Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1069: Quyền được sống




Cô y tá, tôi không nghe cô nói chuyện nữa đâu, tôi hơi buồn ngủ rồi.” “? Anh trai anh trai, anh đừng ngủ, ở đây ồn ào như vậy mà anh cũng ngủ3 được sao?”


Cô vô cùng bối rối, “Anh trai, anh n5hất định không được ngủ, nói chuyện với tôi đi, người nhà anh có những ai?” Anh trai đó cố gắng nhướng mắt, có thể nhận ra là anh ta thật sự6 rất mệt mỏi và buồn ngủ, sắc mặt đã từ tái nhợt chuyển sang vàng như nến, trông không hề có sức sống.



Cô bèn quay về phía phòng cấp cứu hộ to, “Quách Hân Dung, cậu tìm được bác sĩ Trương 5chưa?!...



Sao anh lại ở đây?” “Chuyện này lát nữa anh giải thích sau, tình hình bên em thế nào?” “Trước mắt anh nói chuyện với anh trai kia đi, tuyệt đối đừng để anh ấy ngủ, em đi gọi bác sĩ.” Chưa kịp giải thích thì Phó Bạch Tuyết đã phóng tới phòng cấp cứu như tên bắn.

Phó Bạch Tuyết vừa nhìn đã thấy Quách Hân Dung, cô ấy đang phụ bác sĩ Trương hồi sức tim và phổi cho một bệnh nhân hôn mê.

“Bác sĩ Trương...” Tuy rất sợ, nhưng cô rất bình tĩnh, “Bên ngoài có một bệnh nhân bị gãy xương, bị lưỡi dao bén cứa đứt hai phần ba thịt và xương, máu chảy không ngừng.

Bệnh nhân giới tính nam, trên dưới ba mươi tuổi, lúc đưa vào bệnh viện tinh thần không tệ lắm, nhưng năm phút sau chợt xuất hiện triệu chứng mệt mỏi buồn ngủ, chẩn đoán sơ bộ là do mất máu quá nhiều, bây giờ máu vẫn chưa ngừng chảy, cần phải cứu chữa ngay lập tức.” Quách Hân Dung nói: “Nhịp tim của người này cũng đang ngừng đập, nguy hiểm hơn.”

“Tớ biết, nên tớ đang cố hết sức miêu tả kĩ càng tình trạng của bệnh nhân cho bác sĩ Trương nghe.” Mỗi người đều có quyền được sống, mỗi tính mạng con người đều bình đẳng, cô không hề truyền đạt cảm xúc cấp thiết hay khẩn cầu.

Bác sĩ Trương nặng nề thở dài.

Thấy bệnh nhân bị thương nặng vẫn không thể tỉnh lại, ông lắc đầu, đưa dụng cụ cho Quách Hân Dung.

Quách Hân Dung bối rối: “Bác...

bác sĩ Trương, tối tối tôi...

tôi không thể...” Bác sĩ Trương bình tĩnh nói: “Đừng căng thẳng, cứ làm như vừa rồi, cứu chữa mười phút nữa, nếu vẫn không được thì nhường cơ hội sống cho người có khả năng sống cao hơn.

Nhanh lên! Không còn thời gian đâu!” Nói xong, bác sĩ Trương đi theo Phó Bạch Tuyết ra ngoài.

Việc bọn họ cần làm hôm nay chính là chạy thi với thần chết, hơn nữa còn phải chạy mấy con đường.

“Ở đây, bác sĩ Trương!” Bác sĩ Trương lập tức chạy đến trước mặt người đàn ông nọ, xem xét chân trái, thấy y như những gì Phó Bạch Tuyết miêu tả, thể là ống quả quyết nói: “Cô vào phòng cấp cứu đẩy giường tới đây, phải cấp cứu cho anh ta ngay lập tức!”

“Vâng.”

