Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 132: Dự thi



Lúc tin tức truyền đến, Triệu Phác Chân đang ở trong nhà cùng Hoàn nhi chuẩn bị câu đối treo tết bên song cửa sổ. Thời điểm ăn tết nên nữ học được nhiên cũng nghỉ ngơi. Đây là năm đầu tiên ăn tết ở bên ngoài, mà cuối năm là lúc kẻ xấu, đạo tặc hung hăng ngang ngược nên Triệu Phác Chân cùng Hoàn nhi sớm mua hàng tết, chuẩn bị chờ kỳ nghỉ tết vừa đến, đám nữ sinh về nhà thì liền khóa cửa, mặc kệ người bên ngoài.

Tin tức của Bạch gia khá là linh thông, rốt cuộc bọn họ cũng có cửa hàng ở kinh thành nên tự nhiên cũng sớm biết tin tức hơn những người khác.

“Thật sự bị ngài nói trúng rồi!” Bạch Anh hưng phấn mà vọt vào phòng Triệu Phác Chân, thấy nàng đang gian nan mà nghiêng người thì vội tiến đến nâng nàng dậy: “Thứ sử đại nhân bên kia đã đáp ứng tiến cử ta, tiên sinh, ngài muốn thi một lần không? A cha nói có thể lấy về một danh ngạch tiến cử cho ngài. Ta cảm thấy ngài khẳng định có thể thi đậu!”

Triệu Phác Chân hơi hơi lắc lắc đầu: “Sang năm là năm tổ chức khoa cử, hẳn là nam tử thi xong mới tới các ngươi, đến lúc đó hài tử còn nhỏ, không cần đâu.” Bề ngoài nàng từ chối nhưng trong lòng biết rxo nàng không có khả năng lại quay về kinh thành.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, hài tử bên trong thập phần hoạt bát mà đá cái bụng. Đây là một hài tử vô cùng hiếu động, không giống cha hắn ổn trọng như vậy. Nàng nhẹ giọng nói: “Vậy là mùa thu ngươi đã phải vào kinh rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, mà Dương Thành có bao nhiêu danh ngạch? Học trò ở đây có phải còn ngươi khác ngoài ngươi muốn vào kinh thi thố không?”

Bạch Anh nói: “Một châu chỉ có mười danh ngạch, thứ sử đại nhân có thể trực tiếp định ra một người, ông ấy đã nói chuyện với a cha rồi, bởi vậy cái danh ngạch kia sẽ trực tiếp cấp cho ta. Còn những danh ngạch còn lại thì phải lựa chọn. Bởi vì thời gian cấp bách nên nghe nói là muốn thỉnh các học quan của các châu huyện tới nghĩ biện pháp. Nghe nói trong châu sẽ khảo sát một lần —— bằng không cho ai không cho ai, đều sẽ đắc tội người ta.”

Triệu Phác Chân cười nói: “Lục thứ sử là người thông minh.” Đem danh ngạch của mình cấp cho thuyền vương số 1, ai cũng không dám nói gì, danh ngạch còn lại thì để mọi người tự đi thi lấy, làm các thế gia, phú ông mỗi người tự trổ tài. Người của Vương gia quả nhiên là đủ thông minh, không biết lúc trước Vương gia làm sao để lung lạc được một người như vậy.

Bạch Anh lại đang sốt ruột một việc khác: “Thời gian ngắn như vậy, ta cũng không biết nên xem sách gì trước, ta nghe những người khác phân tích, nói Thánh Hậu khi tuyển chọn nữ quan, thập phần coi trọng văn chương. Đám nữ tử thi khoa cử hẳn là không có khả năng nhậm chức gì có thực quyền, cùng chức vụ ở địa phương, hơn phẩn nửa chính là chút quan văn, cho nên khảo thí sợ là sẽ chú trọng vào thi văn, từ ngữ chau chuốt. Aizzz, ngài cũng biết ta viết thơ cũng không qua giỏi, đám tài nữ trong kinh nghe nói đều cực kỳ có tài, nữ tử thế gia mỗi người đều có thể xuất khẩu thành thơ……”

