Làn Váy Thiếu Nữ

Chương 10



Ánh nắng chói chang chiếu lên hai người. Trong con hẻm sâu hun hút, Châu Bắc Tự nắm tay cô, chạy dưới ánh mặt trời.

Tiếng gió ù ù đập vào màng nhĩ. Bầu không khí khô hanh hơi lạnh thổi tới trước mặt, cả tóc và góc áo đều đang tung bay giữa không trung.

Đằng sau là tiếng bước chân loạn xạ, gấp rút đuổi theo. Xen lẫn cả tiếng mắng chửi, uy hiếp, như muốn đòi mạng, mang theo cảm giác áp bách muốn huỷ diệt tất cả.

Họ giống như một đôi trẻ chạy trốn khỏi sự đuổi giết trong ngày tận thế, cố gắng hết sức tìm cơ hội sống sót.

Bước chân ngày càng gần, âm thanh phảng phất bên tai. Kim Chiêu lờ mờ có thể cảm nhận được cảm giác nóng bừng từ sau gáy.

Giống như một bàn tay đang bắt lấy cô.

Trong lúc đang điên cuồng chạy trốn, ngực khó thở, tim đập “thình thịch”, cổ đầy khó chịu.

Đầu óc trắng xoá, tầm nhìn mờ đi. Những vách tường xám ngắt trong con hẻm cuối cùng cũng có điểm kết. Bọn họ vượt qua đường biên giới vô hình đó, tầm mắt đột nhiên rộng lớn hơn.

Cảnh tượng đường phố tấp nập nháy mắt xuất hiện. Bọn họ xông vào trong đám đông, những chú cá voi đào thoát trên bờ cuối cùng cũng hòa mình vào đại dương an toàn.

Đám người kia cũng đuổi tới, nhưng giữa đường phố đông người qua lại, hành vi của họ cũng không thể ngang ngược như trước nữa, bị đám đông chặn đường, nên rất nhanh bọn họ đã bị tách ra.

Hai người tiếp tục chạy về nơi an toàn. Sau khi xác nhận không còn ai đuổi theo, Châu Bắc Tự dừng bước, đứng tại chỗ thở dốc.

Kim Chiêu cũng mệt không chịu nổi, phải khom lưng xuống, không ngừng hít thở.

Đợi sau khi bình tĩnh lại mới phát hiện tay của cả hai vẫn đang nắm chặt, quấn quýt không rời. Bởi vì dùng sức quá mạnh do căng thẳng nên lòng bàn tay đang dán sát vào nhau vẫn còn hơi nóng, xuyên qua da thịt ấm áp, mơ hồ có thể cảm nhận được khớp xương.

Gần như là ngay tức thì, cả hai không hẹn mà cùng buông tay ra như bị điện giật.

Đây là một con hẻm mang cảm giác cổ kính, phía đối diện là trung tâm thương mại, bảo vệ đứng ở ngoài cửa, bóng hiên đổ xuống như ranh giới giữa sự huyên náo và yên tĩnh.

Tiếng người hình như rất ồn ào, gần ngay bên tai, nhưng lại giống như cách rất xa, chỉ lờ mờ truyền tới.

Bàn tay Kim Chiêu sau khi buông ra thì dán sát vào người, lòng bàn tay hơi ướt áp vào lớp vải, cô bất giác cọ vào vài cái.

Cô dần phản ứng lại, lúc nãy nắm chặt tay Châu Bắc Tự suốt một đường, cô không có chút phản kháng nào. Mãi cho đến bây giờ, nghĩ đến cảm giác còn đọng lại, cô vẫn cảm thấy như thế.

Nhịp tim dần trở lại bình thường, nhưng dường như vẫn có một loại tiết tấu nào đó đang phập phồng, “thình thịch”, “thình thịch”, từ dưới lan lên khắp cơ thể.

Kim Chiêu vô thức siết chặt ngón tay, bờ vai hơi run, cắn chặt răng để ngăn sự khác thường của mình, vậy mà người đằng trước lại không hề hay biết.

Châu Bắc Tự nhìn cô rồi thôi, giọng điệu xa cách: “Nếu đã không sao rồi, vậy chúng ta đi về thôi.”

“Chuyện lúc nãy… Cảm ơn cậu đã giúp.”

Anh nói xong thì dừng lại một lát, thấy Kim Chiêu vẫn còn mờ mịt, anh không kìm được mím môi, đang định nói tiếp.

