Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 42: Ủa? Không cho nói mà



Lúc này Tôn Ngữ Lệ vô cùng lo lắng, cô vẫn phủ nhận là mình không phải vị hôn thê của Bạch Thiếu Khang

" Không.... không.... tôi không phải đâu? "

Nhưng cô thư ký vẫn khẳng định Tôn Ngữ Lệ chính là vị hôn thê của Tổng giám đốc

" Cô không cần phải giấu đâu? Tôi chắc chắn cô chính là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc. Cô không cần phải lừa tôi, cứ thừa nhận đi tôi không nói với ai trong công ty này biết đâu. Chừng nào cô và Tổng giám đốc muốn mọi người biết thì tôi mới dám nói"

Tôn Ngữ Lệ chằm ngăm trong suy nghĩ, cô không biết có nên thừa nhận hay không. Không thừa nhận thì cũng không được, nếu mà thừa nhận thì cũng không được

" Tôi.... tôi..... tôi.... "

" Bây giờ cô chỉ cần nói phải hay không thôi. Nhưng tôi chắc chắn cô là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc, không sai vào đâu được"

" Ừm.... phải đó. Nhưng chị hãy giữ bí mật giúp tôi nha, tôi đã nói với Bạch Thiếu Khang nào tôi thực tập xong mới công khai mối quan hệ của tôi và anh ấy"

" Oke, tôi sẽ nghe theo lời bà chủ. Tôi hứa sẽ giữ bí mật này thật kính đáo"

" Tôi không tin cô chính là vợ của Tổng giám đốc đấy"

" Sao? sao chị lại không tin "

" Tôi nói cô nghe này, về nhà đừng có kể Tổng giám đốc nghe nghe"

" Ừm.... chị nói đi"

" Tổng giám đốc, nói thật chứ giống tên ác ma ấy, cô chưa thấy anh ta đối xử với phụ nữ khi ve vãn hay lại gần anh ta đâu. Anh ta sỉ nhục một cách vô nhân tính..... "

" Tôi cũng biết điều đó"

" Nhưng mà làm sao cô lại lọt vào mắt xanh của Tổng giám đốc thế? "

Tôn Ngữ Lệ không muốn trả lời câu hỏi đó vì không muốn nhắc lại quá khứ, Bạch Thiếu Khang ép buộc cô phải lấy anh ta



" Tôi cũng không biết nữa, chắc hai chúng tôi có duyên với nhau"

" Thôi tới phòng tài liệu rồi, chị lấy tài liệu giúp tôi đi"

Cô thư ký giúp Tôn Ngữ Lệ soạn và lấy tài liệu kinh tế của Bạch Thị xong. Sau đó hai người quay lại phòng làm việc của mình, mỗi ngày một việc cho đến khi tan làm

Hơn năm giờ chiều, giờ tan làm của Bạch Thị đã tới, mọi người đều về hết chỉ còn Tôn Ngữ Lệ ở lại. Cô đợi mọi người về hết, để lên phòng của Bạch Thiếu Khang. Bây giờ, cô đã cẩn trọng hơn trong việc gặp gỡ Bạch Thiếu Khang tại công ty. Cô sợ mọi người biết mối quan hệ vợ chồng của hai người

" Hơi.... cuối cùng mọi người cũng về hết rồi"

Tôn Ngữ Lệ dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn và sau đó cô lên thang máy đi đến phòng làm việc của Bạch Thiếu Khang

* Cốc Cốc *

" Em vào đi"

Tôn Ngữ Lệ bước vào phòng làm việc của Bạch Thiếu Khang

" Anh gọi em lên đây có việc gì không? "

" Anh nhớ em quá nên muốn được gặp em thôi"

" Lát nữa là về nhà rồi, anh muốn gặp em bao lâu cũng được mà"

" Đây là ở công ty, sau này anh và em hạn chế gặp nhau đi. Mắc công mọi người nhìn thấy và đồn thổi tầm bậy tầm bạ"

Bạch Thiếu Khang vừa kéo Tôn Ngữ Lệ vào lòng vừa nói

" Ai dám đồn anh sẽ đuổi việc người đó"

" Em không cần sợ thế đâu, để mọi người cũng được, lúc đó anh sẽ quan minh chính đại cầm tay vợ đi đến công ty. Anh không muốn tình trạng như bây giờ đâu. Có vợ mà không được khoe, không được để mọi người biết"



" Em không cần suy nghĩ nhiều đâu, anh nói rồi không ai dám nói gì em đâu"

" Nhưng.... "

" Không nhưng nhị gì cả, ngày mai anh và em đi làm chung"

" Không được đâu"

" Quyết định thế đi"

Tôn Ngữ Lệ đắng đo một lát, cuối cùng cô đã đồng ý công khai mối quan hệ của hai người. Cô bây giờ đã nghĩ thoáng hơn, cô nghĩ rằng mọi người biết thì đã sau....

" Ừm.... được rồi, em sẽ nghe theo anh được chưa"

" Thế mới ngoan chứ, yêu vợ của anh nhiều lắm"

" Ngữ Lệ à, em đói chưa hai chúng ta đi ăn nha

" Hummm, em cũng đói rồi hai chúng ta đi ăn món Pháp đi, yêu thích ăn món ăn Pháp lắm"

" Vâng, tuân lệnh bà xã đại nhân"

Sự ấm áp và dịu dàng của Bạch Thiếu Khang chỉ dành cho Tôn Ngữ Lệ. Bao nhiêu sự nuông chiều, nâng niu đều dành cho cô. Điều đó cho thấy tình cảm của Bạch Thiếu Khang dành cho cô lớn lao và to lớn đến mức nào, trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Thiếu Khang chỉ xuất hiện nụ cười khi có hình bóng của Tôn Ngữ Lệ ở đấy. Mong là tình cảm của hai người sẽ kết tinh thành quả ngọt, sẽ không gặp các bão táp, sóng gió của cuộc đời

Tôn Ngữ Lệ và Bạch Thiếu Khang cầm tay nhau đi ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy. Trong thang máy hai người lúc nào cũng nói cười vui vẻ và hạnh phúc. Đến sảnh thì đã có người đợi sẵn ở đó để chở hai người đến nhà hàng Pháp nhưng Bạch Thiếu Khang đã tự mình lái xe chở Tôn Ngữ Lệ đến nhà hàng. Anh không muốn không gian lãng mãng của hai người bị người thứ ba chen vào, anh chỉ muốn có một không gian chỉ riêng anh và cô mà thôi

" Cậu về đi, không cần lái xe chở tôi đi đâu"

" Dạ, thưa xếp"

" Sao anh không để tài xế chở hai chúng ta đi đến nhà hàng"

" Anh muốn tự mình tái xe chở em đến nhà hàng cơ"