Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 221: Lăng Thần sơ chiến



Nhưng Diệp Bạch Phi dù sao cũng là tuyệt đỉnh sát thủ đương thời, hữu kinh bất loạn, tay phải nhẹ nhàng vung lên, trường kiếm đã như ảo thuật xuất hiện ở trong tay, chốc lát hoa kiếm như nở rộ trong trời đêm. Đóa đóa cúc hoa sáng lạn không chút do dự trực tiếp phản kích. Nhất thời trường kiếm cùng đoản kiếm giao kích tạo nên thanh âm đinh đinh không ngừng vang lên, thanh âm càng ngày càng dồn dập, đến cuối cùng thì dĩ nhiên hòa thành một mảnh, cũng không phân biệt được rõ ràng.

Bản ý của Diệp Bạch Phi cho rằng tố chất thân thể của nữ tử trời sanh yếu hơn nam tử, cho nên mới tận lực đánh để tiêu hao nội lực của Lăng Thần, vì vậy mới liên tiếp cùng Lăng Thần liều mạng. Nhưng thế công sắc bén của Lăng Thần đúng là sóng sau cao hơn sóng trước, tựa như sóng Trường Giang vĩnh viễn không ngừng. Diệp Bạch Phi chỉ cảm thấy tất cả các bộ vị trên người đều bị đoản kiếm của đối phương uy hiếp, trong lúc nhất thời phải toàn lực ứng phó nên cũng không rảnh mở miệng nói chuyện!

Bảy người còn lại trong mắt đồng thời lộ ra vẻ hoảng sợ, võ công của Diệp Bạch Phi đã tới rồi trình độ gì thì bọn họ hiển nhiên rất rõ ràng. Tuyệt đối thật không ngờ một nữ tử tùy tiện đi ra mà có thể đem Diệp Bạch Phi bức đến bước này! Việc này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Hơn nữa Diệp Bạch Phi mới vừa rồi đã phi thường trịnh trọng nói rõ nam tử trước mắt này võ công phi thường đáng sợ, bảy người không khỏi đồng thời nhìn về phía Lăng Thiên còn chưa ra tay, trong tâm ngầm nổi lên sự kiêng kỵ. Sát thủ làm việc không nghĩ đến thắng mà trước tiên đã nghĩ đến bại, người ngay cả Diệp Bạch Phi cũng phi thường kiêng kỵ, bọn họ sao dám chủ quan!

Dưới chân bảy người thoáng động nhất thời tản mát ra, mơ hồ đem Lăng Thiên vây quanh ở trong! Bảy thanh trường kiếm hàn quang lập lòe, mũi kiếm cùng chĩa vào Lăng Thiên, như lâm đại địch!

Lăng Thiên vừa thấy thân hình bộ pháp của mấy người này thì không khỏi trong lòng thầm kêu một tiếng không xong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bảy người ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không có, liền đã vào vị trí và cương vị riêng, động tác chỉnh tề như một, hiển nhiên là ăn ý mười phần. Càng có khả năng chính là này bảy người sở trường về liên thủ, thậm chí vị trí của bọn họ căn bản là biểu thị cho một loại trận pháp đặc biệt nào đó! Nếu là như vậy, sợ rằng tối nay cũng không thể dễ dàng hoàn thành mục tiêu của mình!

Lăng Thiên cổ tay vừa lộn, một thanh đoản kiếm hàn quang bắn ra bốn phía xuất hiện ở trong tay. Bạch y tung bay, đột nhiên hướng về một tên hán tử trước mặt vọt tới, thân pháp như điện.

Bốn phía phảng phất như đột nhiên nổi lên một tầng tuyết lãng, bảy thanh trường kiếm đồng thời đâm tới, mục tiêu công kích của trường kiếm không giống nhau nhưng thủ pháp mỗi một người đều trầm ổn dị thường, ánh mắt lạnh như băng. Hơn nữa tên hán tử đối mặt với Lăng Thiên, đối với thế công của Lăng Thiên dĩ nhiên có vẻ như không thấy, không sợ hãi thân mình sẽ bị Lăng Thiên trong nháy mắt phân thây, trường kiếm khẽ vung lên đâm ra, dùng đấu pháp đồng quy vu tận.

Lăng Thiên nếu vẫn giữ nguyên chiêu thức thì cố nhiên có thể nhất chiêu đem Hắc y nhân trước mặt chém chết nhưng bị sáu thanh trường kiếm khác công kích lại khó bảo toàn chính mình sẽ không bị thương!

Tại thời điểm mấu chốt như thế này, Lăng Thiên sao có thể cho phép chính mình bị thương?

Lăng Thiên sở dĩ vọt tới trước phát động chủ yếu là muốn thử dò xét một chút xem bảy người này có phải sở trường về liên thủ hay không. Bây giờ trong lòng lại đã không có nửa điểm nghi ngờ thân thể phiêu hốt rồi đột nhiên thu kiếm! Dưới sự công kích của bảy thanh trường kiếm như thiên la địa võng, nhưng Lăng Thiên muốn tới thì tới muốn thối thì thối, thậm chí không cùng trường kiếm của bảy người này tiếp xúc mà Lăng Thiên đã lui ra phía sau về tới vị trí cũ. Trong bóng đêm, bạch y tung bay theo gió thản nhiên mà đứng!

