Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 18: Chương 18:



Thực ra nàng không chắc có nên tin tưởng Chúc Hợp không, Hinh Nhi quá xinh đẹp, ngay cả nữ nhân như nàng lần đầu nhìn thấy nàng ta còn động lòng, nói gì đến nam nhân là người yêu sắc đẹp.
 
Chúc Hợp nghe Tạ Phác khẳng định như vật, cười như hài tử nhìn nàng, “Chỉ cần nương tử tin là được rồi.”
 
Nhưng chỉ riêng Tạ Phác tin hắn thì không đủ, hắn vẫn đang đau đầu vì Hinh Nhi mặt dày quấn hắn không tha. Chúc Hợp quay đầu nhìn nàng ta, Hinh Nhi xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. May mà hai người đã dọn ra ngoài nếu không một trận phong ba sẽ ập xuống đầu Chúc Hợp.
 
Nếu hôm nay hắn không giải quyết ổn thỏa chuyện này, trong lòng Tạ Phác nhất định sẽ sinh ra ngăn cách với hắn.
 
Chúc Hợp quyết định ăn ngay nói thật, hắn tin Tạ Phác chắc chắn sẽ hiểu lòng hắn?
 
“Nương tử, nàng đi theo ta.” Chúc Hợp lôi kéo Tạ Phác đến thư phòng, Chúc Hợp tiện tay đóng cửa rồi nhẹ nhàng nói “Nương tử, ta và Hinh Nhi không chút quen biết. Loại người xinh đẹp cực phẩm như nàng ta nếu chỉ là dân nữ trong thời chiến loạn này liệu sống được mấy năm? Kể cả không phải thời chiến, chỉ cần nàng ta xuất hiện ở Bình Thành đều tạo nên sóng gió không nhỏ.”
 
Lời Chúc Hợp nói không phải không có lý. Có vẻ thân thế Hinh Nhi không hề đơn giản như nàng ta nói. Cho nên nàng ta tiếp cận Chúc Hợp nhất định có mục đích không tốt đẹp.
 
“Vậy chàng có tính toán gì chưa?” Tạ Phác hỏi Chúc Hợp.
 
Còn có cách nào ngoài đuổi nàng ta tránh xa Chúc Hợp càng xa càng tốt.
 
Chúc Hợp vội vàng nói, “Mục đích nàng đến nhà chúng ta không tốt đẹp gì, tốt nhất là mặc kệ nàng ta, chỉ cần tránh xa chúng ta là được.”
 
Đây chính là “chân ái” kiếp trước của hắn nhưng kiếp này Chúc Hợp không muốn dính líu gì tới nàng ta. Ngoại trừ đuổi nàng ta thật xa vẫn là vẫn là đuổi đi càng xa càng yên tâm, để nàng ta không bao giờ xuất hiện nữa thì càng tốt.

 
Tâm ý của những “chân ái” kiếp trước hắn đã hiểu rõ rồi, đời này hắn chỉ muốn một người là Tạ Phác thôi.
 
Chúc Hợp càng nói càng thể hiện bản thân luống cuống, người bình thường gặp phải tình huống tương tự chắc chắn sẽ vì thể diện mà giữ Hinh Nhi lại nhưng Chúc Hợp hận không thể ngay lập tức đuổi nàng ta, trong việc này nhất định có điều gì mờ ám.
 
Tạ Phác thấy thế nào cũng cảm giác Chúc Hợp hình như chột dạ, giống như giữa hắn và nàng ta thực sự có quan hệ bí mật không muốn ai biết.
 
Trong trí nhớ của Hinh Nhi chưa từng người nào bị nàng quyến rũ mà có thể thoát khỏi bàn tay nàng. Chúc Hợp xuất thân tầm thường nhưng lại vô cùng trung tình, chính vì hắn càng trốn nàng ta càng muốn có được hắn. Cho dù mục đích nàng ta tiếp cận Chúc Hợp không vì tiền tài hay địa vị, Tạ Phác cũng không muốn lưu lại tai họa ngầm không biết lúc nào sẽ xuất hiện áp đảo nàng.
 
“Tướng công, Hinh Nhi này lai lịch thần kì, nếu chàng đuổi nàng ta còn nguy hiểm hơn giữ nàng ta lại Chúc gia, quan sát người dưới mắt mình chắc chắn sẽ yên tâm hơn để nàng ta trong tối trong sáng giở trò.”
 
Hắn chưa từng muốn tìm hiểu ai là người sai khiến nàng ta. “Nhưng ta lo lắng cho nàng, nàng ta lai lịch không đơn giản, tâm cơ khó lường, ta không yên lòng nếu giữ lại nàng ta.” Chúc Hợp nắm Tạ Phác tay, mặt mũi đều tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
 
“Không sao đâu, từ khi gả đến Chúc gia ta còn chưa giúp chàng được việc gì. Đây cũng là cơ hội tốt để ta điều tra nàng ta, cùng tướng công chia sẻ một phần áp lực.” Tạ Phác nói đến mức này Chúc Hợp cũng không lý do để phản đối Tạ Phác.
 
