Làng Âm Dương

Chương 45





Con quỷ nó đứng nhìn anh ngủ say, nó giơ cánh tay ra định bóp chặt cổ anh thì một lần nữa bùa hộ mệnh lại sáng lên. Làm chói mắt con quỷ đó, bùa hộ mệnh phát sáng đánh con quỷ đó té bật ngửa ra đằng sau. Nó tức giận nghiến răng ken két.

"Chết tiệt! Không ngờ mày lại có lá bùa hộ mệnh mạnh đến vậy!"

Con quỷ đồng tử tức giận, mắt nó đỏ ngầu, nó dùng oán khí di chuyển đồ vật ném về phía Nguyên Trung. Nó ném sách vở trên bàn học về phía anh đang ngủ, bị sách vở ném vào người Nguyên Trung giật mình mở mắt ra. Trước mắt anh là một cái ghế đang lao về phía mình, anh bàng hoàng bật dậy né cái ghế đó. Cái ghế lao thẳng vào giường tạo nên một thanh âm gãy vụn, cái ghế bị gãy một bên chân, còn cái giường thì bị nứt ra một đường lớn. Cũng may là anh tỉnh giấc kịp thời, chứ không thì ăn nguyên cái ghế đó chắc anh đăng xuất khỏi trái đất luôn quá. Nguyên Trung thở phào nhẹ nhõm.

"Haiz, xém tí nữa là đi chầu ông bà rồi!"

Con quỷ đồng tử đó nó nghiến răng ken két, khuôn mặt căm phẫn nhìn về phía anh, nó nhe răng nanh nhọn hoắc ra khè anh.

"Tao phải chiếm đoạt thân thể của mày, thân thể của mày phải thuộc về tao! Gừ gừ..."

Nguyên Trung sợ hãi cầm chắc sợi dây chuyền có bùa hộ mệnh trên tay, anh run rẩy niệm phật.

"Cầu trời khấn phật xin hãy gia hộ cho con, nam mô a di đà phật..."

Con quỷ nó liếc nhìn anh bằng cặp mặt đỏ lè, nó cười nhếch mép.

"Hôm nay, mày phải chết! Tao phải chiếm đoạt được thân thể của mày, mày cứ niệm đi coi có trời phật nào cứu được mày không? Hahaha..."

Nói xong thì nó bay lên không trung, nó dùng oán khí nâng hết tất cả đồ đạc trong nhà lên. Đồ đạc trong nhà bay lơ lửng trên không trung, con quỷ cười nham hiểm. Nó phất tay một cái thì nồi niêu xoong chảo lao thẳng về phía Nguyên Trung, anh nhìn thấy vậy thì vội bỏ chạy ra ngoài đóng cửa lại. Con quỷ nó phá banh cửa nhà để thoát ra ngoài, nó đuổi theo anh, vừa đuổi vừa cười khà khà trông rất quái dị.

"Khà khà, có ngon thì mày cứ chạy đi! Để xem mày chạy thoát khỏi tao được không?"

Nguyên Trung run sợ nhưng vẫn cắm đầu chạy thật nhanh, anh không biết phải chạy đi đâu bây giờ, chỉ còn một chỗ anh nhất định phải đến đó là miếu làng. Chỉ có đến đó may ra mới được cứu thôi, anh không muốn đến nhà dân làng để rước con quỷ đó vào nhà mọi người. Cho nên anh mới quyết định chạy đến ngôi miếu để cầu xin được gia hộ và che chở, trên đường đi bất chợt anh đi ngang qua một nấm mộ. Nhưng vì quá sợ bị con quỷ đó đuổi bắt nên anh không đi đường vòng, mà anh đạp thẳng qua nấm mộ đó luôn cho nhanh. Vừa đạp xong thì bất thình lình dưới nấm mộ chồi lên một con quỷ bị chột một bên mắt, nó tức giận phẫn nộ vì anh đã đạp lên chỗ yên nghỉ của nó. Con quỷ mắt chột đó ngay lập tức nó liền đuổi theo anh, con quỷ đồng tử nhìn thấy quỷ mắt chột đuổi theo Nguyên Trung thì nó tức giận hỏi.

"Tại sao mày lại đuổi theo con mồi của tao?"

Quỷ mắt chột phẫn nộ hét lên:

"Thằng nhóc đó nó đạp lên mộ của tao! Nơi tao yên nghỉ đang ngủ ngon thì nó đến phá đám, tao đuổi theo để tao bắt hồn nó xuống mộ phục vụ cho tao! Còn mày đang làm cái quái gì ở đây?"

