Lão Đại Là Chồng Tôi

Chương 28: Tuyệt Yến khóc



Sau khi rời khỏi căn biệt thự đó trong người cô chỉ có một chiếc điện thoại và một khẩu súng lục nhỏ.Cô trên chiếc mô tô chạy một mạch ra một bãi biển ở ngoại ô,đến nơi cô chọn ngồi giữa bãi cát vàng nhìn làn sóng bạc đánh vào rồi lùi xa.Cô dùng hai tay ôm lấy trán của mình đầy ưu tư suy nghĩ mông lung.

Những lúc tâm trạng tệ cô thường đến đây,ở nơi này một thân một mình cô muốn làm gì thì làm đó không phải gò bó ép buộc bản thân mình mạnh mẽ.Giọt nước mắt hiếm hoi khẽ lăn nhẹ trên đôi má trắng mịn,cô nhanh chóng quệt đi không để nó rơi xuống.

Sau lưng một giọng nam quen thuộc cất lên khiến cô phải xoay đầu lại nhìn:

"Biết ngay là sẽ đến đây mà!"

Người đó không ai xa lạ mà là Tuấn Kiệt-người anh cùng dòng máu của cô.Anh đi đến kế bên cô ngồi xuống nhìn về phía màn đêm u tối trước mắt thấy cô định nói gì đấy anh liền nhanh chóng cướp lời:

"Em đừng cố bịa lí do Sa Nhi báo lại cho anh cả rồi!"

Cô giả vờ trách mắng em ấy:

"Con bé nhiều chuyện này cái gì cũng mách lẻo!"

Anh trầm mặt xuống nghiêm túc hỏi cô:

"Nếu Sa Nhi nó không nói cho anh em lại định im lặng chịu đựng nữa chứ gì?Em có còn coi anh là anh em không?Anh không đáng tin tới thế à?"

Cô ngồi cạnh nghe lời chất vấn chỉ biết cúi đầu xuống cát,Tuấn Kiệt gằng giọng nói:

"Tôi hỏi em đó,trả lời!Đứa con gái duy nhất của Tịnh gia ta không được cuối đầu rõ chưa?"

Cô ngước lên nhìn anh rồi trả lời:

"Rõ!Em nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ không cần phiền anh hao tâm tổn trí vì em"



Tuấn Kiệt không vui cảnh cáo cô:

"Phiền?Anh trai chia sẻ với em gái mà là phiền sao?Anh nói bao nhiêu lần rồi thứ anh lo nhất là em đó em biết chưa?Anh trai mà em mình buồn cũng không biết há chẳng phải vô dụng sao?"

Cô thở dài mệt mỏi nói thật suy nghĩ về vấn đề này cho anh trai nghe:

"Anh biết không,chính vì em hiểu rõ anh lo cho em như nào nên em càng không muốn nói"

Tuấn Kiệt khỏ hiểu hỏi cô:

"Ý em là...?"

"Anh gánh trên vai cả một Huyết Sắc Bang,cả hàng trăm hàng ngàn mạng sống của anh em trong bang.Kẻ thù thì luôn xung quanh có thể giết anh bất kì lúc nào,ngày nào cũng phải suy nghĩ kế sách để có lợi cho bang không thì đi thiết kế ra vũ khí.Anh được mấy đêm ngủ ngon lành?Lại còn gánh vác trên vai thêm một đứa em gái nữa,anh bảo em làm sao mà nói đây"

Nghe cô em gái này tâm sự anh càng thấy thương cô.Những chuyện anh làm anh chưa từng nghĩ nó vất vả gì cả và anh cũng chẳng nhớ những chuyện đó làm gì.Nhưng Tuyệt Yến lại luôn để tâm đến,em ấy không muốn anh lại thêm cực khổ.Cho nên cô gái này nghĩ bớt một người đỡ một người cho anh trai nên đó giờ nhiệm vụ nào khó khăn cô cũng đều xung phong giành đi giải quyết,dù có thương tích đầy mình cũng âm thầm tự xử lí.Cô đã quá hiểu chuyện,hiểu chuyện đến mức đáng thương!

