Làng Âm Dương

Chương 14



Sáu giờ chiều...

Mọi người tập trung lại đã mua đủ những đồ vật mà pháp sư Mộc Khải đã căn dặn, dân làng tập hợp hết những trai tráng khỏe mạnh đến. Theo như bố trí trận pháp thì trai càng trẻ càng khỏe mạnh, dương khí sẽ dồi dào và mạnh mẽ có thể trấn áp được ma quỷ. Pháp sư Mộc Khải lấy mực chu sa vẽ trận pháp ở giữa ngôi miếu, đường nét linh hoạt uyển chuyển và rất nhanh chóng đã vẽ xong.

Trận pháp ngũ trận gồm kim mộc thủy hỏa thổ được cắm 5 lá cờ ngũ sắc vào 5 góc khác nhau, tạo nên ngũ quái trận đồ có thể trấn áp ma quỷ. Pháp sư Mộc Khải lấy sợi chỉ đỏ đã tẩm mực chu sa, giăng dây cột xung quanh lá cờ ngũ sắc tạo thành một kết giới bao bọc. Ở dưới đất vị trí của những lá cờ ông đặt một hình nhân tương ứng với ngũ hành, và vẽ một lá bùa thật lớn ở giữa trận pháp.

Sau khi bố trí trận pháp đã xong ông căn dặn mọi người hãy mong chóng quay về nhà đóng cửa lại, ai ở yên nhà nấy không được phép mở cửa ra ngoài. Ông cần năm người thanh niên lực lưỡng mạnh mẽ ở lại theo đúng mạng kim mộc thủy hỏa thổ, đứng ở năm góc đã cắm lá cờ để tạo nên dương khí cực mạnh làm cho trận pháp kiên cố chắc chắn hơn.

Pháp sư Mộc Khải bố trí xong thì căn dặn năm người thanh niên đó.

"Các cậu nghe tôi dặn đây! Lát nữa cho dù nghe thấy gì thì cũng không được mở mắt biết chưa, chỉ cần đứng im cố định ở đây là được rồi! Không cần di chuyển đi đâu hết, chỗ của ai thì người nấy đứng! Nếu như không nghe lời tôi căn dặn thì hậu quả khó lường đó, đến lúc ấy thì tôi không cứu được các người đâu!"

Năm người thanh niên đó có hơi chút sợ hãi nhưng vẫn gật đầu ghi nhận.

"Vâng, chúng tôi đã nhớ rồi!"

Pháp sư Mộc Khải vỗ tay:

"Tốt! Bây giờ vị trí của ai thì đến đó đứng đi! Thời gian sắp bắt đầu rồi, nên nhớ đã bước vào trận pháp thì không thể đi ra cho đến khi kết thúc!"

"Được!"

Năm người thanh niên đó đồng ý bước đến trận pháp đã được bố trí sẵn, pháp sư Mộc Khải nhìn đồng hồ đã đến 8 giờ tối. Ông bước đến linh đàn thắp ba nén nhang rồi rãi muối gạo xuống đất, cầm chuông lắc liên tục.

Reng reng reng

Sau đó là lấy một lá bùa màu vàng đưa lên ngọn nến đốt cháy thành tro, miệng lầm bầm đọc câu thần chú rồi thổi vào trong đám tro đó.

"Còn không mau hiện hình! Yêu nghiệt mau cút ra đây?"

Vừa dứt lời một trận cuồng phong nổi lên, gió thổi mạnh mang theo lốc xoáy kéo đến, lá cây lay động mãnh liệt, tiếng quạ bay ra khỏi tán cây đa kêu quác quác inh ỏi. Từ trong miếu một thân ảnh màu đỏ bay vụt ra mang theo một lệ khí cực kỳ nồng đậm, con lệ quỷ đứng trước sân miếu nở nụ cười ma quái.

"Hí hí hí...ôi chao lại là kẻ nào dám đến đây nộp mạng vậy ta?"

Pháp sư Mộc Khải nhìn nó bằng ánh mắt từ bi:

"Tôi thay trời hành đạo trảm yêu diệt ma, cô đã giết quá nhiều người rồi? Đã đến lúc phải trả giá cho những lỗi lầm đó, nhưng tôi sẽ rộng lượng mà cho cô hai lựa chọn. Một là tôi sẽ giúp cô xuống âm ti đi đầu thai, hai là tôi sẽ đánh cho cô hồn bay phách tán mãi không được siêu sinh. Cô hãy đưa ra sự lựa chọn đi, đáp án của cô là gì?"