Quỷ đồng tử chợt hiểu ra rồi nó vỗ vai quỷ mắt chột:

"À chỉ là hiểu lầm thôi mà người anh em! Thế này nhé, tôi với anh cùng nhau bắt lấy tên đấy. Anh thì bắt hồn của hắn xuống mộ phục vụ anh, còn tôi sẽ chiếm đoạt thân thể của hắn. Như vậy là đôi bên cùng có lợi, anh cảm thấy thế nào?"

Quỷ mắt chột thấy cũng có lý bèn gật đầu đồng ý:

"Ờ vậy cũng được! Thế cứ theo lời chú em nói, chúng ta đi bắt hắn!"

Quỷ đồng tử cười híp mắt, vì có thêm một đồng đội thì càng bắt nhanh và dễ dàng hơn là đi săn một mình.

"Đi thôi!"

Hai con quỷ đuổi theo Nguyên Trung, anh chạy sấp mặt luôn mới đến được cổng của ngôi miếu. Anh thở dốc.

"Hộc hộc, mệt chết tôi rồi! Sao tự dưng bây giờ lại lòi ra thêm một con quỷ mắt chột vậy nè, ôi trời ơi số tôi đúng là đen đủi mà!"

Hai con quỷ đuổi theo sắp đến nơi thì Nguyên Trung chạy thẳng vô chánh điện của ngôi miếu, hai con quỷ đó chạy đến cổng miếu thì bỗng nhiên có một sức mạnh ngăn lại không cho bọn chúng vào. Con quỷ đồng tử nghiến răng.

"Kẻ nào dám ngáng đường ta mau bước ra đây?"

Từ trong cây cổ thụ bước ra là một người con gái với thân hình mảnh mai, khuôn mặt diễm lệ vô cùng quyến rũ. Khiến cho quỷ mắt chột đứng nhìn đắm đuối, quỷ đồng tử nhìn thấy thì chấn động không thôi. Nhưng vì nó vẫn còn là trẻ con nên nó cũng không quan tâm đến sắc đẹp lắm, nó dùng oán khí đánh vào người nữ nhân đó. Cô ta phất tay, oán khí đó liền tiêu tan, quỷ đồng tử trố mắt ngạc nhiên đứng nhìn. Cô ta mỉm cười thân thiện.

"Cậu bé này tính nóng như kem vậy nhỉ? Chưa kịp giới thiệu gì cả mà đã ra tay rồi!"

Quỷ đồng tử đỏ mắt, sát khí mãnh liệt hùng hổ nói:

"Mau tránh ra đừng có ngáng đường tôi! Tôi phải đi bắt hắn ta!"

Quỷ chột mắt đứng nhìn tặc lưỡi lắc đầu:

"Cô nương thông cảm, thằng nhóc này hơi cứng đầu! Nó không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu, cô đừng có trách trẻ con! Nó còn nhỏ mà nó có biết gì đâu?"

Thụ yêu cười e thẹn rồi nói:

"Công tử này nói chí phải! Trẻ con mà nó có biết gì đâu! Nhưng mà trẻ con cũng cần phải được dạy dỗ cho đàng hoàng, dám bước chân vào nhà tôi làm loạn là không yên với tôi đâu đó nha!"

Quỷ đồng tử tức giận dùng oán khí đánh thẳng vào người thụ yêu, cô dùng tay đỡ lấy, khuôn mặt cô bỗng nhiên biến sắc. Từ người hiền lành biến thành hung dữ, thụ yêu phất tay biến hoá ra hàng trăm nhánh cây đâm thẳng vào người quỷ đồng tử.

"Hự hự!"

Quỷ đồng tử phun ra một bãi máu đen, nó ức chế nhìn cô.

"Khụ! Con mụ này đúng là đáng ghét...tại sao lại gặp thụ yêu ở đây chứ, đúng là xui xẻo!"

Quỷ mắt chột thấy vậy liền ra đỡ quỷ đồng tử đứng dậy, hắn hơi lo lắng nên hỏi.

"Này, em có bị sao không? Tự nhiên chọc người đẹp làm chi cho người ta tức giận vậy, con gái mà tức giận là nguy hiểm lắm đó nha bé!"

Quỷ đồng tử đứng dậy, nó lau đi vết máu dính ở miệng, nó nhìn thụ yêu bằng cặp mắt ăn tươi nuốt sống.

"Đúng là bà già phiền phức! Chắc bà đây cũng sống mấy trăm năm rồi nhỉ bà già cây?"

Thụ yêu bị quỷ đồng tử chọc cho điên tiết, cô dùng phép thuật biến hoá ra một đám rễ cây từ mặt đất trồi lên. Rễ cây tính đâm xuyên qua người quỷ đồng tử thì đột nhiên ngừng lại, cô phun ra một bãi máu xanh lá. Toàn thân cô hiện lên cấm chú màu vàng, những dòng chữ phạn nổi đầy khắp người của cô. Rễ cây bỗng dưng biến mất vào lòng đất, người của cô run lên bần bật, bên tai của cô văng vẳng giọng nói của Minh Thư.