Triệu Phác Chân lắc đầu: “Ngươi đừng hoảng hốt, lần này mở nữ khoa cử, tất nhiên sẽ coi trọng sách luận, nông công thương thậm chí chiến sự, mỗi thứ ngươi đều ôn tập một chút. Mấy ngày này ngươi đừng xem cái gì, chỉ cầm lấy quyển《 Xuân Thu 》mà nhìn kỹ xem, sau đó thành thật kiên định mà sách luận về nông công thương binh là được.”

Bạch Anh lắp bắp kinh hãi: “Thế này sao được? Ta nghe nói lần này người đề xướng nữ khoa cử là Tần Vương phi Thượng Quan Vương phi, chính là vị tài nữ nổi danh gần xa kia. Nàng ta thi văn đề vịnh, khắp nơi truyền xướng, thanh danh nổi khắp kinh kỳ, làm sao có thể thiên về thi sách luận chứ?”

Triệu Phác Chân nhàn nhạt nói: “Nàng tuy rằng xin mở nữ khoa cử, nhưng sẽ có tị hiềm, không có khả năng được làm chủ khảo. Ta đoán giám khảo hơn phân nửa vẫn là từ Lễ Bộ nhận chức, lúc này đám quan văn nhượng bộ để mở nữ khoa cử thì khẳng định trong lòng nghẹn một hơi, hơn phân nửa muốn ra đề làm khó đám nữ học sinh. Đã có tiền lệ của Thánh Hậu, các đại thần triều đình sao có thể để xuất hiện một nữ họa nữa chứ? Đây là nữ khoa cử lần thứ nhất, nếu lần đầu tiên thi mà nhân tài ít ỏi, hoàn toàn không so được với nam tử thì sẽ trở thành trò cười, các đại thần triều đình, người đọc sách trong thiên hạ có phải sẽ được hả dạ hay không? Thi thư văn tài, vốn là sở trường của đại đa số nữ tài tử, có không ít người làm còn đẹp, còn tốt hơn nam tử. Nếu muốn đả kϊƈɦ nữ học thì phần lớn sẽ tập trung vào những thứ nữ tử không yêu thích như nông công thương, chính luận địa phương, quân sự phòng ngự. Bọn họ có thể dựa vào đây mà nói nữ tử trời sinh không bằng nam tử, quốc gia đại sự không cần nữ nhân!”

Trêи mặt Bạch Anh hiện lên một tia tức giận bất bình: “Nhưng nữ tử ở hậu viện cũng không có mấy người được đọc sách, tự nhiên không so được với nam tử, bọn họ nếu thật sự muốn thi như thế thì kết quả không phải đã rõ ràng rồi sao? Giả dụ thiên hạ nữ tử cũng có thể cùng nam tử đọc sách viết chữ giống nhau, không cần gả chồng sinh con, không cần dưỡng ɖu͙ƈ hài tử, hiếu kính cha mẹ chồng thì tuyệt đối sẽ không thể bại trước nam tử.”

Triệu Phác Chân nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Kể cả nam tử thì số người có thể đọc sách thi khoa cử cũng có bao nhiêu, huống chi là nữ tử. Sinh nhi ɖu͙ƈ nữ vốn cũng không thể tránh được, cũng chẳng có gì để mà bất bình, ít nhất hiện tại đã có mở đầu.”

Bạch Anh gật đầu: “Vẫn là Tần Vương phi vì nữ tử Đại Ung chúng ta tranh một tia cơ hội! Nếu giống như tiên sinh nói thì ta cũng nhất định phải tranh thủ một phen!”

