Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 378: Ba người con gái một sân chơi



"Ông thấy thế nào?"

Diệp Thiên quay đầu, khẽ nhả ra bốn chữ.

Trong phút chốc, sắc mặt của ông già liền biến đổi. Trong ý niệm của mình, ông ta không cảm nhận được gì cả. Nhưng trong tình cảnh này, Diệp Thiên vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta. Điều đó chứng tỏ thực lực của Diệp Thiên vượt xa so với ông ta, thậm chí không phải chỉ là hơn một tầng. Còn ông ta, hiện tại đã là người theo võ cổ tầng thứ chín rồi, nhưng ông ta cũng không dám suy nghĩ gì.

"Vị này, lúc trước là do tôi sơ suất."

Trong một khoảnh khắc, một nụ cười chợt hiện trên khuôn mặt ông ta, người cúi xuống.

"Tôi là Lạc Thanh, là quản lý ở đây, xin hỏi quý danh của vị đây?”

"Cái gì không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi."

Diệp Thiên không trả lời, ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người ông ta.

"Lúc trước, nhà họ Diệp cùng nhà họ Lưu thuê hai người theo võ cổ tầng thứ tám, có chuyện như vậy không?"

Lạc Thanh nghe vậy liền sửng sốt. Chẳng trách, hai người theo võ cổ tầng thứ tám đi xử lý các nhân vật chỉ có một người trở về. Người còn lại, xem ra e rằng không bao giờ quay trở lại nữa. Hơn nữa nếu không có người dẫn đường, thì người này chắc cũng không thể trở về được.

"Xin cậu thứ lỗi cho tôi. Võ Minh chúng tôi chỉ là làm kinh doanh mà thôi. Nếu như có mạo phạm đến cậu thì xin cậu thứ lỗi!"

Diệp Thiên nói rõ rằng anh đến là muốn hỏi tội. Lạc Thanh cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết hết mối liên quan này.

"Vậy sao?"

Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng.

"Xin cậu minh giám, những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật!"

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Thiên cong lên: "Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi. Có điều, tôi hy vọng sau này Võ Minh hãy tự mình biết mình. Bằng không, tôi sẽ không ngại mà xóa bỏ Võ Minh."

Giọn nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng anh mang trong mình sự độc đoán và tự tin vô tận.

Bất giác, trên trán Lạc Thanh đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, ông ta không trả lời. Có một số việc mà ông ta cũng không thể làm chủ được.

"Đây là lần đầu tiên, nhưng tôi hy vọng cũng sẽ là lần cuối cùng."

Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng, nói xong không thèm quan tâm đến ông ta, đứng dậy và sải bước ra ngoài.

Thanh Long lặng lẽ đi theo, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Nhìn thấy Diệp Thiên rời đi, Lạc Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán. Mặc dù trên người Diệp Thiên không có một mùi gì, nhưng chỉ cần ở trước mặt anh, cảm giác áp chế nặng nề khiến ông ta gần như không thở nổi.

Sau khi xác định Diệp Thiên đã rời đi, Lạc Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đi tới nơi sâu nhất. Ở đó, có một cánh cửa tối tăm, dường như đã lâu rồi không mở, phía trên đã phủ đầy bụi.

"Tam trưởng lão, chuyện này..."

Lạc Thanh đứng ở cửa hồi lâu, vẫn lựa lời nói, từ đầu đến cuối giọng điệu luôn thận trọng.

"Không cần nói, tôi đã biết hết rồi."

Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì một giọng nói già nua đột nhiên truyền đến khiến Lạc Thanh rùng mình, rồi bất giác đứng nghiêm, thái độ trở nên hết sức cung kính. Bên trong đó là Tam trưởng lão của Võ Minh, người nắm quyền lực ở đây. Ngay cả khi đã mấy năm rồi ông ta chưa lộ diện nhưng khả năng uy hiếp của ông ta vẫn không có gì phải nghi ngờ cả.

"Trưởng lão, chuyện này nên giải quyết như thế nào?"

Lạc Thanh cúi thấp người.

Mặc dù Diệp Thiên có thể là một kẻ mạnh ở tầng thứ mười, thậm chí là hơn tầng thứ mười, nhưng với thực lực của Võ Minh, thì không có gì phải sợ hãi. Cho dù muốn đánh chết cũng không phải là không thể. Chỉ là sự việc lần này quá lớn. Ngay cả Tam trưởng lão ở bên trong này e rằng cũng không làm chủ được.

"Người đó rất mạnh!"