"Chưa có mệnh lệnh của ta mà dám xuất hiện hả? Ngươi muốn chết à? Còn không mau cút về cây cổ thụ của ngươi đi, ta nhắc lại lần cuối nếu không có lệnh của ta mà tự ý xuất hiện thì ngươi biết hậu quả rồi đó! Mau cút đi A Diệp!"

A Diệp sợ hãi run người sau khi nghe thấy giọng của chủ nhân, đã bao lâu rồi cô chưa được nghe thấy giọng của chủ nhân. À tính đi tính lại chắc được bốn năm rồi nhỉ, vẫn là cái giọng nói đó, ngang tàn và mạnh mẽ. Cô không thể nào dám kháng lệnh được vì cô đã bị chủ nhân đặt cấm chú vào trong thân thể, một động tác nhỏ của cô, chủ nhân cũng có thể nhìn thấu. Cô không muốn trái lệnh nên đã biến mất vào trong cây cổ thụ, trước khi đi cô liếc nhìn quỷ đồng tử một cái rồi biến mất. Quỷ đồng tử chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó đứng đực ra nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ to chà bá ở trước mặt.

"Ủa? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Quỷ đồng tử và quỷ mắt chột vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hai con quỷ vừa mới cảm nhận được sức mạnh của cấm chú lúc xuất hiện trên người thụ yêu là vô cùng mạnh mẽ. Sức mạnh đó khiến hai con quỷ ngay tại khoảnh khắc đó sợ run người, tay chân cứng đờ không dám nhúc nhích. Cũng may là cao thủ đó không có ở đây, chứ không thì hai con quỷ đó chắc cũng toi mạng rồi. Quỷ đồng tử vẫn không quên mục tiêu chính, nó đuổi theo Nguyên Trung chạy về hướng chánh điện. Đứng trước cửa chính, nó nhoẻn miệng cười thân thiện với anh.

"Tìm được mày rồi nhé! Hí hí hí..."

Quỷ mắt chột cũng vừa đuổi kịp đến, nó đứng cười khà khà.

"Hahaha, ngày hôm nay mày tới số rồi con trai!"

Nguyên Trung sợ hãi lùi về phía sau vài bước thì bỗng nhiên anh đứng trước phong ấn nhốt nữ quỷ, anh nghe được giọng nói của cô ta.

"Mau thả ta ra! Ta sẽ cứu ngươi!"

Nguyên Trung run sợ, anh chần chừ không dám mở, vì anh nghe Xuân Hạc nói con quỷ này vô cùng mạnh. Cả dân làng đều khiếp sợ nó, nó là nỗi ám ảnh kinh hoàng của dân làng, khó khăn lắm mới tìm được thầy giỏi đến phong ấn nó. Cho nên anh cũng hơi rén không dám tự ý tháo phong ấn, bất thình lình con quỷ đồng tử xuất hiện trước mặt anh. Nó giơ tay lên bóp chặt lấy cổ của anh, bùa hộ mệnh trên cổ anh loé sáng lên đánh bật con quỷ đó té ngã ra đằng sau. Quỷ chột mắt cười khẩy.

"Tao cóc sợ bùa nhé! Bùa tuổi gì?"

Quỷ chột mắt lao nhanh như một cơn gió, thoắt đã đến trước mặt của anh, nó dùng tay xé toạc lá bùa hộ mệnh. Nó bóp chặt cổ của anh, nó cười nhếch mép.

"Mày đừng nghĩ là lá bùa này có thể giúp đỡ mày được hoài nhé! Lá bùa này chỉ giúp cho mày được bảy lần thôi, không có nghĩa là nó giúp mày được mãi mãi. Bùa mà, cũng phải có thời hạn chứ! Bởi vì bùa này là bùa yếu nhất trong các loại bùa rồi, hôm nay mày sống đến đây thôi. Tao sẽ kết thúc cuộc đời của mày!"

Nguyên Trung bị con quỷ chột mắt bóp cổ, anh cố giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát được, tình cảnh hiện tại của anh giống như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như không được cứu thì anh sẽ chết ở đây mất, nhưng bên tai anh vẫn cứ văng vẳng giọng nói ấy.

"Mau gỡ phong ấn ra, ta sẽ cứu ngươi!"

Đến lúc này anh không thể chịu nổi nữa rồi, con quỷ chột mắt nó bóp cổ anh muốn tắt thở, anh chỉ còn cách gỡ phong ấn ra thôi. Anh không muốn chết tại nơi này, anh muốn được sống, khao khát được sống trong lòng Nguyên Trung rất mãnh liệt. Nó đã thôi thúc anh gỡ lá bùa phong ấn nữ quỷ đó xuống.