Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 18: Tiêu Kiếm Trân






Phong Dạ tiếp lời: “trẫm đã hạ thánh chỉ nghĩa là ý trẫm đã quyết. Mau khai tiệc đi”. Không khí bên dưới yên lặng dần, khuôn mặt ai cũng trở nên hòa với buổi tiệc và âm nhạc. Tiếng cười nói, bàn chuyện rôm rả của các vị đại thần, lời buôn chuyện giữa các vị phúc tấn, phu nhân. Phượng An ngồi phía dưới, khăn lụa hoa bị tay cô vò nát. Nàng ngồi trên ghế phượng hoàng mà người nóng như lửa: cô chưa hết sốt, chắc tàn dư của gió độc còn vương trong cơ thể nàng. Quý phi Mỹ Đam nâng cốc rượu hướng về phía nàng: “chúng thần thiếp cũng phải chúc mừng hoàng hậu đã trở lại chứ! Mời nương nương”. Nàng cũng nâng cốc đáp lễ: “cảm ơn quý phi”. Thái hậu mặt nặng mày nhẹ: “chúc mừng j chứ?”. Hắn ngồi giữa nghe hết tất cả cũng như hiểu đc nội tâm từng người: “hoàng hậu cũng nên uống với trẫm chứ?”. Nàng nâng mi nhìn hắn 1 cách khó hiểu: “vâng”. Chợt hắn đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên mặt nàng: “nàng nóng hả?” _ “bệ hạ k thấy vô duyên sao?” – nàng đanh mặt nhìn hắn_ “hoàng hậu là chính thê của trẫm, chuyện j trẫm làm mà k đc?”. Phía dưới, nhị vương gia Âm Phong Thất cầm chén rượu ngọc lên: “hoàng huynh hôm nay là lễ lớn, lại có sự hiện diện của Thánh Nữ tứ quốc ở đây. Sao chúng ta k mời Mỹ Đam công chúa nên biễu diễn tài năng ở đây nhỉ?”. Các vị quan lại, phu nhân ồ lên một tiếng như đồng tình với nhị vương gia. Phong Dạ ghé sát vào tai nàng: “nếu trẫm chuẩn tấu, nàng có ghen k?” _ “việc này là quyền của bệ hạ sao lại hỏi thần thiếp?” – nàng dửng dưng đáp lại: yêu đâu mà ghen. Hắn khoát tay: “đc rồi, theo ý hoàng đệ vậy”. Mỹ Đam cười tươi bước ra: “tạ ơn bệ hạ! Nữ nhi sẽ biểu diễn bản Tiêu Kiếm Trân” _ “không đc” – hắn ngắt lời _ “có chuyện j ạ?” _ “nếu công chúa biểu diễn sẽ phạm thượng tới hoàng hậu” – tam vương gia k đợi hoàng huynh trả lời mà đáp lại ngay. Đó cũng chính là lời hắn muốn nói. Các vị quan lại k hiểu lý do nhìn công chúa, Mỹ Đam hỏi: “thưa vương gia cho nữ nhi hỏi lý do ạ?”. Tam vương gia Âm Trịnh Sở đứng lên, đến giữa tiền sảnh đại điện: “hình như công chúa k biết rồi! Tiêu Kiếm Trân là bản nhạc cổ nổi tiếng nhất tứ quốc, k ai biết tác giả của nó. Từ Nguyên hoàng hậu từ lúc 10 tuổi trở thành thái tử phi đã chỉnh sửa nó một ít và Tiêu Kiếm Trân trở nên nổi tiếng hơn. Vì vậy nó chính là bản nhạc là hình tượng gắn với hoàng hậu. Sau khi hoàng hậu bị

bệnh, các huynh đệ chúng ta vẫn đc nghe nó từ hoàng hậu mà lớn lên đấy”. Các vị quan lại gật đầu như hiểu ra, cười trừ. Mỹ Đam nhăn nhó hơn: lúc học bản nhạc này cô thật sự k biết gốc tích của nó: “thưa vương gia cho dù là vậy nhưng khi làm ra bản nhạc này, ai ai cũng đc thổi nó chứ” _ “khắp nơi mọi người đều đc thổi nhưng trước mặt hoàng thượng, chỉ có hoàng hậu mới đc thổi thôi” – Âm Trịnh Sở tiếp lời. Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, nàng ngồi trên cao cũng cười: “hay Mỹ Đam công chúa cứ thổi Tiêu Kiếm Trân đi”. Mọi ánh mắt đều đổ về nàng, nàng muốn dẹp đi k khí bí bách này. Hắn ngồi bên cạnh nhắc khéo: “hoàng hậu đang làm j vậy? nàng quên lời hẹn ước giữa chúng ta rồi sao?” _ “ta k nhớ” – nàng nhìn hắn rồi buông câu tan nát cõi lòng. Mỹ Đam công chúa phía dưới cau mày, thề sẽ làm tan nát ngôi vị hoàng hậu của Nhạc Mỹ: ngươi dám làm ta bẽ giữa mọi người sao? Mỹ Đam tỏ vẻ khiêm nhường: “cứ cho nữ nhi k hiểu biết. Nhưng theo nữ nhi biết, từ khi hoàng hậu thay trắng đổi đen bản nhạc của người cũng giống như viên ngọc nhuốm bùn. Thứ lỗi cho Mỹ Đam k biết sâu sắc ẩn ý như người ta”. Thái hậu ngồi trên cười xòa, công chúa đã làm vừa ý bà: “Mỹ Đam công chúa thật hiểu người khác! Quả là Khang Huy đế đã dạy con gái thật tốt” _ “tạ ơn thái hậu nương nương” – Mỹ Đam mỉm cười cúi đầu. Phượng An ngồi trên nhấp ngụm trà nóng: “thật lậu mới thấy thái hậu khen người khác như vậy!”. Nàng gắp một miếng bánh đậu đỏ vào miệng rồi khoan thai lấy khăn thấm nhẹ: dù j ăn cái đã! Mỹ Đam liếc nàng rồi nói: “nữ nhi thật k hiểu căn bệnh đó như thế nào mà danh hiệu Thánh Nữ tuột khỏi tầm tay của hoàng hậu nữa?” _ “công chúa đang ám chỉ ai sao?” – nhị vương gia cầm chiếc cốc ngọc trở về chỗ ngồi. Phong Dạ buông một câu: “mau biễu diễn tài năng của công chúa đi” _ “tạ ơn bệ hạ”. Mỹ Đam nói với tỳ nữ: “mau đưa đàn nguyệt ra đây”. Lát sau mọi thứ đã đc chuẩn bị sẵn sàng: “nữ nhi sẽ biểu diễn Tiếu Nhi Hồ”. Những ngón tay mềm mại ấn, bấm, gẩy nhẹ dây đàn. Giọng hát trong trẻo đc vang lên theo từng nốt nhạc, in hằn trên những ánh sáng êm dịu của trăng. Kết thúc bản nhạc đó là trào vỗ tay: “hay, hay lắm”. Thái hậu vuốt những mỏng tay giả sặc sỡ: “công chúa thật k hổ danh là Thánh Nữ; giọng hát như một viên ngọc sáng đc giũa rèn tinh xảo” _ “Mỹ Đam xin tạ ơn thái hậu”. Sau đó cô liếc nhìn vị hoàng đế đang cao cao tại thượng kia. Hắn tất nhiên biết nhưng cũng chỉ cười lạnh.