“Cái đó…” Chỉ thấy đôi mắt của người đằng trước sáng rực, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào anh rồi nuốt nước bọt, cẩn thận thăm dò: “Tớ có thể sờ tay cậu thêm lần nữa được không?”



Chút thiện cảm ban nãy của Châu Bắc Tự đã bay sạch không còn một mảnh, thậm chí bắt đầu nghi ngờ thái độ ôn hoà của mình là đúng hay sai. Mặt anh không cảm xúc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã theo bản năng lùi về sau một bước, kéo giãn một khoảng cách an toàn với cô.

“Không được.” Lời từ chối không chút lưu tình, hai chữ lạnh băng, đập tan hết sự nhiệt tình của Kim Chiêu.

Cô tiến lên, hai mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh, giọng nói khẩn khoản: “Một chút thôi, như lúc nãy là được rồi.”

Cô vừa nói, ánh mắt vừa đặt trở lại lên bàn tay của anh, ánh mắt đó tựa như có ngọn lửa bừng cháy, nóng lan đến làm mu bàn tay anh, đầu ngón tay bất giác cuộn tròn.

Châu Bắc Tự nhanh chóng kiềm chế lại, nhăn chặt mày.

“Cậu bình thường chút đi.”

“Tớ rất bình thường.” Kim Chiêu thậm chí còn chẳng chớp mắt.

“…” Không khí yên ắng trong giây lát.

Châu Bắc Tự có hơi khó nói, nhưng vẫn giằng co nói một câu.

“Con gái bình thường, không ai suốt ngày đòi động tay động chân với con trai cả.”



“…”

Kim Chiêu cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào. Cô đứng ở đó, khuôn mặt rơi vào sự khổ não, không phát hiện Châu Bắc Tự đứng trước mặt thở phào một cái.

“Cậu tự suy nghĩ lại đi.”

“Tôi đi trước đây.”

Anh để lại một câu, nhanh chóng xoay lưng đi mất. Bóng lưng vội vã, còn có vài phần có thể coi là bỏ chạy trong hoảng loạn, để lại Kim Chiêu ở phía sau, nhìn chằm chằm vào anh như có điều suy nghĩ.



Kim Chiêu lảo đảo vượt qua hai con phố cũ, lúc sắp về nhà cô mới nhận được điện thoại của Thịnh Phong.

“Em chạy đi đâu rồi?! Không nói một câu đã đi rồi? Nghe bảo trước tiệm net có người gây chuyện, không có liên quan gì tới em chứ?” Vừa mới nhận điện thoại, phía bên kia vang lên một tràng câu hỏi. Kim Chiêu đạp lên lá cây bên chân, giải thích với anh ấy.

“Không có, lúc nãy em có chút việc. Em vội đi nên quên mất không nói với anh một tiếng, ngại quá.”

“…Thái độ hôm nay sao tốt vậy? Uống lộn thuốc à?” Bên kia nghi ngờ nhưng tâm trạng Kim Chiêu đang tốt nên không tính toán với anh ấy.

“Anh thì biết gì chứ.” Cô qua loa đáp, chuẩn bị cúp máy.

“Không nói với anh nữa, anh tự suy nghĩ lại đi.”

“Bai bai.”

Thịnh Phong: “?”

“…?”

Anh ấy nghe tiếng ngắt điện thoại, không tưởng tượng nổi mà bỏ điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình hết mấy giây.

“A Ngô.” Anh ấy vẫy tay, gọi nhân viên duy nhất đang trực trong tiệm.

“Mày kể lại tử tế cho anh, buổi sáng đã xảy ra chuyện gì.”

Cuối tuần mỹ mãn, tươi đẹp.

Sau đó, Kim Chiêu lại đi tư vấn tâm lý thêm lần nữa, cô hào hứng chia sẻ phát hiện mới của mình. Bác sĩ tâm lý dịu dàng nhẹ nhàng chúc mừng: “Chúc mừng em.”

“Em đã lần đầu tiên chiến thắng vực thẳm đen tối kia.”

Kim Chiêu vẫn nhớ dáng vẻ của mình khi mới tới tư vấn tâm lý. Đó là hồi cấp hai, bởi vì trong lúc đặt câu hỏi trên lớp không cẩn thận bị thầy giáo chạm vào nên xuất hiện tình trạng nôn mửa dữ dội. Cảm giác buồn nôn khó mà nhịn được, mấy ngày liền cứ ăn rồi lại nôn, yếu ớt bò từ trên giường dậy.