Thân pháp thần tốc như thế vượt xa bất cứ ai tại đây.

Quay đầu lại xem bảy người nọ thì thấy sau một kích không trúng đều tự lui trở về vị trí ban đầu, không chút rối loạn! Lăng Thiên không khỏi trong lòng thầm mắng một tiếng. Quả nhiên là như thế!

Nên biết Lăng Thiên công thủ cực kỳ mau lẹ. Tiến thối như thần. Thần kỹ như thế nếu bất cứ ai trong bảy người một mình đối mặt với Lăng Thiên phỏng chừng sẽ bị sát tử trong nháy mắt. Nhưng bảy người này rõ ràng là đã tu luyện một thuật liên thủ nào đó khiến Lăng Thiên có thần kỹà cũng phải vô công nhi phản

Trong lúc Lăng Thiên cảm thấy có chút khó giải quyết thì đồng thời bảy người nọ cũng cực kỳ hoảng sợ! Nếu không phải đang ở trong chiến đấu thì cơ hồ đều muốn kinh hô thành tiếng! Hắc y nam tử trước mắt võ công quả thực đã cao tới mức không thể tưởng tượng. Võ công này coi như là lão Đại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Nhưng bọn họ còn chưa biết Diệp Bạch Phi sớm đã thua thảm trong tay Lăng Thiên Bất quá lần giao thủ trước dĩ nhiên thiếu chút nữa lõa thể mà chạy! Lấy sự cao ngạo của Diệp Bạch Phi hiển nhiên giấu diếm không dám nói ra!

Lại nói trong nháy mắt vừa rồi, Lăng Thiên đã lấy tốc độ rất cao phân biệt hướng về phía bảy người vọt tới bảy lần! Dĩ nhiên đều bị cản trở quay về! Bảy người này đều liên thủ phong tỏa thế công của Lăng Thiên, ngay sau đó thân thể trong nháy mắt lại lui trở về vị trí phía trước, rất cẩn thận tỉ mỉ!

Nhưng như vậy cũng rốt cục khiến cho Lăng Thiên tìm ra chỗ sơ hở của bảy người liên thủ!

Sơ hở này là vị trí của bọn hắn lúc quay về.

Bọn họ đứng thẳng tại phương vị hiển nhiên là sau khi trường kỳ hợp tác với nhau, nghiền ngẫm đúc kết ra phương vị có lợi nhất cho lúc chiến đấu. Vị trí mỗi người là cố định, thậm chí khoảng cách giữa mỗi người đều là cố định không thay đổi. Trường kiếm của mỗi người chỉ hướng cũng không giống nhau, phân tiến hợp kích, chỉ có phương vị đứng bực này mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất! Đổi lại là một cao thủ yếu hơn, chỉ sợ bọn họ chỉ cần một lần xuất kiếm là liền có thể hoàn toàn giải quyết xong!

Nói cách khác, vị trí này của bọn họ là điểm tinh hoa lớn nhất của thuật liên thủ. Tuy nhiên chỗ tinh hoa huyền bí cũng thường là chỗ sơ hở bởi vì dạng trận thế này lại vô cùng cứng nhắc! Nếu khiến bọn họ đánh loạn, rối loạn phương vị hoặc là kích thương một người trong đó thì trận này trong nháy mắt sẽ bị tan rã! Tuy nhiên võ học chi lý này không phải ai cũng hiểu được! Cho dù là hiểu được, muốn kích phá trận thế như vậy cũng cần phải có nỗ lực trả giá nhất định!

Lăng Thiên sau bảy lần tiến công thử dò xét, đã cảm nhận được thuật liên thủ này rất lợi hại! Lấy khả năng của Lăng Thiên cũng chỉ có thể ỷ vào thân pháp thần tốc, huyền diệu để tự bảo vệ mình mà thôi! Nói đến đả thương địch thủ là điều không thể! Nhưng nếu Lăng Thiên đứng ở tại chỗ bất động, bảy người này bởi vì dùng trận thế nên đồng dạng cũng không làm gì được Lăng Thiên, bởi vì bọn họ một khi tiến công là liền có sơ hở và Lăng Thiên liền có thể lợi dụng cơ hội mà kích phá! Nếu nói về võ công của bảy người này, mặc dù đã bước vào hàng ngũ giang hồ nhất lưu hảo thủ nhưng trong mắt Lăng Thiên cho dù có so với đám Lăng Phong thì còn kém hơn không phải một bậc! Nhưng nếu bảy người bọn hắn liên thủ, lấy trận thế đặc biệt như vậy giao đấu thì tổng hợp thực lực lại không kém gì năm người Phong, Vân, Lôi, Điện, Trì liên thủ! Thậm chí tại phương diện phòng thủ còn hơn! Điều này làm cho Lăng Thiên có chút đau đầu. Chẳng lẽ muốn đánh bại bảy người này chính mình lại phải nỗ lực và trả giá một chút?

