Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 343: Đòi nợ



Giọng Trương Di không lớn mấy, nhưng lại mang theo nét lo lắng cùng với nóng vội. Âu cũng bởi cô cũng biết đôi chút về thực lực của Diệp Thiên, giờ Diệp Thiên mà ra tay thì sợ rằng ba mình sẽ dữ nhiều lành ít.

"Nghe thấy chưa hả? Đây là con gái tôi, tôi thích dạy nó kiểu gì thì dạy, không liên quan gì đến cậu hết, mau cút đi." Người đàn ông hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Chẳng lẽ cậu là bạn trai của con gái tôi? Nhìn lại mình đi, đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son." Người đàn ông đưa mắt đánh giá Diệp Thiên từ đầu đến chân, trong mắt đầy ý coi khinh.

Xong xuôi ông ta mới quay qua lườm Trương Di: "Trương Di, nếu mày còn là con gái tao thì mau đuổi nó đi đi, anh Vương chủ sòng đến đây mà thấy nó thì xảy ra chuyện lớn đấy."

Trương Di nghe vậy, cả khuôn mặt của cô trắng bệch, cô cúi đầu không dám nói một lời, nhưng vẫn cứ thút thít không ngừng, nhìn là biết cô không cam lòng.

Diệp Thiên thấy cô không nói một lời, anh lắc đầu đầy bất lực: "Cô còn một cơ hội cuối, nếu cô cứ không nói gì thì tôi sẽ quay lưng rời đi." Giọng Diệp Thiên hờ hững vô cùng, anh nào phải bậc thánh nhân cứu khổ cứu nạn, nếu Trương Di không nói gì cả thì anh giúp sao được đây?

"Tôi, tôi..." Trương Dị bị Diệp Thiên nói như thế, đôi mắt của cô bỗng chốc đỏ au, cô cắn răng, ấp a ấp úng kể từ đầu đến cuối. Hoá ra người đàn ông trước mặt này đúng là ba của cô: Trương Tiên Hải.

Nhưng ba cô mê rượu bia từ những ngày cô còn nhỏ xíu, cứ say vào là lôi mẹ con cô ra đánh. Thế nên năm cô lên 10, mẹ cô không chịu nổi nữa, dứt áo bỏ đi. Giờ trong nhà chỉ còn mỗi mình cô với ba. Ba cô không có việc làm, lại còn thích uống rượu, bởi vậy nên mọi chi phí sinh hoạt cùng học phí, chi tiêu phụ khác đều là tiền đi làm thêm của Trương Di.

Thế cũng chẳng nói làm gì, không biết từ lúc nào Trương Tiên Hải bắt đầu ham mê cờ bạc, lúc mới đầu chỉ khoảng vài trăm tệ, từ từ lên đến hàng ngàn, chục ngàn, không dứt ra được nữa. Trong nhà không có tiền, ông ta sẽ chạy đi vay lời cắt cổ để cờ bạc tiếp. Trương Di đã nói hàng ngàn hàng vạn lần rồi nhưng ông ta không nghe. Thế nên giờ nợ người ta những một trăm ngàn cả vốn lẫn lãi.

Hạn trả nợ thì sắp tới, nhưng đào đâu ra tiền bây giờ? Hôm nay là ngày cuối cùng của hạn trả, bên kia đã đe rằng, một là nôn tiền ra, còn không thì chặt tay Trương Tiên Hải, hoặc giao Trương Di ra để gán nợ.

Trương Tiên Hải không có tiền, cũng không muốn bị chặt tay, vậy nên chỉ có thể toan tính cô con gái Trương Di của mình. Nhưng sao Trương Di chịu đồng ý cho được, bởi thế mới có cái cảnh tượng vừa rồi. Nếu Diệp Thiên không xuất hiện kịp thời, e rằng Trương Di đã bị lôi đi gán nợ.

Trương Di thút thít kể mọi chuyện, nước mặt chảy dài trên khuôn mặt của cô, đôi mắt của cô giăng đầy mây mù, cô chẳng còn hi vọng gì với tương lai nữa. Vẻ mặt của Diệp Thiên cũng lạnh lùng dần theo mỗi lời cô kể, hổ dữ không ăn thịt con kia mà, nhưng Trương Tiên Hải lại lôi con gái mình ra gán nợ cờ bạc? Đúng là không bằng cầm thú.

"Mẹ mày thằng kia, mày dây dưa mãi đúng không? Tao kêu mày cút, mày không nghe thấy à? Có tin hay không tao giết chết mày giờ?" Khuôn mặt Trương Tiên Hải dữ tợn cực kỳ, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Thiên ra chiều tức giận, muốn giơ tay đánh người.

Ánh mặt của Diệp Thiên tăm tối, nếu là lúc trước thì Trương Tiên Hải đã thành một cái xác rồi. Diệp Thiên đưa mắt nhìn Trương Di, anh đành thở dài, suy cho cùng, Trương Di cũng chỉ là một cô gái đang thương, vớ phải người cha như vậy đúng là xui mười đời tám kiếp.

