “Em đang mang thai, không nên tức giận hại thân, đừng thèm đôi co với cô ta nữa.”

Hiện tại Tiết Vĩnh Hân đang nóng như ăn thuốc nổ vậy, chỉ cần chọc một chút là nổi nóng ngay, rõ ràng là Yến Như cố ý chọc giận cô. Yến Như nhìn thấy Ôn Minh Viễn đỡ Tiết Vĩnh Hân tránh cô ta như tránh tà liền cụp mắt xuống, không rõ đang nghĩ cái gì.
Đầu óc Tiết Vĩnh Hân đơn giản không nghĩ nhiều, nhưng những người khác thì không có ngây ngô như vậy. Ánh mắt Yến Như nhìn Ôn Minh Viễn trước kia rất lịch sự kính trọng, thậm chí có phần xa cách. Nhưng vừa rồi cô ta nhìn Ôn Minh Viễn một cách rất khác, không thèm che giấu vẻ mất mát buồn sầu của mình, đó không phải là cử chỉ nên có của một cô em gái đối với anh rể.

Thấy vậy, Tiết phu nhân lạnh mặt, gọi nha hoàn dẫn Tiết Vĩnh Hân đi nghỉ ngơi, nhưng lại bảo Ôn Minh Viễn ở lại.

“Con ngủ trưa quen giấc rồi, bây giờ vừa đến giờ ngủ, con đi nghỉ ngơi đi, đợi tối nay Minh Viễn sẽ nói rõ cho con nghe.” Bà ngọt nhạt khuyên nhủ Tiết Vĩnh Hân

Thông thường với tính tình của Tiết Vĩnh Hân, chắc chắn không tự mình hỏi cho ra lẽ cô sẽ không để yên, nhưng vừa rồi cô nàng giận dữ tới mức không thở được, biết sợ rồi. Cô nhận ra việc bây giờ mình dễ xúc động nguy hiểm cỡ nào, cho nên vì sự an toàn của chính bản thân mình và đứa con trong bụng nên cô đành ngậm ngùi dời gót về phòng. Vừa rồi Ôn Minh Viễn quay lưng về phía Yến Như, không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, vốn y còn định về phòng với Tiết Vĩnh Hân nhưng mẹ vợ đã chỉ đích danh nên y đành phải ở lại.
Cố Cửu nhìn Ôn Minh Viễn bằng ánh mắt thương hại. Cậu đã từng tính bát tự cho Ôn Minh Viễn nên biết y là người chung thủy một lòng với vợ, gần đây lại thường xuyên tiếp xúc nên cậu cũng thấy rõ y thực sự rất yêu vợ chứ không phải đóng kịch cho người khác xem. Xui xẻo thay bây giờ lòi ra một Yến Như nên dù Ôn Minh Viễn có vô can đi nữa thì có lẽ cũng sẽ bị mẹ vợ âm thầm thử thách một thời gian, đúng là tai vạ trời ơi đất hỡi.

Sau khi Tiết Vĩnh Hân đã đi khuất Tiết phu nhân mới hỏi Yến Như: “Cô thích Minh Viễn phải không?”

Ôn Minh Viễn ngơ ngác nhìn mẹ vợ rồi lại ngơ ngác nhìn sang Yến Như không thèm phủ nhận cũng chẳng hề hoảng hốt đằng kia, sau đó vội vàng lắc đầu xua tay lia lịa như đuổi tà: “Cái gì…cái gì vậy? Không liên quan đến con, con không biết gì cả!”
Tiết phu nhân cười cười trấn an Ôn Minh Viễn, nhưng miệng cười mà mắt không cười. Bà lại quay sang nhìn Yến Như: “Cô ái mộ Minh Viễn nên cô mới ghen ghét muốn hãm hại Hân Hân, đúng không?”

Yến phu nhân vội phản bác: “Đại tẩu đừng có ăn nói hàm hồ! Yến Như nhà tôi tốt như vậy, muốn dạng đàn ông gì mà chẳng có, tại sao lại phải đi thương nhớ một người đã có gia đình kia chứ!”

Việc này liên quan đến danh tiết của người phụ nữ, trước kia Yến Như đã từng từ hôn một lần, nhà họ Yến vẫn đang vội vàng tìm đối tượng khác thích hợp cho cô ta. Không cần biết chuyện cô ta thích Ôn Minh Viễn có phải là thật hay không, nếu chẳng may bị đồn ra ngoài thì cô ta xong đời, đời này đừng mong được gả vào nhà tử tế nữa.

“Ai mà biết được, Minh Viễn nhà chúng tôi là người thế nào chứ, nói một câu trăm người được một cũng không quá. Dù Yến Như có tâm tư gì khác với nó tôi cũng chẳng lấy làm lạ.”
Ôn Minh Viễn bụm mặt đứng một bên, muốn kiếm cái hố chui xuống quách cho rồi. Tiết phu nhân rõ ràng có ý đào xới đến tận cùng, không tìm hiểu được nguyên nhân sẽ không buông tha.

Ngày hôm nay Yến Như bị vạch mặt trước mặt bao nhiêu thân thích, bẽ bàng ê chề không còn gì để nói. Cô cười sầu thảm trước những đòn công kích của Tiết phu nhân, nói: “Chính là thế này đây, cả nhà mấy người lúc nào cũng tỏ ra kẻ bề trên. Những việc Tiết Vĩnh Hân làm là muốn tôi vui vẻ thật sao? Rõ ràng là đang mỉa mai châm chọc tôi thì có! Lúc tôi từ hôn cô ta còn nói với tôi sao phải buồn rầu mãi, cần gì xem vị hôn phu như của báu vậy, thiếu gì người tốt hơn. Mấy người tưởng tôi cũng được như cô ta, ở nhà thì có cha mẹ yêu thương, ra đường thì được người khác nhường nhịn à?!”
Yến phu nhân bất lực day day thái dương, Yến Như nói vậy chẳng khác nào oán trách nhà họ Yến đối xử tệ bạc với cô ta.