Lệ quỷ nhìn ông cười khinh bỉ:

"Pháp sư thối như ông nói nhiều lời như vậy để làm gì? Tôi không thích lựa chọn, ngày hôm nay chỉ có một kết quả tôi chết hoặc ông chết. Mau nộp mạng đi đạo sĩ thối!"

Lệ quỷ bay đến giơ nguyên bộ móng tay dài đỏ lòm định cào vào mặt ông, pháp sư Mộc Khải dùng kiếm gỗ đào chém vào tay nó một cái. Con quỷ đau lớn hét lên.

"Áaaa..."

Nó ôm cánh tay mà nhìn ông với cặp mắt đỏ ngầu giận dữ, khuôn mặt nó trắng bệch với cặp răng nanh dài nhọn hoắc. Con lệ quỷ đứng đó nở nụ cười nham hiểm.

"Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi! Đừng có mà đắc ý sớm như thế đạo sĩ thối!"

Con lệ quỷ dùng tay hất ra một con hắc miêu, con hắc miêu này là tà linh từ trong một bức tranh treo tường nhuốm máu người mà thành tà. Nó đứng giữa sân kêu lên ba tiếng ngao ngao ngao thật là đáng sợ, con hắc miêu tà linh này thân ảnh vô cùng to lớn nó đứng ở giữa sân giơ móng vuốt ra định vồ lấy pháp sư Mộc Khải.

Ông lấy hạt đậu đồng đã ngâm chu sa ra ném vào người con hắc miêu đó, chỉ nghe thấy tiếng nổ đôm đốp vang lên như pháo hoa.

Bùm bùm bùm

"Ngáo ngáo ngáo..."

Con tà linh hắc miêu đó đau đớn la hét chói tai, người nó bị hạt đậu đồng làm cho bị thương, máu đen không ngừng chảy xuống đất. Nó nhìn ông bằng cặp mắt oán hận màu xanh lục, nó dùng hết sức để bay đến cào cho ông một nhát. Nhưng ông đã nhanh trí ném lá bùa vào người nó rồi niệm chú, đạp chân xuống dưới đất ba cái rồi hét lên.

"Phá!"

Bùm

Lá bùa kết hợp với câu thần chú kích hoạt nổ làm cho con hắc miêu đó nổ banh xác, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết của con tà linh đó.

"Ngáo..."

Rồi âm thanh đó dần biến mất, thân ảnh của con hắc miêu tan biến thành tro bụi, ông thở một hơi nhẹ nhỏm. Con lệ quỷ kia nhìn thấy như vậy thì nó tức giận không thôi, nó nhìn ông bằng cặp mắt đỏ ngầu tức giận.

"Chết tiệt! Đạo sĩ thối nhà ông coi như cũng có thực lực, nhưng tôi không thể để ông làm hại tiểu thư được! Ngày hôm nay nếu tôi không chết thì ông chết, mau nộp mạng đi!"

Con lệ quỷ bay đến định dùng tay bóp lấy cổ ông, pháp sư Mộc Khải dùng kiếm gỗ đào chém vào cánh tay nó. Nhưng nó lại dùng lệ khí của mình để đỡ kiếm của ông làm cho ông không chém vào người nó được, con lệ quỷ dùng móng tay sắc nhọn của mình cào lên mặt ông một cái.

Xoẹt

"Á..."

Pháp sư Mộc Khải bị con lệ quỷ này cào cho chảy máu ở ngay mặt một đường dài, máu trên mặt ông chảy ra tay con lệ quỷ khiến nó đau đớn kêu lên. Pháp sư Mộc Khải nhìn nó cười đểu.

"Hahaha...đúng là ngu ngốc, máu của pháp sư có thể giết chết được mấy con ma quỷ cấp thấp đó! Nhưng cô dù sao cũng là lệ quỷ tu vi cũng rất mạnh nên máu của tôi chỉ làm cho cô bị thương thôi, nhưng bây giờ nên kết thúc rồi hãy chết đi!"

Pháp sư Mộc Khải lấy máu trên mặt mình chét lên thanh kiếm gỗ đào rồi miệng niệm chú, chân đạp xuống đất ba cái rồi vẽ trên không trung một chữ Sắc sau đó hét lên.