"Tôi có thể trả món nợ một trăm ngàn ấy cho ông. Nhưng nếu ông dám cờ bạc lần nữa thì tôi đây cũng chẳng ngại chuyện chặt hai tay của ông." Vẻ mặt của Diệp Thiên lạnh như băng, anh nghiêm giọng cảnh cáo. Với anh thì một trăm ngàn chẳng đáng là bao, Diệp Thiên thấy mình giúp được thì anh sẽ không keo kiệt, đương nhiên là chuyện gì cũng có điều kiện cả.

Diệp Thiên có thể giúp ông ta một lần, nhưng không thể giúp ông ta mười lần, một trăm lần. Thế nên lời anh nói chẳng phải câu bông đùa, nếu Trương Tiên Hải còn dám tiếp tục cờ bạc, chặt tay của ông ta cũng chẳng tốn mấy phút mấy giây cả.

"Thật sao? Cậu có thể cho tôi một trăm ngàn sao?" Mắt Trương Tiên Hải sáng như đèn pha, ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm như kiểu nhìn một cái ví tiền dày cộm, ông ta chẳng màng câu nói sau cùng của Diệp Thiên: "Cậu có một trăm ngàn? Cậu chịu trả nợ cho tôi?"

"Không thì thế nào nữa?" Diệp Thiên chẳng muốn nói thêm câu gì.

"Ha ha, được lắm, thế thì được lắm. Cậu họ gì ấy nhỉ? Cậu đưa tiền mặt hay chuyển khoản?" Trương Tiên Hải thấy Diệp Thiên nói chắc chắn, ông ta cười toét miệng, thái độ thay đổi 180 độ, chỉ hận không thể đặt Diệp Thiên lên bàn thờ để cúng bái.

"Ba." Vẻ mặt của Trương Di lại khó coi tột độ: "Sao ba có thể vậy chứ? Đang đâu sao chúng ta có thể nhận tiền của anh Diệp Thiên thế được? Con không đồng ý." Trương Di lắc đầu kiên quyết, Diệp Thiên đã giúp cô một lần rồi, cô còn chưa báo đáp gì cho anh cả, giờ lại kêu Diệp Thiên trả nợ hộ thế kia thì sau này cô biết lấy gì để đền đáp nữa đây?

"Câm mồm." Ai ngờ Trương Tiên Hải lại rống lên đầy vẻ giận dữ: "Cái con bé này thật là, chỗ đàn ông nói chuyện, đàn bà xen vào làm gì?" Trương Tiên Hải trừng mắt nhìn con gái: "Tiểu Diệp bằng lòng giúp đỡ ba con mình, sao ba lại nỡ để cậu ấy lạnh lòng được? Vả lại, kiểu này mày không đồng ý, kiểu kia cũng không đồng ý, chẳng lẽ mày muốn ba bị họ chặt tay? Đúng là bất hiếu, ba nuôi mày cũng như không."

Trương Tiên Hải nói xong lại quay qua nhìn Diệp Thiên, mặt tươi roi rói: "Ha ha, Tiểu Diệp này, giờ mình đi lấy tiền hay là..."

Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta, anh đang định nói chuyện thì cánh cửa ra vào cũ nát phía sau lưng bỗng bị ai đó đạp bay. "Đùng." Vài ba tên thanh niên nhuộm tóc hoa hoè loè loẹt bước vào, kẻ cầm đầu là một người đàn ông ngoài bốn mươi, thân hình hơi béo, trên cổ xăm hình một con bò cạp: "Sao rồi lão Trương, đủ tiền chưa hả? Mạnh thiếu gia còn đang đợi kia kìa." Hắn ta đưa mắt nhìn Trương Tiên Hải, to giọng hò hét với vẻ khinh thường.

Mấy tên đàn em đứng sau lưng hắn ta dòm Trương Di chằm chằm, mắt ai cũng sáng lập loè, sắp chảy nước miếng đến nơi. Tuy Trương Di sinh ra trong sự đói nghèo, nhưng cô là hoa khôi trường, lại còn có cái thần thái thanh thoát kia nữa, muốn tránh ánh mắt của người khác còn khó hơn lên trời.

"Anh Vương." Trương Tiên Hải nhìn thấy người đến là ai, ông ta giật thót mình mẩy, cung kính chào hỏi, tươi cười vồn vã.

Tên chủ sòng họ Vương kia chẳng thèm nhìn Diệp Thiên, ông ta đưa mắt dòm Trương Di rồi vỗ vai Trương Tiên Hải: "Chà chà, lo sợ làm gì, chúng tôi đến lấy tiền ấy mà, cùng lắm thì chặt tay ông anh hoặc dẫn con gái ông anh đi nếu không có tiền thôi mà." Tên họ Vương cười cợt, đánh mắt ra hiệu.

Một tên đàn em bỗng rút con dao Thái Lan nhét trong mình ra rồi chém lên bàn, lưỡi dao sắc lẹm ấy doạ Trương Tiên Hải và Trương Hi sợ đến nỗi trắng xám mặt mày.

"Anh Vương, anh đừng tức giận, tôi đã gom đủ tiền rồi ạ." Trương Tiên Hải vâng dạ thưa thốt, ông ta nói xong liền nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ chờ mong: "Kìa Tiểu Diệp, nãy cậu nói sẽ giúp tôi trả một trăm ngàn phải không? Mau lấy tiền ra đi chứ." Giọng Trương Tiên Hải đầy sự nóng vội, nói như kiểu Diệp Thiên mắc nợ ông ta vậy.