Sau đó càng lớn, cô càng có thể kiểm soát bản thân, nhưng loại cảm giác này vẫn như hình với bóng, như một cái bóng đen luôn quấn lấy cô, khiến cho cuộc sống của cô vĩnh viễn chìm trong sương mù, không nhìn thấy ánh sáng.

Bao nhiêu năm rồi, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Kim Chiêu đã từng bước học được cách điều chỉnh cảm xúc, làm giảm phản ứng đi. Trong lời của họ, cái bóng đen kia chỉ là một cái rãnh vắt ngang dưới chân cô, những gì cô cần là làm ngơ nó, chiến thắng nó.

Một tuần mới, tất cả mọi thứ như mở ra một khởi đầu mới.

Châu Bắc Tự ra khỏi trường, gặp Kim Chiêu ở cổng. Anh không hiểu được cảm xúc của mình là không muốn hay là chấp nhận. Anh tưởng rằng sau chuyện lần trước thì cô sẽ ngừng lại vài hôm.

“Châu Bắc Tự.” Cô lại đuổi tới, khác với trước đây, giữa lông mày là vẻ hân hoan sống động, bớt đi chút vẻ trầm lắng mấy ngày trước.

“Tớ đã cẩn thận nghĩ lại những lời cậu nói.”

“Ừm?” Châu Bắc Tự quay đầu, trong mắt là sự ngạc nhiên. Anh không ngờ là cô sẽ thật sự nghiêm túc suy nghĩ những gì anh nói.

Anh khó tránh khỏi tò mò, muốn biết kết quả sẽ ra sao.

“Nếu như cậu không thích tớ sờ tay thì…” Anh chỉ thấy Kim Chiêu đứng đằng sau hai tay nắm chặt quai cặp, dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ thương, ngẩng đầu lên khẽ nói.

“Những loại tiếp xúc khác cũng được.”

“Ví dụ tiến lại gần chút, chạm vào cánh tay, vỗ vai, hoặc là đi cùng nhau như thế này… đều được. Chỉ cần để tớ thường xuyên ở bên cạnh cậu như thế này là được.”

Cô ngây thơ nói ra lời như vậy, hoàn toàn không nhận ra nội dung có vấn đề gì. Châu Bắc Tự bị lời này làm cho khiếp sợ, sau đó bị thái độ của cô làm cho cạn lời.

Cô quá mức thản nhiên, thản nhiên đến nỗi đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh vẫn mở to, sáng bừng.

Châu Bắc Tự ép mình yên lặng để tiêu hoá một lúc, cuối cùng nuốt nước bọt, cố tìm lại giọng nói của mình.

“Cậu…” Anh chỉ nói ra đúng một từ thì nghẹn lời, bị ép phải dừng lại.

Anh ngước lên nhìn chằm chằm Kim Chiêu, im lặng, qua một lúc lâu mới giơ tay lên day thái dương.



“Cậu cách xa tôi ra chút.”

Châu Bắc Tự xoay người, không muốn nhìn cô thêm nữa, bước vội đi, giữ khoảng cách với người ở sau lưng. Kim Chiêu đứng một mình tại chỗ, không đuổi theo nữa, thay vào đó biểu cảm lại lộ ra vẻ bối rối, đau đầu.

“…Như này cũng không được à?”

Chỉ đơn giản là ở cạnh nhau thôi mà cũng không được ư?

Kim Chiêu thất bại toàn tập.

Hình như anh thật sự rất ghét cô.

*

Thứ sáu, gần tới giờ tan học, không khí trong trường đã thư thả hơn nhiều.

Tiết tự học gần cuối, trong lớp 10-9, người thì ồn ào, người thì ngủ, người thì nói chuyện, chơi game,… chỉ có vài học sinh giỏi là chăm chỉ, ngồi ở hàng đầu để tránh ồn, chuyên tâm giải đề.

Đặc biệt ở cuối lớp là nơi tụ tập của đám học sinh kém, chỉ có Hứa Minh Nguyệt là lạc loài. Nhìn từ xa vào, chỉ có mình cô ấy đang cầm bút, cau mày, nghiêm túc giải đề.