Giọng nói già nua lại vang lên, so với lúc trước có chút ngập ngừng. Chỉ với mấy chữ ngắn gọn đã khiến Lạc Thanh gần như hóa đá. Tam trưởng lão là nhân vật thứ ba trong Võ Minh, sức mạnh của ông ta là không thể đo lường được. Ngay cả Tam trưởng lão cũng nói anh ta rất mạnh. Chẳng lẽ cậu thanh niên kia thật sự lợi hại như vậy sao?

"Truyền lệnh xuống, kể từ bây giờ, mọi thứ liên quan đến người này thì không bao giờ nhận!"

Nghe xong, Lạc Thanh dường như thấy hoài nghi cuộc đời. Ông ta ở trong Võ Minh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy vì một người thanh niên mà Võ Minh lại nhượng bộ lớn như này.

"Vâng, Tam trưởng lão!"

Lạc Thanh cung kính đồng ý, thấy bên trong không có động tĩnh gì mới dám rời đi. Tuy nhiên, ông ta từ đầu đến cuối vẫn luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ.

"Bầu trời thủ đô có lẽ sẽ thay đổi rồi."

Màn đêm im lìm.

Khi Diệp Thiên trở lại Vân Đỉnh Thiên Cung đã là nửa đêm, nhưng đèn bên trong vẫn sáng. Đẩy cửa đi vào, khóe miệng Diệp Thiên khẽ cong lên. Trong phòng khách biệt thự, ngoài Đông Phương Tĩnh đang ngồi trên sô pha thì đối diện cô còn có hai dáng người mảnh mai nữa.

"Ôi, đại thiếu gia về rồi! Nghe nói trong khoảng thời gian này, anh rất phóng khoáng nha!"

Nhìn thấy Diệp Thiên, ánh mắt Tô Vận Nhi lóe lên sáng ngời, nhưng cô đã che giấu rất tốt. Ngược lại còn bình tĩnh mà nói một câu.

"Ai nói không phải nào?" Tô Hồ bĩu môi, mang theo chút chua xót.

"Mới có mấy ngày, liền đổi người mới sao? Diệp Thiên, anh thật có bản lĩnh!"

Nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của hai người, Diệp Thiên vẫn rất bình tĩnh. Tuy nhiên, anh chưa kịp nói gì, Đông Phương Tĩnh đã lên tiếng trước.

"Hừ, tôi không phải không biết xấu hổ như mấy người, càng không bẩn thỉu như mấy người."

Giọng Đông Phương Tĩnh lạnh lùng, nhìn hai người con gái như nhìn hồ ly, giọng điệu rất khó chịu.

"Không biết xấu hổ không phải cô nói là được! Hơn nữa có quỷ mới biết lúc chúng tôi không ở đây cô đã làm những việc gì."

Tô Hồ bĩu môi, vừa phản bác vừa trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

"Đúng vậy! Có vẻ như chúng ta trở về, e là đang cản trở việc của ai đó rồi. Hay là chúng ta đi ra ngoài một lát, đợi hai người xong việc rồi vào nhỉ?"

Tô Vân Nhi tỏ vẻ cười như không cười, lời càng nói thì càng trở nên gan dạ.

Sắc mặt Đông Phương Tĩnh đột nhiên đỏ bừng, nghiến chặt răng, trong lòng cô rất tức giận, nhưng không biết nên nói gì. So về cãi nhau, cô làm sao có thể là đối thủ của Tô Hồ và Tô Vân Nhi chứ. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp, cô trừng mắt nhìn Diệp Thiên rồi đi thẳng về phòng.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy có phần bất lực. Ba người con gái một sân chơi, chưa kể Diệp Thiên thật sự không giỏi lắm trong phương diện này.

"Tôi còn tưởng rằng, hai người không trở lại chứ!"

Giọng Diệp Thiên không nghe ra vui buồn gì, ngồi xuống đối diện với Tô Vân Nhi và Tô Hồ.

"Sao, thấy chúng tôi anh thất vọng sao?"

Tô Vân Nhi liếc anh một cái.

"Anh yên tâm, chúng tôi đến đây dọn đồ, ngày mai sẽ rời đi, không bao giờ trở lại nữa."

Hai người con gái bĩu môi nói, tuy nói như vậy nhưng trong giọng điệu có phần không nỡ, còn có chút bất lực.

"Ồ?"

Diệp Thiên hơi có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hai cô gái: "Nếu không nỡ thì có thể ở thêm hai ngày."

Nghe vậy, vẻ mặt của hai người con gái vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng bất giác thấy vui mừng.

"Sao vậy, lưu luyến chúng tôi à?"

Ai ngờ, Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

"Nếu muốn đi, chữa lành thương vết thương xong rồi đi cũng không muộn!"