Vì cuộc sống tương lai hạnh phúc, cho dù không muốn hắn vẫn phải phản bác lời Tạ Phác.
 
“Thân là tướng công, ta không muốn để nàng gặp bất kì nguy hiểm ngoài ý muốn nào nữa, nàng cứ ở nhà trông coi việc trong phủ là giúp tướng công rất nhiều rồi.” Không được, hắn nhất định không để Tạ Phác giữ nàng ta ở lại.
 
Chính là hắn sợ hắn không quản được th@n dưới mà bò lên giường nàng ta. Hắn không thể để chuyện kiếp trước xảy ra thêm lần nào nữa. 
 
Hinh Nhi người này vô cùng thủ đoạn, lại mặt dày bám dai. Nàng ta không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, ai nói cũng không nghe lọt. Chúc Hợp cũng không nhớ kiếp trước vì sao hắn lại vừa ý nàng ta, phẩm chất hay sắc đẹp?

 
“Tướng công, chàng không tin tưởng nương tử sao?” Tạ Phác hai mắt buồn bã nhìn Chúc Hợp, cảm giác như Chúc Hợp làm việc có lỗi tày trời với này vậy.
 
Có trời mới biết Chúc Hợp cũng oan uổng, vô tội lắm chứ. Hắn chỉ muốn tốt cho Tạ Phác thôi mà.
 
Nhưng hắn không nói ra thì Tạ Phác cũng không hiểu được. Tạ Phác chỉ thấy hắn im lặng không nói gì nhưng lại sốt ruột và chột dạ. Hắn có điều gì không thể nói với nàng đúng không?
 
“Ta không có ý này, ta không muốn nàng vì những chuyện lông gà vỏ tỏi bên ngoài mà đánh mất cuộc sống vui vẻ ban đầu.”
 
Chúc Hợp hiện tại cực kì cực kì muốn chạy đến thư phòng ném Hinh Nhi ra cổng Bình Thành để cả đời không cần phải nhìn mặt nàng ta nữa. Kiếp trước hắn sống trong ôn hương nhuyễn ngọc giả dối nên chắc chắn sẽ hưởng thụ sự quấn quýt của mỹ nhân, nhưng kiếp này hắn chỉ thấy thật phiền, chỉ muốn đuổi quách nàng đi cho xong việc.
 
“Nhưng ta sẽ rất khó chịu, không giúp được gì cho chàng dù chỉ là một việc cỏn con như vậy.” Tạ Phác gặp chiêu phá chiêu, Chúc Hợp càng không muốn Tạ Phác lại càng muốn giữ nàng ta lại.
 
Tuy Chúc Hợp nói rất có lý, có độ tin cậy rất cao nhưng sự chột dạ và gấp gáp đã tố cáo hắn. Hắn bịa đủ mọi lý do để Tạ Phá đuổi nàng ta, Tạ Phác càng nghi ngờ.
 
“Nương tử...” Chúc Hợp còn muốn khuyên Tạ Phác nhưng không nói thêm được câu nào. Tình huống hiện tại của Chúc Hợp chính là, nếu hắn không đồng ý thỉnh cầu của Tạ Phác, đồng nghĩa với việc hắn có điều dấu giếm nàng.
 
Trong thư phòng sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài gió thu cuốn lá trúc rơi, phát ra tiếng kêu xào xạc, nhưng lòng hắn lại rối như tơ vò.
 
Sau khi xoắn xuýt một lúc, Chúc Hợp cũng đành thỏa hiệp bất đắc dĩ phải lưu người ở phủ.
 

“Vậy thì tùy nàng quyết định đi.” Chúc Hợp vẫn chưa yên tâm căn dặn Tạ Phác, “Nương tử nàng phải đảm bảo an toàn bản thân, Hinh Nhi tâm tính thủ đoạn đều cực kì cao minh, không đạt mục đích sẽ không thu tay.”
 
Chúc Hợp quan tâm nàng khiến cho cảm xúc của Tạ Phác tốt hơn, nàng vừa cười vừa nói, “Không sao đâu, nhà ta còn thiếu một nha hoàn quét tước sân viện, Vương bá đã lớn tuổi, mỗi ngày phải chạy qua chạy lại cũng mệt mỏi vừa hay nàng ta đến bán thân, ta sẽ bổ sung vào chỗ còn thiếu.”
 
Tạ Phác vừa nói xong, Chúc Hợp nghĩ đến đôi tay quanh năm không dính nước xuân, xinh đẹp mềm mại của Hinh Nhi mà thấy phung phí của trời.
 
“Tướng công, sao vậy? Có phải chàng đang đau lòng nàng ta?” Chúc Hợp không ngờ Tạ Phác tnhh ý như vậy, hắn chỉ hơi tiếc đôi tay của nàng ta thôi mà.
 