Bên kia, Lăng Thần cùng Diệp Bạch Phi giao đấu càng lúc càng nhanh, lúc này đã không còn nhìn rõ bóng người, chỉ thấy được hai cái thân ảnh màu trắng đang không ngừng chợt ẩn chợt hiện, liên tiếp hóa thành hư ảnh, trên thân kiếm quán chú nội lực phát ra kình phong bén nhọn tán ra! Phạm vi chiến đấu dĩ nhiên càng lúc càng lớn, từ từ mở rộng tới phạm vi ba trượng.

Lăng Thiên liếc mắt nhìn qua biết Lăng Thần bây giờ cũng không có gì nguy hiểm, thậm chí lại mơ hồ chiếm được thượng phong! Nên biết kiếm pháp và nội lực Lăng Thần được Lăng Thiên chân truyền, đơn độc lấy võ học tạo nghệ mà nói, còn trên cả Lăng Kiếm, mà Lăng Kiếm lúc toàn thịnh so với Diệp Bạch Phi thì đại khái sàn sàn như nhau, thậm chí có thể thắng được bậc. Tính ra như thế Diệp Bạch Phi quả thật là thua kém Lăng Thần một bậc, nhất là nàng bởi vì lo lắng Lăng Thiên công lực chưa hồi phục, vì muốn chia sẻ áp lực với Lăng Thiên nên đem cái tâm nhân từ nương tay vứt ra sau đầu, phát huy ra toàn bộ thực lực tới cảnh giới lâm li tẫn trí!

Đặc biệt thân pháp linh động ưu nhã của nàng lại càng cao hơn Diệp Bạch Phi không chỉ một bậc. Chỉ thấy mái tóc nàng phất phơ, phiêu dật tự nhiên, thân thể nhẹ nhàng như tơ, lúc trước lúc sau, chợt trái chợt phải, phiêu hốt khôn lường. Mặc dù chưa hoàn toàn nắm chiến cuộc trong tay nhưng ít nhất đã khống chế được ngoài bảy thành thế công! Cho nên nói cuộc chiến này là do Lăng Thần dẫn dắt, chiếm thượng phong cũng không quá đáng!

Đối mặt với thế công như cuồng phong bạo vũ của Lăng Thần từ bốn phương tám hướng phô thiên cái địa mà đến, Diệp Bạch Phi chỉ còn cách phát huy tới cực điểm sát khí hung ác cùng với đấu pháp hung hãn không sợ chết. Lăng Thần võ học tạo nghệ mặc dù cao, cũng thường xuyên cùng đám người Lăng Kiếm luận bàn nhưng dù sao cũng không phải là giao thủ sanh tử nên giờ phút này đối chiến với Diệp Bạch Phi, nghiêm khắc mà nói thì có ý nghĩa xem như Lăng Thần lần đầu tiên cùng một nhất đẳng hảo thủ chiến đấu

Diệp Bạch Phi mỗi lần ra tay đều mang theo tinh thần cầu chết khiến cho Lăng Thần ở mức độ nhất định bị trói chân trói tay, nhưng theo thời gian chiêu pháp của nàng ngày càng thuần thục, Diệp Bạch Phi cũng không chiếm được điểm tiện nghi nào nữa. Lăng Thiên cảm giác phi thường hài lòng! Hôm nay đánh một trận, chẳng mấy thời gian nữa chỉ sợ Lăng Kiếm tính là người tiến cảnh nhanh nhất cũng cam bái hạ phong dưới tay Lăng Thần!

Lăng Thần sở dĩ công kích cuồng bạo như thế, khác hẳn phong cách thường ngày của nàng là bởi vì sợ Lăng Thiên nội lực chưa hồi phục lại phải độc chiến với bảy tên nhất lưu hảo thủ kia. Nếu vạn nhất có điều sơ mất khiến Lăng Thiên bị nội thương, là người bầu bạn duy nhất với Lăng Thiên, Lăng Thần sẽ áy náy đau lòng đến cực điểm! Cho nên Lăng Thần quyết định phải không nương tay mà tốc chiến tốc thắng! Thậm chí trong mắt phượng của nàng còn mơ hồ lóe lên sát khí, một số sát chiêu vốn không dễ dàng sử dụng nay cũng lần đầu tiên xuất ra. Nếu Diệp Bạch Phi một khi né tránh không kịp, thời khắc này vì bảo vệ người trong lòng Lăng Thần tuyệt không ngại mà đại khai sát giới!

Diệp Bạch Phi biểu hiện vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ không thôi, buồn bực cơ hồ hộc máu! Nữ tử trước mắt này không chỉ có thân pháp xảo diệu, kiếm pháp tinh diệu mà nội công cũng thâm hậu khác thường, quả thực là cao thủ hiếm thấy. Chỉ cần hắn sơ thất phỏng chừng sẽ bị nữ tử này trong chớp mắt đâm thủng mười bảy mười tám lỗ!

Quyển 3