Kim Chiêu ngồi bên cạnh cô ấy đang ngồi ngay ngắn, vẽ vẽ viết viết lên vở. Mặc dù không biết là viết gì, nhưng chắc chắn không liên quan gì tới việc học.

Giang Chiêu Huy ở bên kia đang gác chéo chân lên ghế đằng trước, cong chân để gác điện thoại lên trên rồi chơi game.

Ở phía xa chút, ai cũng đang làm chuyện gì đó, nhưng không có ai học.

Tiếng chuông vang lên, một tiết giả vờ tự học cuối cùng cũng kết thúc, đám con trai đạp ghế ra, uể oải vươn vai, gọi bạn bè đi vệ sinh.

Mặc dù nói là đi vệ sinh nhưng mục đích thật sự lại không rõ, cả đám ồ ạt đi ra, phía cuối lớp đột nhiên trống cả mảng lớn.

Kim Chiêu xé tờ giấy trong quyển vở bên dưới, đứng dậy, cũng chuẩn bị ra khỏi lớp.

“Kim Chiêu, cậu đi đâu vậy?” Hứa Minh Nguyệt ngồi cạnh đẩy mắt kính, ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi.

“Lớp 10-1.”

“Lớp 10-1?… Gì cơ?!” Cô ấy bất ngờ, trợn to mắt: “…Lớp 10-1!”

Vừa nói xong, bóng lưng Kim Chiêu đã biến mất ngoài lớp học. Hứa Minh Nguyệt ngồi đó nuốt nước bọt, đưa mắt tiễn cô đi, mãi lâu chưa lấy lại được tinh thần.

Các phòng học trong trường được xếp theo thứ tự. Lớp 10-1 ở phía ngoài cùng bên trái hành lang trong toà nhà đối diện. Đi từ lớp 10-9 sang, phải đi qua một đoạn hành lang gấp khúc giữa hai toà nhà, sau đó đi đến căn phòng ở cuối cùng.

Càng đi qua nhiều lớp học, xung quanh càng ngày càng yên tĩnh. Mãi cho tới khi đến khu của lớp 10-1, xung quanh gần như im lặng, tập trung cũng chỉ nghe được tiếng giấy bút sàn sạt.

Nhìn từ ngoài cửa sổ vào, bên trong yên tĩnh, đại đa số mọi người đều đang học. Kể cả bây giờ đang là giờ nghỉ, cũng chỉ có vài học sinh đang cầm cốc nước nghỉ ngơi.

Không khí khác hoàn toàn với lớp 10-9, cảm giác yên tĩnh phả vào mặt.

Kim Chiêu bất giác đi chậm lại, khi đi tới cửa, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Có vài ánh mắt nhìn qua, xen lẫn với vẻ dò xét đầy kinh ngạc.

Kim Chiêu nhìn bạn nữ ngồi gần cửa nhất, cẩn thận lên tiếng: “Chào cậu, có thể giúp tớ gọi Châu Bắc Tự không?”

Cô vừa nói xong, ánh mắt nhìn qua đây càng nhiều. Có vài người không thể giấu nổi nét cảnh giác trên khuôn mặt, nhìn cho kĩ lại.

“Cậu tìm lớp trưởng lớp tớ làm gì?”

Kim Chiêu ngừng lại, bình tĩnh nói: “Cậu ấy biết.”

Nét nghi ngờ của người trước mặt càng thêm đậm. Sau khi nhìn cô một lúc, bạn nữ mới không tình nguyện quay đầu lại, gọi về phía nào đó.

“Lớp trưởng, ở đây có người tìm cậu.”

Kim Chiêu nương theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của Châu Bắc Tự. Anh ngồi ở chỗ trong cùng của lớp học, dựa vào bên cửa sổ, hình như đang viết bài, nghe thấy vậy nên ngẩng đầu lên.

Vào giây phút khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh xẹt qua vẻ kinh ngạc. Qua mấy giây, anh vẫn đặt bút xuống, đi tới.

“Lớp trưởng… Cậu quen bạn ấy không?” Người vừa chất vấn cô lúc nãy nhỏ giọng hỏi. Châu Bắc Tự không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người xung quanh càng thêm kinh ngạc, đôi mắt đánh giá cô càng thẳng thắn, mãnh liệt, tựa như mang theo sức thiêu đốt vô hình. Châu Bắc Tự âm thầm nghiêng người sang một bên, nghiêng đầu nhìn cô, cụp mắt, thấp giọng nói.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”