Chúc Hợp lập tức phủ nhận nói “Không, không có, ta nghĩ xem nàng ta có làm được việc này không.”
 
Tạ Phác giả như không thấy Chúc Hợp đang không được tự nhiên, vừa cười vừa nói, “Tướng công không cần lo lắng về nàng ta. Chàng yên tâm, ta sẽ xử lý việc này thỏa đáng nhất.”
 
“Được, nghe theo nàng.” Trên trán hắn chảy xuống mồ hôi lạnh, Chúc Hợp cảm giác Tạ Phác hình như đã biết gì đó, hoặc là đoán được một phần.
 
Hắn nhất định không thể khiến Tạ Phác hiểu lầm, tốt nhất là tránh Hinh Nhi càng xa càng tốt.
 
 “Hinh Nhi vẫn quỳ bên ngoài chờ chàng đó.”
 
“Thôi nàng cứ xử lý đi, ta có việc cần phải quay lại nha môn.” Chúc Hợp tùy tiện tìm lý do quay về nha môn, giờ hắn không còn tâm trạng nào để ở lại phủ. Lúc nãy chạy về gấp còn chưa xin nghỉ, Chúc Hợp cầu nguyện cấp trên đừng đến tham ban, nếu để Nhạc phụ đại nhân phát hiện hắn không ở trong nha môn, hắn coi như nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
 
Tạ Phác trở về tiền thính, Nàng ngồi trên ghế chăm chú quan sát Hinh Nhi vẫn đang trên mặt đất rồi thản nhiên nói “Ngươi nghĩ kĩ chưa, ngươi ký hay không ký?”
 
Lúc Chúc Hợp và Tạ Phác bàn bạc trong phòng, Hinh Nhi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài ký giấy bán thân, chỉ có ký nàng mới có thể được ở lại Chúc gia.
 
Thôi thì nàng đi đến nước này, những công việc trình độ khó hơn nàng cũng đã làm rồi. Cho dù nàng chỉ là nha hoàn của Chúc gia nhưng nàng vẫn có thừa bản lĩnh quậy cho nơi này gà bay chó sủa.
 

Tạ Phác đã hại nàng thảm như vậy nên nàng ta cũng chuẩn bị tâm lý bị nàng hãm hại đi là vừa.
 
Hai tay Hinh Nhi nắm chặt thành quả đấm, móng tay được chăm chút gọn gàng cắm sâu vào da thịt nàng ta. Nàng ta tươi cười ôn nhu không một chút không cam lòng, nhẹ nhàng trả lời
 
“Phu nhân đồng ý cho ta một chỗ trú thân, nô gia vô cùng cảm kích người.”
 
Tạ Phác vẫn luôn quan sát phản ứng của Hinh Nhi, tuy hai tay nàng ta bị tay áo che đi phân nửa, nhưng động tác trên tay không thể thoát khỏi mắt Tạ Phác.
 
Rành rành nàng ta tràn đầy không cam lòng nhưng vẫn muốn nhận công việc nha hoàn, thậm chí giọng nói không có một chút oan ức. Điều này càng khẳng định suy đoán của Chúc Hợp, Hinh Nhi quả nhiên không hề đơn giản, nàng vẫn nên quan sát nàng ta nhiều hơn.
 
“Yến Hà, đưa văn tự bán thân cho Hinh Nhi cô nương.”
 
“Vâng.” Yến Hà móc ra tờ trang giấy để trước mặt Hinh Nhi, trên mặt giấy viết bốn chữ to đùng “văn tự bán mình”.  Mắt Hinh Nhi nhói nhói, nàng đã lưu lạc đến mức phải bán mình làm nha hoàn cho nhà người ta.
 
“Cô nương, tên đầy đủ của ngươi là gì?” Tạ Phác chỉ biết nàng tên là Hinh Nhi.
 
Thực chất Tạ Phác không hề quan tâm nàng ta họ gì, Tạ Phác còn sợ Hinh Nhi chưa chịu đủ đả kích, “Thôi được rồi, ngươi họ gì không quan trọng, ta cũng không cần biết.”
 
Hinh Nhi há miệng muốn nói nhưng lại không thể nói thành lời. Nàng vô cùng khó chịu, thậm chí mặt còn hiện lên một ít bất mãn, lần này Tạ Phác quá đáng lắm rồi.
 
Tạ Phác cũng không quan tâm nàng ta đang nghĩ gì, nữ nhân là sinh vật hiểu rõ đối phương nhất, trước mặt nàng thì hiền dịu ngoan nhưng trong lòng hết sức kiêu ngạo, không phục. Cái Tạ Phác muốn chính là xé rách mặt nạ dịu ngoan của nàng ta.
 
“Ngươi giờ đã là nha hoàn của phủ, cũng nên có một cái tên mới.” Tạ Phác nhìn chậu hoa lan được đặt trên bàn, thuận miệng nói, “Sau này ngươi là Lan nhi đi.”