Phó Bạch Tuyết lại chạy vào phòng cấp cứu, Hà Cảnh Hành thấy thế bèn đi theo, “Anh phụ em.” Phó Bạch Tuyết không kịp nói chuyện với anh, thậm chí cũng không kịp liếc nhìn anh, hai người đẩy giường di động từ bên trong ra, Hà Cảnh Hành và vài người nữa hợp sức khiêng người đàn ông lên giường.

Cuối cùng người đàn ông cũng được đưa vào phòng cấp cứu, lúc đi vào, bác sĩ Trương ngoảnh lại nói với Phó Bạch Tuyết, “Cô làm tốt lắm.” Phó Bạch Tuyết bị ngăn ở ngoài phòng cấp cứu, cô yên lặng cầu nguyện cho anh trai kia có thể gặp dữ hóa lành.

Không kịp thương cảm thể nào, cô lại về phòng cấp cứu, nơi đó còn rất nhiều người bị thương đang đợi cứu chữa.

Lần này, Hà Cảnh Hành đi bên cạnh phụ giúp cô, cô nói gì là anh liền đưa cho cô cái đó.

Sau đó, các bác sĩ và y tá đã tan ca đều lục tục trở lại bệnh viện, mấy bệnh nhân bị thương nặng cuối cùng cũng lên bàn mổ, vết thương của họ đã được cứu chữa.

Dần dần, trời đã sáng, đêm đáng sợ này cuối cùng cũng trôi qua.

Thì ra là tài xế xe tải mệt mỏi, ngủ gật nên tông vào quán ăn khuya.

Đến khi thức giấc thì anh ta lại bối rối muốn quay đầu xe lái ra ngoài, cú đánh lái này đã làm sập luôn nhà cửa.

Đêm hôm khuya khoắt, dân cư đều đang ngủ say trên lầu, ngày mai bất ngờ đến sớm hơn một bước.

Trời vừa sáng, một bản tin rõ ràng được đưa ra, ước tính sơ bộ cho thấy vụ tai nạn này đã làm 9 người chết, 34 người bị thương, tài xế xe tải đã bị khống chế.

Trong căng tin của bệnh viện, Phó Bạch Tuyết há miệng ngồi run rẩy trên ghế.

Cả đêm không ngủ, lại thêm vừa đói vừa lạnh, khiến cô hơi lơ mơ, cơ thể bất giác phát run.

Hà Cảnh Hành cầm hai ly sữa đậu nành nóng hổi tới, “Uống chút cho ẩm người.” Vừa để ly xuống là anh lại đi mua món khác ngay.

Phó Bạch Tuyết duỗi tay ra bưng lấy ly, ủ ấm tay trước, sau đó uống một ngụm, dòng sữa ấm từ miệng đi qua thực quản chảy xuống dạ dày, cực kì khoan khoái.

Chỉ chốc lát sau, Hà Cảnh Hành lại lấy bánh bao và trứng luộc ra, chúng đều mới ra lò, bốc khói nghi ngút.

Hai người ngồi đối diện nhau, Phó Bạch Tuyết cúi đầu ăn ngấu nghiến, còn Hà Cảnh Hành thì vừa ăn vừa nhìn cô ăn.

Khi đã ăn hơi no, Phó Bạch Tuyết thấy cả người ẩm lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, hai chân đã có sức, thức trắng một đêm nữa cũng không thành vấn đề.

“Khá hơn chút nào chưa?” Hà Cảnh Hành hỏi, giọng rất dịu dàng, quan trọng là anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý đưa tình.

Phó Bạch Tuyết không dám nhìn vào mắt anh, lập tức trốn tránh, “Rồi, cảm ơn.” “Đừng khách sáo.” “Đúng rồi, sao anh lại có mặt ở bệnh viện vậy?” Lúc này cô mới để ý trên áo anh toàn là vết máu, không biết là bị dính vào hay là của chính anh.

“Hôm qua anh cũng ở hiện trường, đi cùng xe cứu thương đến đây để giúp một tay.”