"Cấp cấp như luật lệnh, phá!"

Xoẹt

"Áaaa..."

Con lệ quỷ bị cây kiếm gỗ đào có dính máu pháp sư với thêm câu thần chú Sắc vào đó chém xuống người nó một cái, khiến nó bị thương ngã xuống đất nó la hét đau đớn nhìn ông bằng cặp mắt oán hận đỏ ngầu. Máu trên người nó màu đen không ngừng chảy ra ngoài người nó run lên bần bật, thân thể của nó đang dần yếu đi, pháp sư Mộc Khải chạy đến lấy kiếm gỗ đào định chém cho nó thêm một phát nữa thì bỗng nhiên có một lực hất ông ngã ra đằng sau.

"Cút đi!"

Thân ảnh màu xanh lục từ trong miếu bay ra nó chưởng cho ông một phát văng ra đằng sau, pháp sư Mộc Khải lồm cồm bò dậy nhìn thấy thì hốt hoảng.

"Aiz ya, lần này thì tiêu rồi! Chơi lớn thôi!"

Thân ảnh màu xanh lục bước đến bên cạnh con lệ quỷ, cô nhìn con quỷ thoi thóp đang nằm dưới đất.

"Em có bị làm sao không?"

Con lệ quỷ nằm dưới đất đang hấp hối nó ôm chặt lấy tay của cô mà khóc lóc.

"Tiểu thư em xin lỗi, em xin lỗi, huhu...em không thể bảo vệ tiểu thư được nữa rồi! Ông ta...ông ta rất mạnh, tiểu thư người hãy cẩn thận!"

Yến Loan đỡ nữ hầu ngồi dậy cô nhìn thấy thân thể của nữ hầu bị thương quá nặng đang hấp hối trước mặt, thì trong lòng cô cảm thấy tức giận đến tột cùng.

"Đạo sĩ thối đó dám làm em bị thương nặng đến như thế này sao? Ta sẽ không tha cho cái tên chết tiệt đó, em hãy cố gắng một chút ta sẽ cứu em!"

Nữ hầu nắm chặt lấy cánh tay của cô mà ra sức lắc đầu.

"Không được nữa đâu tiểu thư, em sắp không chịu nổi rồi, những ngày tháng qua được hầu hạ cho tiểu thư là phúc của em. Em không hối hận đâu, em rất vui mong là tiểu thư có thể gặp lại ý trung nhân của mình!"

Pháp sư Mộc Khải đứng dậy dùng kiếm gỗ đào chạy đến định chém vào người của cô, thì nữ hầu vội quay người lại đỡ cho cô một nhát.

"Tiểu thư cẩn thận! Áaaa..."

Nữ hầu bị một kiếm của pháp sư Mộc Khải chém máu đen không ngừng rơi xuống dưới đất, cô ta đau đớn hét lên, Yến Loan trừng mắt nhìn ông, cô dùng lệ khí của mình đánh cho ông văng ra xa.

"Chết tiệt! Cút đi đạo sĩ thối! Y Vy em không sao đấy chứ!"

Nữ hầu tên Y Vy nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa mỉm cười nói:

"Em không sao, nhưng tiểu thư người nhớ phải tìm được tân lang của mình nhé, em không thể cùng tiểu thư đi tìm người ấy được nữa rồi! Em cảm thấy mình sắp không xong rồi...hự hự...em đau quá!"

Yến Loan ra sức lắc đầu nói:

"Không được, em không được chết! Ta không cho phép em chết, em phải sống để hầu hạ ta, phải bảo vệ ta! Em không được phép chết trước mặt ra như vậy Y Vy!"

Yến Loan đau khổ ôm chặt lấy thân thể lạnh ngắt sắp tan biến của Y Vy, lệ khí xung quanh người của Y Vy đã tiêu tan giảm dần trở về với dáng vẻ khi còn sống. Một nữ hầu hiền lành tốt bụng, dễ thương, khuôn mặt phúc hậu đang ngủ say trong lòng của Yến Loan. Thân thể Y Vy ngày càng mờ nhạt rồi tan biến vào trong không khí, Yến Loan khóc lóc thảm thương sờ soạng vào trong không khí gào thét.

"Không...Y Vy sao em lại nỡ bỏ lại một mình ta như vậy? Y Vy em mau quay trở về bên ta đi, huhu..."