Triệu Phác Chân nhớ tới lúc trước Thượng Quan Quân là anh khí bừng bừng thì tâm tình phức tạp. Nàng ta mất đi danh hiệu Thái Tử Phi lại gả cho Tần Vương. Cái danh hiệu Tần Vương phi này có thể cho nàng ta không gian rộng lớn hơn để thi triển tài hoa, có thể khiến nàng ta làm được càng nhiều hơn. Hiện giờ nàng ta quả nhiên đã làm được một việc lớn như thế, một việc có thể ảnh hưởng đến nữ tử toàn thiên hạ, không biết bao nhiêu nữ tử sẽ vì cái này mà được đổi mệnh.

Nàng ta sẽ đối tốt với Vương gia chứ?

Triệu Phác Chân yên lặng đem chút ghen ghét, lưu luyến, dao động này biến thành chút hoài niệm, rồi làm bộ như người đã trải đời mà cười một nụ cười không chút để tâm: “Chúng ta bắt đầu luyện tập chứ?”

Khi Bạch Anh chuẩn bị đi khảo thí thì khí thế hùng tâm vạn trượng, nhưng một khi tiến vào thực chiến, bị Triệu Phác Chân huấn luyện đáng sợ lại cơ hồ muốn hỏng mất: “Tiên sinh, thật sự phải viết nhiều như vậy sao? Không cần đi sâu như vậy đi……”

Triệu Phác Chân mặt không biểu tình nói: “Ngươi đối với nhóm thế tộc tài nữ có hiểu lầm gì rồi. Ngươi nghĩ các nàng thật sự phong hoa tuyết nguyệt, thi thư kinh nghĩa sao? Ngươi sai rồi, phụ huynh các nàng đều am hiểu thiên hạ đại thế, triều đình chính sách, kể cả không vào triều thì cũng vẫn lòng mang thiên hạ. Ngươi sắp sửa đối mặt chính là thế gia nữ tử mà thiên hạ trăm năm môn phiệt nuôi dưỡng ra. Các nàng đại biểu cho thế gia liên hôn, gả vào hào môn, bồi dưỡng con cháu, quyết không phải những kẻ có vẻ ngoài thanh cao còn bên trong nông cạn đâu. Lần này thi tuyệt đối không dễ dàng như vậy, ta cũng không dám hy vọng ngươi có thể trúng, nhưng đi ra ngoài trải việc đời cũng tốt, để ngươi chân chính nhìn thấy thế gia nữ tử là thế nào.”

Năm đó Thượng Quan phu nhân, hiện giờ là Ứng phu nhân, trải qua biến cố lớn như thế, vẫn có thể dễ như trở bàn tay nâng dậy một phương kiêu hùng, bồi dưỡng ra một đám nghĩa tử. Còn có thân sinh nữ nhi của bà ta là Thượng Quan Quân…… Nàng ta làm được việc đến cả Thánh Hậu năm đó đều không làm được, khai nữ khoa cử. Tấn Vương phi Vương Đồng giả heo ăn thịt hổ cũng không vừa, còn có Thôi Hoàng Hậu dù đã xuất gia nhưng vẫn khiến hoàng đế phải hậu đãi thân sinh nhi tử của mình —— những người này đều là xuất thân thế gia, ẩn phía sau nam nhân nhưng lại kϊƈɦ thích triều cục.

Bạch Anh sinh ra lớn lên nơi man di lưu đày này, chẳng qua mới thấy Trần gia, cái loại tiểu thế gia hạng ba hạng bốn này, thế cho nên nàng ta mới có chút nói như rồng leo, làm như mèo mửa này, cho rằng thế gia nữ tử bất quá là đám nữ tử nông cạn thương cảm, yếu ớt.

Bạch Anh kêu rêи một tiếng, vẫn cầm lấy tờ giấy tràn đầy đề mục kia về viết, Bạch lão bản nhìn đến nữ nhi làm đề mục thì vô cùng ngoài ý muốn, nhưng không dám nghi ngờ, chỉ lặng lẽ đi tìm lão hữu là Quảng Châu thứ sử Lục Hữu Dung.