“Cô ta chẳng biết gì về tôi cả! Cha tôi chỉ chăm chăm muốn gả tôi đi để đổi lấy ích lợi về cho mình mà thôi, không cần biết tôi có thích người đó hay không. Cô ta nghĩ rằng ai cũng có cha mẹ và anh trai cưng chiều, ai cũng được gả cho người tài hoa xuất chúng như mình sao? Cô ta chỉ toàn suy bụng ta ra bụng người.”

“Lần nào cũng gọi tôi qua để ban phát quà tặng, cô ta đâu có biết không phải ai cũng có tiền bạc dư dả để tiêu xài như mình. Tiết Vĩnh Hân biết rõ tôi không có đồ quý giá để đáp lễ mà lại cứ làm như vậy để chèn ép tôi! Tôi không đáp lễ nổi, cô ta bảo không cần, cô ta đang bố thí cho tôi à? Cô ta chỉ muốn khoe khoang thôi, bộ tôi thèm chắc?!”
Người nhà họ Tiết và Ôn Minh Viễn nghe một tràng lên án vô căn cứ của Yến Như mà trố mắt cả lên.

“Cô đúng là cả vú lấp miệng em!” Tiết phu nhân tức điên. “Nếu đã nói vậy thì trước khi mắng chửi nó cô gỡ cây trâm vàng trên đầu cô xuống trả lại đây. Đó là đích thân tôi dẫn Hân Hân đi chọn cho cô đấy.”

Yến Như cảm giác mình bị sỉ nhục, cô ta rút trâm vàng ra khinh khỉnh ném xuống đất, cây trâm rơi mạnh làm viên đá quý khảm trên đó văng ra. Tiết phu nhân thấy cây trâm lăn lóc dưới đất liền bực bội trừng mắt nhìn Yến Như. Bà vừa giận vừa buồn vì tình cảm chân thành của con gái mình lại bị người ta xem không đáng một đồng.

“Hân Hân nói không sai, là do tâm tư cô dơ bẩn hẹp hòi, luôn dùng đôi mắt xấu xí để nhìn thế gian này, quả thật là chẳng có thuốc nào chữa nổi.”
Ôn Minh Viễn đau lòng nhặt cây trâm vàng lên, y biết cây trâm này, lúc mua được nó Tiết Vĩnh Hân rất vui vẻ, còn nhờ người ta gói lại thật đẹp. Khi đó Yến Như vừa từ hôn xong, cô nói Yến Như ngày nào cũng rầu rĩ, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ bị bệnh, cô mua cây trâm này để dỗ cho em họ vui lên một chút. Y nhớ lúc đó Tiết Vĩnh Hân còn nói con gái mà, nhìn thấy những thứ xinh đẹp thì tâm trạng sẽ tốt hơn, vậy mà không ngờ món quà chân thành như vậy lại bị cô ta xem như cách để chị họ mình khoe của và bố thí.

Ôn Minh Viễn hờ hững nhìn khuôn mặt dữ tợn của Yến Như, lạnh lùng nói: “Người như cô không xứng làm chị em bạn bè với Hân Hân.”

Yến Như đau khổ gào lên: “Phải! Là tôi không xứng cho nên các người luôn coi thường tôi!”

Yến Như gào xong liền bỏ chạy mất, Yến phu nhân giậm chân nhằn một câu tức chết tôi rồi dẫn tùy tùng đuổi theo, sợ Yến Như nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.
“Con bé này thật hết thuốc chữa.” Tiết phu nhân vẫn chưa nguôi giận, rõ ràng là do cô ta nghĩ xấu cho người khác lại làm như cả thế giới này nợ cô ta vậy.

Cha Tiết nói: “Cũng may là nó còn chưa mất hết lý trí, bằng không…”

Bằng không chắc chắn Tiết Vĩnh Hân không chỉ chịu nóng bức hai tháng mà thôi. Nhưng Yến Như bị vạch mặt rồi mà vẫn không lấy làm hổ thẹn, Tiết phu nhân sợ cô ta sẽ ghi thù con gái mình, bà lo lắng hỏi Cố Cửu và Thiệu Dật: “Hai vị đạo trưởng, các ngài thấy rồi đó, tôi sợ Yến Như sẽ trả thù Hân Hân, các ngài có cách nào phòng ngừa không?”

Cố Cửu đáp: “Có thể cho thiếu phu nhân đeo pháp khí như trang sức trên người, hoặc đeo bùa phòng ngự.”

Tiết phu nhân lại hỏi: “Nếu là pháp khí thì phải tìm ở đâu? Nhà chúng tôi không ai biết về những thứ này, mong hai vị tiếp tục giúp đỡ cho.”
Ôn Minh Viễn bổ sung: “Thôi đã lỡ rồi thì làm cho trót, mong hai vị chuẩn bị cho hết thảy người trong nhà đi, tiền bạc không thành vấn đề.”

“Được thôi.” Cố Cửu nhận lời.

Tiền bạc không thành vấn đề nghĩa là cứ chọn loại tốt nhất là được, không cần băn khoăn về chi phí.