"Nếu như thế đợi anh giao dịch xong lô hàng này anh sẽ rút khỏi hắc đạo để lo cho em"

Cô ngạc nhiên nhìn anh rồi lại chắc nịch nói:

"Không được!Anh có biết cha nuôi đã kì vọng vào bang như thế nào không?Anh có biết khi rã bang anh em trong bang sẽ đi về đâu không?Tất cả hi vọng đều nằm trong bang anh không thề nói rút là rút được.Những gì em làm đều là vì bang anh rút bang có khác nào phế bỏ công sức em đâu chứ?"

Anh yên lặng,đương nhiên anh cũng có nghĩ đến chứ nhưng mà vì em gái anh cái mạng này anh cũng có thể cho chứ nói gì là rút một bang ra hắc đạo.Cô lại nói tiếp:

"Con gái Tịnh gia không được cuối đầu con trai Tịnh gia cũng không được là người vô ân!"



Anh gật đầu nói với cô:

"Anh thực sự muốn em có thể tâm sự,trút hết nỗi buồn ra ngoài mà thôi"

Nghe như vậy cô cũng không mạnh mẽ nữa làm gì:

"Anh nhớ không ngay từ ngày đầu tiên cha đem hai em mình về nuôi,lúc cha dẫn anh ra họ vô cùng hài lòng nhưng đến khi cha dẫn thêm em ra thì họ lại kịch liệt phản đối chỉ vì em là con gái.Họ vì vậy mà đã xung đột với cha không ít về sau họ luôn tìm đủ chuyện trên trời dưới đất để trách cứ em vì cho rằng vì em mà anh em họ và lão đại mất hòa khí...."

Nói đến đây nước mắt cô đã lưng tròng ,mím môi lại rồi hít một hơi sâu nói tiếp:

"Họ sau khi biết cha ta từng là thân tín của cha nuôi nhưng vì lí do nào đó đã phản bội lại bang thì....lại càng kì thị anh em mình.Trong hắc bang khó tránh qua thích sát cha nuôi vì bảo vệ em mà trúng một đạn ở tay trái khiến ông như bị phế đi một tay.Họ đổ dồn tất cả vào em..."

Hình ảnh năm đó hiện về một cô bé vô tội bị những người đàn ông lớn tuổi chỉ trích,mắng nhiết không thương

"Đồ xui xẻo,vừa vào bang chưa bao lâu đã xém hại chết lão đại rồi!"

"Đem con nhãi này về chỉ tốn cơm vô ích"

"Nuôi lớn chung làm gì?Để chúng phản giống cha nó sao?"

Dù cho Tuấn Kiệt tuổi đời còn nhỏ nhưng sớm nhận thức trách nhiệm của mình mà ra vỗ về em tranh cãi với bọn họ nhưng làm sao làm gì được chỉ đành ôm uất ức mà khóc.Từ ngày đó cô như hoàn toàn thay đổi thái độ lạnh lùng hơn hẳn,cũng ít nói hơn.Cô xin cha nuôi cho cô học cùng anh may mắn là ông đã đồng ý.Cô tập luyện chăm chỉ bỏ ngoài tai mấy lời khinh chê mà sống.Tuy không nói ra nhưng người làm anh như Tuấn Kiệt thừa biết cô bị ám ảnh tâm lí về những lời chỉ trích,không có ý tôn trọng cha cô bất kể là cha mẹ ruột hay cha nuôi.

Anh kéo đầu em gái mình úp mặt vào vai anh nói:

"Muốn khóc thì cứ khóccđi,anh che rồi em sẽ luôn là một cô gái mạnh mẽ một nhị tỷ kiên cường của Huyết Sắc Bang!"

Lời anh nói vừa dứt nước mắt cô liền rơi cô òa lên khóc như một đứa trẻ bị giành đồ chơi vậy.Cô khóc rồi,khóc thật rồi!