“Cậu cho rằng như vậy thật sao?” Diệp Thiên cười nhạt nhưng không vội rời đi.
“Nhà họ Lâm đối với tôi mà nói chỉ là con sâu cái kiến, chỉ cần tôi phất tay là đủ giết cả nhà họ Lâm rồi.”
Diệp Thiên nói với sự tự tin tuyệt đối và sự bá đạo không hề nao núng.
“Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi không những có thể giúp cậu quay về nhà họ Lâm, thậm chí còn có thể giúp cậu trở thành gia chủ nhà họ Lâm.”
Diệp Thiên nói với giọng điệu không hề có ý chơi đùa.
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý. Nếu như cậu thật sự muốn tìm đến cái chết thì tôi không ngại tiễn cậu một đoạn đâu, dù sao đời con cháu thứ ba nhà họ Lâm cũng không phải chỉ có mình cậu.”
Cuối cùng thì Lâm Kha cũng lên tiếng, hắn dùng hết sức bình sinh gượng dậy, trong mắt hắn cuối cùng cũng đã có chút thần sắc, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên chỉ toàn mong chờ.”
“Anh nói thật sao?”
Diệp Thiên dừng bước, quay người lại, ánh mắt anh nhìn Lâm Kha vẫn không hề thay đổi.
“Cậu chỉ cần trả lời tôi, đồng ý hay không là được.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên trầm lắng hẳn. Lâm Kha nghiến răng, trong lòng chỉ toàn do dự và mâu thuẫn.
Một hồi sau hắn cuối cùng cũng gật đầu dứt khoát, sự giữ dằn trong đôi mắt hoàn toàn không thể che đậy nổi.
“Được, tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi có một điều kiện, tôi cần anh giết Lâm Thanh.”
Lâm Kha nghiến răng, giọng điệu cực kỳ phẫn nộ.
Những ngày gần đây Lâm Thanh hành hạ hắn nhiều vô kể, Lâm Kha đến nằm mơ cũng thấy hắn giết mình đi.
Thấy vậy, Diệp Thiên bật cười rồi lại lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống.