Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 371: Đủ Rồi!



 

 

Chỉ là trong tình cảnh hiện tại, Yến Phi chẳng thể nào đáp lại, mà cũng có thể y vốn dĩ không nghe thấy câu hỏi của Ngưu Phách Thiên, chỉ đứng ngây ngốc nhìn về phía xa.

 

Mặc dù mắt thường khó có thể nhìn thấy yêu khí đang xâm chiếm cả một vùng trời nhưng chân thân yêu thể của Lục Sơn Quân hiện ra vẫn mang đến chấn động không nhỏ.

 

Thân hình Cự Hổ, đầu thú rất lớn, những chiếc răng nanh khiến người ta sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là một mặt người uy nghiêm. Trên bốn chân, màu vàng màu đen hòa trộn vào nhau, cùng với bộ lông thật dài tựa như hỏa diễm nghi ngút tung bay dù trời không có gió. Cái đuôi nhẹ nhàng vung vẫy, tạo ra từng hư ảnh.

 

Yêu thể cao ba trượng dần dần hiện ra, cảm giác trực quan đó thực khiến lòng người run rẩy, giống như có một lực lượng chấn nhiếp nhân tâm, tự nhiên sinh ra sợ hãi và kính nể.

 

Đừng nói là Ngưu Phách Thiên, ngay cả Yến Phi cũng biết đây tuyệt đối không thể là cọp được, hoặc theo cách nói của Yến Phi, nhân gian không thể nào có quái vật như vậy.

 

Những loài cọp trên thế gian vốn nổi danh là Vua của muôn loài. Đối mặt với dã thú bình thường, loài cọp sẽ hung mãnh cường tráng hơn. Còn đối với những con cọp đã tu luyện thành yêu quái, uy lực của chúng sẽ ngày càng mạnh. Điểm này cũng giống con người. Cho tới bây giờ, ông trời chưa bao giờ công bằng, và cũng không có khái niệm sẽ mang lại công bằng, nên vạn vật sinh ra đã có sự khác biệt.

 

Mà giờ khắc này, yêu quái trước mắt có đặc thù của mãnh cọp, lại còn có uy thế vượt xa hơn những mãnh cọp bình thường nên càng thêm đáng sợ.

 

Gương mặt người trên chân thân của con yêu quái này cũng không phải là một gương mặt người thật sự. Trên thực tế, đó là do các hạt nhỏ bé từ các bộ phận khác hội tụ đến cùng một vị trí, hình thành nên một thứ trông như thần hình vậy. Dĩ nhiên, loại hóa hình này có uy nghiêm hơn bọn yêu quái mang mặt thú và mặt người đơn thuần rất nhiều.

 

“Ngưu huynh... Đây rốt cuộc là yêu quái gì?"

 

Yến Phi nín thở một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu như vậy.

 

"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Ngươi còn thất thần ra đó làm gì, mau chạy đi! Tên này nhìn là biết không dễ chọc rồi, lão Ngưu ta sẽ ra tay toàn lực, không thể quan tâm tới ngươi đâu!"

 

Giọng điệu của Ngưu Phách Thiên có chút gấp gáp. Gã cảm thấy hôm nay chắc phải liều mạng rồi, dù có đối mặt với một con giao long cũng chưa từng có cảm giác này, bây giờ lại bị đè nén tới như vậy.

 

Sự chấn nhiếp mãnh liệt làm cho Ngưu Phách Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Ở chung quanh, gió càng lúc càng lớn, cát đá bay mù trời che khuất tầm nhìn, còn Lục Sơn Quân biến hóa ra chân thân thì chỉ trong một cái nháy mắt.

 

Lúc yêu thể hiện ra, Lục Sơn Quân chậm rãi đứng dậy, đầu hơi cúi xuống, gân cốt dữ tợn, một đôi mắt màu hổ phách hẹp dài nhìn Ngưu Phách Thiên và Yến Phi cách đó không xa.

 

"Yến Phi, ngươi không cần phải chạy, dù có bỏ chạy thì ta cũng đuổi theo ngay thôi. Để ta giết chết con yêu nghiệt này trước, sau đó nuốt sống ngươi!"

 

Ánh mắt miệt thị và giọng nói khàn khàn của Lục Sơn Quân làm cho Ngưu Phách Thiên cảm nhận được sự vũ nhục. Gã điên cuồng tức giận hét lên.

 

"Đ.m! Ngươi gọi ai là yêu nghiệt đấy? Vậy ngươi tính là cái gì? Không cần biết ngươi là yêu quái gì, hôm nay lão Ngưu ta phải giết ngươi, Ùm...ụm..bò...ò..."

 

Tiếng trâu rống vang lên chấn động khắp nơi, yêu khí trên người Ngưu Phách Thiên càng thêm mãnh liệt, một tầng huỳnh quang nhàn nhạt hiện ra ngày càng nồng đậm, thân hình của gã cũng bắt đầu bành trướng.

 

Chỉ là, gã thực sự không phải là hiện nguyên hình mà xương cốt bắt đầu sinh trưởng, yêu khí không ngừng dâng lên, trong một mảng mơ hồ chỉ có hai mắt tỏa ra hồng quang đỏ ngầu, trên đỉnh đầu cũng sinh ra hai cái sừng trâu ónh ánh hàn quang rất lợi hại.

 

Lão Ngưu vẫn rất tự hào về yêu thể pháp thể này, tính ra còn cường đại hơn lúc gã hiện nguyên hình nhiều.

 

"Ùm...ụm bò....ò..."

 

Tiếng trâu rống vang vọng khắp nơi, ngay cả thành Lạc Khánh ở phương xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

 

"Ù...Ù...Ù..."

 

Thân cây trong tay chuyển mấy vòng, mang theo từng trận gió rít hào, hung hăng nện xuống đất.

 

"Ầm đùng đùng ù ù..."

 

Ở phía đông bên ngoài thành Lạc Khánh, bão cát đầy trời. Có người ở trong Lạc Khánh nhìn về phía bên này, chỉ thấy cát bụi đã thành cơn lốc, mà không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.

 

Trên tường thành, vẻ mặt chấn động của các binh sĩ nhìn về hướng đông, thấy gió lốc cát bụi đầy trời, trong lòng vô cùng kinh hãi.

 

Thành Lạc Khánh rất ít khi xảy ra thiên tai, huống chi lúc này trời vẫn còn sáng. Dị tượng bên kia thật sự có chút kinh khủng, trong đó lại còn không ngừng truyền ra tiếng sấm cổ quái, nghe mà kinh hãi.

 

Ở gần cửa thành cũng có người dân dừng chân, quan sát sự biến hóa ở phía xa.

 

"Nhanh lên, nhanh lên, còn đứng đó làm gì, tranh thủ vào thành đi, sắp đóng cửa thành rồi!"

 

"Nhanh lên, đừng thất thần nữa, Môn đốc đại nhân ra lệnh đóng cửa thành rồi đấy, sắp có bão, các ngươi về nhà hay vào thành?"

 

Thấy quân tốt gác cổng thành gào lên, dân chúng ở bên ngoài mới giật mình hồi tỉnh, nhao nhao vội bước vào trong thành.

 

"Vào thành vào thành, ta vào thành!" "Ta cũng vào ta cũng vào. . ."

 

"Đợi một chút, đợi ta một chút!"

 

Không riêng gì bên ngoài thành Đông, mà các cửa thành khác cũng lần lượt đóng cổng. Tường thành của Lạc Khánh rất cao, và chỉ cần cổng thành được đóng lại, những cơn bão cát trên bầu trời cũng có thể hòa hoãn lại trong chốc lát.

 

Không phản ứng giống bách tín bình dân và đám quân tốt, giờ phút này trên tường thành Lạc Khánh, Thành Hoàng và các vị chủ quan ở Âm Ti cũng đang gắt gao nhìn bão cát đầy trời ở phương xa.

 

Trong mắt những quỷ thần này, bão cát ngoài màu sắc vốn có, giờ còn hiện ra sắc thái khác khiến người ta bất an.

 

"Yêu khí nặng nề!" "Là yêu quái sống ở ngoài thành sao?"

 

"Ừ, một trong số đó, còn tên khác thì không rõ."

 

"Thành Hoàng đại nhân, chúng ta có can dự vào không?"

 

Thành Hoàng Lạc Khánh ánh mắt lập lòe, quay đầu nhìn trong thành, dân chúng đang khủng hoảng trước cơn gió lốc.

 

"Không thể hành động thiếu suy nghĩ được, có lẽ đối phương chỉ nhắm vào yêu vật ở ngoài thành, trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi tình hình!"

 

Vừa nói xong.

 

"Ùm...ụm bò....ò..."

 

Tiếng gầm của lão Ngưu chấn động chân trời, sau đó là thanh âm "ầm đùng đùng..." vang lên, cảm giác như đất rung núi chuyển.

 

Toàn bộ dân chúng ở thành Lạc Khánh đều cảm nhận được sự rung lắc, ù ù ù.... từng đợt làm cho rất nhiều đồ sứ trong quán rượu, quán trà và nhà dân đều không ngừng lay động.

 

Mà bên ngoài thành Lạc Khánh, bây giờ hai đại yêu vật đã vận dụng bản lĩnh thực sự của mình. Sự va chạm kịch liệt giống như từng đợt sấm sét, cát bay đá chạy, núi lở đất rung chính là cảm giác hiện tại của Yến Phi.

 

Yến Phi cúi người, nằm sát vào một hố đất trũng trước mặt, tay nổi đầy gân xanh nắm chặt tảng đá bên người.

 

Tuy Ngưu Phách Thiên nói y chạy thật xa nhưng xem tình hình cuồng phong và cát bụi nổi lên lúc này, chưa kể là gã không thấy đường đi, căn bản là đứng lên đi lại cũng khó khăn. Bây giờ mấy hạt cát thổi vào mắt rất khó chịu, chỉ có nằm im bất động mới là an toàn nhất.

 

"Gào..."

 

"Ùm...ụm bò....ò... "

 

"Ầm đùng đùng..."

 

Tiếng nổ mạnh và chấn động khiến hai tai Yến Phi ù ù, thân thể loạng choạng. Lại một lần nữa, y cảm nhận được lực lượng phàm nhân bé nhỏ đến mức nào. Nếu không có Ngưu Phách Thiên, chỉ e rằng lúc này bản thân y đã thành cái xác rồi, hoặc có khi cái xác cũng không còn.

 

'Ngưu huynh, ngàn vạn lần ngươi đừng gặp chuyện!'

 

Đây cũng không phải Yến Phi sợ nếu lão Ngưu gặp chuyện không may thì không ai bảo vệ bản thân, mà thật sự lo sợ rằng Ngưu Phách Thiên bị liên lụy vì chuyện của mình.

 

Chẳng qua, với thị lực của Yến Phi thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hai đốm sáng màu vàng và yêu hỏa chớp động trong cơn bão cát, cùng với tiếng gào rú bên tai không dứt.

 

"Ầm..."

 

Một tiếng va đập của thân cây đứt gãy nào đó gần ngay trong gang tấc, vừa vặn lăn tới chỗ trú ẩn của Yến Phi. Đó chính là cây táo được Ngưu Phách Thiên sử dụng làm thành côn nãy giờ.

 

Ngay sau đó, thanh âm "Đang" "Đang" "Đang" không ngừng vang lên, tiếng va chạm của kim loại cùng vô số hỏa tinh văng ra ở phía xa.

 

"Ù...ầm..."

 

Cách chỗ núp của Yến Phi vài chục trượng, đất đá đã bị lật tung, một lượng lớn bùn sỏi cuốn lên trời theo gió và cát. Đất bùn cũng đập tung tóe ngay tại nơi lão Ngưu bị đánh văng.

 

Theo gió cuốn đi, một phần đất đá rơi vãi xung quanh, một phần đánh lên người Yến Phi. Ngoại trừ việc sắp bị vùi lấp, Yến Phi còn có thể cảm nhận được một thứ gì đó nóng hổi rơi xuống như mưa, đó chính là máu của lão Ngưu.

 

"Ngươi, con mẹ nó..." "Ầm..."

 

Một câu chửi của Ngưu Phách Thiên còn chưa mắng xong, một âm ảnh cực lớn cùng với móng vuốt sắc bén đánh xuống.

 

Sau một khắc, trước ngực gã có một vài vết cào chói mắt. Lúc này, thân thể cao lớn của lão Ngưu lại bị đánh bay ra ngoài, Huyền Hoàng trên thân xung đột kịch liệt với móng vuốt sắc bén, thanh âm cắt xén rợn người vang lên.

 

"Ách khụ..."

 

Huyết vụ giữa không trung một lần nữa hóa thành trận mưa máu.

 

Chỉ là thân thể đau đớn đã kích phát sự điên cuồng của Ngưu Phách Thiên. Khi thân thể còn chưa rơi xuống đất, lão Ngưu đã xoay người chống chân xuống, ánh sáng màu máu trong mắt tràn ngập. Gã nhìn Lục Sơn Quân đang đến gần, hung hăng đạp mạnh xuống đất một cái.

 

"Ầm ầm..."

 

Ánh sáng màu vàng mờ nhạt trên mặt đất trong bán kính rộng lớn. Yến Phi có thể cảm nhận được sức kéo của mặt đất, từng đợt thổ linh dâng trào dưới lòng đất.

 

Yêu thể Lục Sơn Quân còn chưa đến gần đã thấy lão Ngưu đang ở tư thế nửa ngồi. Y cảm giác được một cỗ nguy cơ mãnh liệt, linh đài vang lên báo động, trong tích tắc yêu vụ yêu hỏa dày đặc như khói đen nổi lên.

 

"Con mẹ nó, ngươi đừng có kiêu ngạo! ! Ùm...ụm bò....ò.... . ."

 

Trong nháy mắt kế tiếp, trên đỉnh đầu lão Ngưu sáng lên một vòng bạch quang.

 

"Bịch..." một tiếng, sau lưng cuốn theo bùn cát, thân thể gã biến mất trong một hố to được tạo ra khi mặt đất nổ tung.

 

'Bá Vương Ngưu Đỉnh!'

 

Trong lòng lão Ngưu gầm lên, mang theo khí thế vô địch thiên hạ tiếp cận yêu thể của Lục Sơn Quân, khiến Cọp yêu sinh ra cảm giác tránh cũng không thể tránh được.

 

"Ầm..."

 

Bão cát bị phá vỡ, chấn động làm cho tầm nhìn ở khu vực trung tâm bỗng tăng lên.

 

Một cái sừng trâu đánh vào móng trái đang giơ lên của Lục Sơn Quân, trong khi cái sừng còn lại giống như bàn ủi lột lớp da bên ngoài chân trái của Lục Sơn Quân, cắm sâu vào trong yêu cốt.

 

"Gào..."

 

Ù ù ù ù ù ù. . .

 

Mặt đất bị san bằng bởi phong bạo, lão Ngưu đối chọi với yêu thể cực lớn của Lục Sơn Quân, một đường trùng kích hướng bắc, trong nháy mắt đã phá vỡ hơn mười dặm mặt đất. Ven đường bất luận là cây cối hay tảng đá, bùn đất hay là dòng sông đều bị trùng kích nghiền nát. Còn Lục Sơn Quân cũng bị cỗ lực lượng này đánh cho không thể nào chạy trốn, móng vuốt sắc bén cào lên lưng lão Ngưu, mang theo hào quang chói mắt, mặc dù có thể phá vỡ pháp thể phòng ngự nhưng không cách nào lập tức tạo nên vết thương trí mạng.

 

"Xem ngươi có chết hay không....!"

 

Trong mắt lão Ngưu điên cuồng, chẳng còn quan tâm đến thân thể đau đớn, chỉ muốn trực tiếp đâm chết yêu quái này.

 

Đợi đến lúc càng ngày càng gần thành Lạc Khánh...

 

"Ùm...ụm bò....ò.... . ."

 

Cưỡng ép đè nén sự điên cuồng, lão Ngưu gào thét hung hăng hất đầu.

 

"Xì xì xì xì..."

 

Móng vuốt sắc bén của Lục Sơn Quân khảm vào trong thân thể lão Ngưu, hiện ra một lớp sương mù huyết nhục, sau đó mới bị hất bay hơn trăm trượng, rồi nện "ầm ầm..." trên mặt đất.

 

"Bịch..."

 

Giờ phút này, lão Ngưu thân cao hai trượng chống đỡ không nổi, trầm trọng quỳ lên mặt đất. Toàn bộ phần lưng mất đi tri giác, nước miếng và máu loãng không ngừng chảy xuống khóe miệng.

 

"Ôi. . . Ôi. . . Ôi. . . Ách ôi. . ."

 

Ngẩng đầu nhìn lên, gã thấy một tên yêu quái chưa bao giờ thấy qua lại đang mang theo yêu khí cường thịnh đứng lên lần nữa. Dù lão Ngưu biết rõ đối phương chắc chắn cũng bị thương nhưng cảm giác áp lực vẫn mãnh liệt như cũ.

 

"Này, này, mẹ nó, ngươi là yêu quái gì..."

 

Mà lúc này, Ngưu Phách Thiên cũng kinh ngạc và lo lắng, tương tự như các lộ quỷ thần của Lạc Khánh thành.
Hai tên đại yêu so tài nhau cách không quá xa bên ngoài Lạc Khánh thành; và vì khoảng cách gần hơn, cả thảy các lộ quỷ thần tại Lạc Khánh thành đều thấy rõ yêu thể của Lục Sơn Quân.
Trên thực tế, các vị ấy còn chưa bao giờ trông thấy loại yêu quái này, cũng chưa từng nghe đến, xác định đây là một yêu vật không hề đơn giản rồi.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, cuồng phong thổi loạn nổi lên, tiếng rít đầy trời cũng vang vọng đến Lạc Khánh thành.

Bầu trời bắt đầu u ám ảm đạm, khiến tầm nhìn đều bị giảm đi.

Kèm theo đó, vì yêu khí ngập trời ngăn cách nên mọi người chỉ có thể trông thấy hai bóng mờ của bọn đại yêu đó bắt đầu đứng lên.
Ngưu Phách Thiên không thể không đứng lên, dù hiện tại có khó chịu đến mấy cũng không bao giờ thể hiện ra sự yếu đuối của mình.
Cuộc phân tranh của bọn yêu quái luôn được xem là kiểu vô cùng tàn nhẫn trong toàn bộ giới tu luyện.

Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, dường như đối với lão Ngưu chính là tình thế không chết không thôi.
Sự va chạm của yêu khí lại tăng cường sức ảnh hưởng của cơn cuồng phong một lần nữa, khiến mặt đất rung chuyển, thổi đất đá bay tán loạn đầy trời.
Một bên chi trái của Lục Sơn Quân đang trong tình trạng mất cảm giác, máu nóng nơi đó đang liên tục trào ra.

Tuy nhiên, tình trạng xuất huyết bắt đầu giảm dần; và khi y đứng hẳn lên, chỉ còn lại rất ít máu tươi chảy ra.
“Răng rắc...!Răng rắc...”
Xương chi trái đã bị vỡ nát, nhưng y đã dùng cơ bắp mạnh mẽ ép chặt những mảnh xương lại với nhau.

Đồng thời, y bấu nhẹ móng vuốt xuống mặt đất, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì từ trận giao phong vừa rồi.
Nhưng trên thực tế, không chỉ chi trái, cả thân thể của y cũng bị thương nặng.

Gã Ngưu yêu trước mặt này có đại thần thông, mang yêu pháp mạnh mẽ khôn lường, chính là một đối thủ cực kỳ khó dây dưa.
“A a a a...!Thật sảng khoái! Đúng là đánh nhau với yêu quái khác thì sảng khoái thật...”
Giọng hét của Lục Sơn Quân cũng rền vang khắp chốn.

Đây là lần đầu tiên y mở miệng kể từ khi trận chiến bắt đầu, ngoại trừ các tiếng gầm rú.


Trước đó, hầu như mọi lời lẽ qua lại đều chỉ là tiếng chửi bậy đơn phương của Ngưu Phách Thiên.
Mặc dù có nhiều yêu quái thông thạo các phép thuật quỷ dị, nhưng đa phần các trận chiến giữa yêu và yêu đều là dùng cứng chọi cứng.

Giống như Ngưu Phách Thiên vậy, kẻ này đã tu luyện một môn thần thông Yêu khu Pháp thể đáng kinh ngạc, cũng theo xu hướng đại đa số các cuộc phân tranh khác.
Điều này rõ ràng khiến Lục Sơn Quân có cảm giác đánh thống khoái hơn là thời điểm đấu pháp với nhóm hòa thượng kia.
“Hừm, xem ra ngươi có vẻ không sao cả, nhưng cặp sừng trâu của ta cũng không dễ dàng ngăn cản như vậy đâu.

Để rồi xem, ngươi có thê đón đỡ mấy lần?” Ngưu Phách Thiên trừng lên đôi mắt đỏ rừng rực, thuận thế rống to lên.
Lục Sơn Quân không xông lên ngay lập tức; dù biết trì hoãn thế này sẽ cho phép con trâu ở phía đối diện đủ thời gian thở dốc, y bình tĩnh hỏi dò..
“Vừa rồi, vì sao ngươi lại đánh bay ta? Với yêu lực và môn thần thông kia, đâu có giống kiểu đầu voi đuôi chuột thế này.”
Vừa thở hổn hển, lão Ngưu vừa thầm củng cố thần hồn và yêu khí.

Mặc dù vừa rồi cố tình giữ kẽ, nhưng uy lực của cú húc kia đâu có phải là “đầu voi”, cũng chẳng phải “đuôi chuột”, cao lắm là không hoàn toàn bộc phát mà thôi.
“Hừ hừ, ta chỉ sợ ngươi chết ngay trong cú đánh đó thôi.

Lão Ngưu ta còn chưa đánh thẳng tay đâu đấy.

Vất vả lắm mới gặp được một con yêu quái có thể đón thẳng đỡ thẳng Yêu thể của ta, giết ngươi ngay lập tức thì quả thật đáng tiếc.

Thế nên, ta sẽ tiếp tục đánh con trùng mập nhà ngươi!”
Dù bền ngoài thô thiển, lão Ngưu cũng là kẻ mang nét tinh tế ngầm, chắc chắn không bao giờ nói ra sự thật.

Nếu để con yêu quái đối diện này biết mình làm thế là vì sợ kéo y đến Lạc Khánh thành, sợ liên lụy đến dân chúng nơi đó phải chịu thảm cảnh, chắc chắn y sẽ lập tức làm ầm ĩ lên.

E rằng đến lúc đó, Lạc Khánh thành sẽ càng gặp nguy hiểm, dẫn đến lão Ngưu vốn đang trong tình thế khó khăn lại càng thêm bó tay bó chân.
Mặc dù Lão Ngưu không e ngại cảnh chết chóc của người phàm, nhưng chắc chắn gã sẽ cảm giác rất khó chịu nếu thảm họa đó là do chính mình gây ra.
Hơn nữa, Ngưu Phách Thiên còn có giao tình với bảy tám cô nương nào đó tại thanh lâu Câu Lan.

Do đó, gã không hề muốn trông thấy tình cảnh những cô nàng hay nũng nịu “Ngưu ca ca” phải rơi vào hiểm cảnh.
Nghe lời hồi đáp sặc mùi khiêu khích của Ngưu Phách Thiên, Lục Sơn Quân chỉ cười lạnh.
“Ta đã cho ngươi một cơ hội nói chuyện.

Mặc kệ ngươi mạnh miệng hay thật lòng nghĩ thế, ta đều xem đó là lời nói thật.

Thần thông kia của ngươi quả nhiên rất mạnh, chưa tính đến ngươi có thể ra tay bao nhiêu lần, dù có tái sử dụng thì chẳng lẽ ta lại không có cách đối phó hay sao?”
Lỗ Sơn Quân rít lên một tiếng gầm đầy hoang dã, vọng âm to dần, chậm rãi âm vang thành từng tiếng “vù, vù...”
Một cái đuôi hổ dài đằng sau y bắt đầu hiện ra thêm nhiều tàn ảnh; trong số đó, lại có một cái đuôi dần dà ngưng tụ thành thực thể.
“Mơ hồ mọc thêm đuôi ư? Loại yêu quài lại còn có thể mọc thêm đuôi mới nữa à?”
Nhìn thấy cảnh này, lão Ngưu đột nhiên giật mình, gia tăng mức độ kinh ngạc của gã.

Dù gã không có pháp nhãn thông thấu như Minh Vương, nhưng lúc này cũng bất tri bất giác nhận ra một điều gì đó.
“Quái đản thật! Thế gian lại có loại yêu quái thế này đấy ư? Không khéo mình bại trận mất!”
Lão Ngưu cũng không biết mình đã nghi ngờ thế này bao nhiêu lần rồi.

Nhưng dù lúc này thầm rét run, Ngưu Phách Thiên vẫn hiển hiện khí thế càng ngày càng mạnh.

Yêu khí mà gã tỏa ra hóa thành yêu hỏa hư vô, đối chọi gay gắt với khí thế mạnh mẽ của Lục Sơn Quân.
Tuy ngoài miệng Lục Sơn Quân nói vậy, kỳ thực y vẫn tin con trâu già này không muốn liên lụy đến Lạc Khánh thành.

Nhưng đây là chuyện mà y không thể cá cược, cũng không thể để con trâu già này biết mình cũng quan tâm đến người dân nơi đó.

Bằng không, nó sẽ nhờ vào yếu tố này mà xoay chuyển tình thế.
“Nếu con trâu điên này không biết thời thế, đánh nó một trận rồi tính sau; cùng lắm là cố gắng thu tay không giết.”
“Gào...”
Gầm to một tiếng, Lục Sơn Quân thẳng thừng đạp gió bay lên trời.

Con trâu này sử dụng thần thông thạo về điều động Thổ linh, vậy y sẽ phân tranh với gã trên bầu trời.

Dĩ nhiên, Ngưu Phách Thiên cũng rất thiện chiến nên dễ dàng nhận ra ý đồ của Lục Sơn Quân.

Gã không hề bốc đồng mà bay thẳng lên trời.

Trái lại, gã nhích nhẹ bước chân, đột nhiên lao thẳng về hướng trang viên ban đầu, trong khi thân thể hóa thành một đạo yêu quang, liên tục hất tung lớp đất đá cây cối trên đại địa, dùng nó làm thành đòn tấn công đánh về phía Lục Sơn Quân phía tầng không.
“Đùng đùng đùng...”
“Ầm ầm ầm...”
Những tảng đá và cây cối mà gã ném ra đều được gia trì yêu lực, nhưng Lục Sơn Quân vẫn rất linh hoạt khi thân tại bầu trời, không kém gì khi đạp bước trên mặt đất.

Thêm vào đó, y điều khiển cơn cuồng phong càng lúc càng mạnh dần, dẫn đến việc đám cây cối, đá lớn kia tùy tiện bị những cái đuôi đánh nát.
Những lớp đá vụn, cây cối rải rác kia rơi mạnh về phía Lạc Khánh thành, để rồi đều bị trận địa của các lộ quỷ thần nơi ấy ngăn cản sạch sẽ.
Khí thế của tên yêu quái trên bầu trời càng lúc càng mạnh.

Từng cơn cuồng phong cuốn đến theo sự dẫn dắt của Lục Sơn Quân nơi chân trời, dần dần ngưng tụ thành một tầng mây quỷ dị màu vàng đen, ngưng tụ thành yêu thể của y.
“Gào...!gào...!gào...”
Trong đám mây cũng vang lên những âm thanh gào thét dữ dội; Ngưu Phách Thiên trên mặt đất càng lúc càng cảm thấy bị động khi nghe thấy tiếng rống này.

Gã không biết tên yêu quái này định thi triển thêm yêu pháp gì nữa.

Có những lúc gã nhịn không được, muốn xông lên trời đánh nhau với đối phương, nhưng rồi cuối cùng vẫn là liên tục vận dụng yêu pháp để ném vật lên không.
Cuối cùng, yêu thể của Lục Sơn Quân cũng biến mất trong đám mây quỷ dị khổng lồ kia, chỉ để lại tiếng gầm gừ vang vọng như sấm nổ.
Cuồng phong ngày càng mạnh, tựa như dùng hết sức mình để cuốn lấy cát đá trên mặt đất.

Nó to đến mức che khuất tầm nhìn của bất kỳ ai.

Không những thí, vì sự ảnh hưởng của lớp yêu khí dày đặc và dị tượng của ánh sáng pháp lực, lão Ngưu đã không thể thấy rõ tình huống hiện tại trên bầu trời ra sao.
Gặp chuyện như vậy, Ngưu Phách Thiên càng căng thẳng hơn.

Đỉnh sừng trên đầu gã sáng rực, yêu lực trong cơ thể cũng sôi trào, gã gia tăng uy lực của Yêu thân Pháp thể lên cực điểm, tập trung mười hai vạn phần chú ý vào quanh cảnh điên đảo trên bầu trời kia.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo...
“Đùng...”
Lão Ngưu nhận lấy một cơn chấn động mạnh mẽ đập vào phía sau lưng mình.

Cả người loạng choạng vì một kích ấy, thân thể của gã bị mất trọng lực.

Cùng lúc này, một bộ vuốt đột ngột xuất hiện, siết chặt lấy đôi tay gã, trong khi một cái miệng đỏ gòm to tướng hiện ra ngoạm lấy phần thịt ở giữa cổ và vai của gã.
“Ụm bò....!Gào gào gào gào...”
Giữa cơn đau dữ dội, con trâu già này bị đối thủ tóm lấy, xách lên bầu trời.

Vừa rồi, gã không hề cảm giác được yêu khí xung quanh, nhưng bản thân lại bị tấn công rõ rệt.
“Ụm...!ụm bò...!thằng chết tiệt nhà ngươi...!chơi lén...!lão tử à!!!”
Đến lúc này, lão Ngưu đã phải nói năng lắp bắp.

Từ trước trận chiến, thứ khiến gã đề phòng nhất chính là cái miệng khổng lồ ấy, ngờ đâu vẫn trúng chiêu...
Răng nanh của Lục Sơn Quân sắc bén đến mức khủng khiếp, lại được một làn vật chất mờ ảo bao phũ xung quanh.

Chúng dần dần phá vỡ Yêu thân Pháp thể của Ngưu Phách Thiên từng bước một.
Xương vai nứt ra một khe nhỏ, cổ của gã càng không thể động đậy; hai tay bị kiềm kẹp, chân cách khỏi mặt đất.

Vết thương của Ngưu Phách Thiên chảy máu đầm đìa, rãi xuống một cơn mưa máu nơi đại địa.
“Ụm...!ụm bò!!!”
“Ngưu huynh...!Ngưu huynh...!Sơn Quân, kẻ mà ngươi định giết chính là ta! Yến Phi nhận lấy cái chết tại đây! Sơn Quân...”
Yến Phi chật vật đứng dậy, siết chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe, thét to về phía bầu trời.

Tuy thiên không đang u ám, cuồng phong tàn phá mọi nơi, nhưng tiếng kêu gào đau đớn của lão Ngưu và cơn mưa máu ngập trời kia đã chứng minh một tình huống vô cùng đáng sợ.
“Sơn Quân...!Yến Phi tự nguyện nhận lấy cái chết, không liên quan gì đến Ngưu huynh.


Chuyện hiện tại không dính dáng gì đến Ngưu huynh cả, Yến Phi xin nhận lấy cái chết tại đây...”
Tuy rằng y dùng chân khí để tăng mạnh âm lượng giọng nói, nhưng thanh âm kia vẫn là chìm khuất trong cơn cuồng phong.

Mặc dù vậy, Yến Phi vẫn biết Lục Sơn Quân nhất định nghe rõ.
“Đủ rồi! ‘Định’ cho ta!”
Giọng nói bao hàm vẻ tức giận của Kế Duyên nổ vang trên bầu trời, trực tiếp ảo đảo cả cơn bão tố và giọng gào thét của hai tên yêu quái.
Ngay thời điểm giọng hắn vang lên, dù là Ngưu Phách Thiên hay Lục Sơn Quân đều cảm thấy thân thể và linh hồn của mình đột nhiên rơi vào trạng thái ngưng đọng.

Thời gian vẫn không ngừng trôi, nhưng không gian đã bị ngăn cấm.
Cả hai tên đại yêu đều biết chủ nhân của giọng nói này là ai.

Ngưu Phách Thiên biết rõ hy vọng sống sót của mình đã xuất hiện, cảm giác vô cùng vui mừng.

Về phần Lục Sơn Quân, y nhận ra đó là giọng nói của ân sư, biết rõ đây là thần thông của hắn nên cũng không dám phản kháng, giãy giụa.
Cả Ngưu Phách Thiên và Lục Sơn Quân đều là yêu quái với đạo hạnh cao thâm.

Kể cả với Kế Duyên hôm nay, nếu hắn sử dụng một môn Định Thân pháp phổ thông thì chắc chắn sẽ không có tác dụng gì cả.

Lần này, hắn đã phải tiêu hao rất nhiều Huyền Hoàng chi khí đấy, thậm chí còn hơi choáng váng dù đang đạp bước trên mặt đất.
Hết cách, tình hình vừa rồi phát triển quá nhanh.

Vốn nghĩ cả hai có thể thấu hiểu cho nhau, ai ngờ Lục Sơn Quân dường như muốn hạ sát thủ thực sự vậy.
Kế Duyên không chắc mình có thể lập tức ngăn chặn tình huống giết nhau đến đỏ cả mắt vừa rồi chỉ với một tiếng thét to.

Do đó, hắn chỉ có thể dùng Định Thân pháp thay vì xuất ra Tiên kiếm hoặc hỏa thiêu bằng Tam Muội Chân Hỏa.
Đồng thời, Kế Duyên cũng biết rõ hai con yêu quái này sẽ không phản kháng thái quá lại thủ đoạn của hắn.

Lục Sơn Quân sẽ không trái lời vị ân sư của y, còn Ngưu Phách Thiên đã không còn đủ sức lực để phản kháng nữa rồi.

Mặc dù vậy, việc vận dụng một lượng lớn pháp thuật và Huyền Hoàng chi khí đã rút cạn sức lực của Kế Duyên.
Theo một tiếng “Định”, hai tên yêu quái đang chém giết ẫn nhau kia đều rơi vào một vùng cấm chế kỳ lạ.

Vì không còn pháp lực của Lục Sơn Quân gia trì, cơn cuồng phong kia nhỏ dần rồi tiêu tán, chỉ để lại những cơn mưa bụi đá rơi rớt ngập trời.
Cơn bão lắng dịu, yêu khí cũng tan đi, giúp tầm nhìn rõ dần.

Trước ánh mắt của Yến Phi và các lộ quỷ thần Lạc Khánh thành, hai tên yêu quái trên bầu trời đang từ từ hạ xuống đất trong một trạng thái tĩnh lặng cực kỳ quái lạ.
Ngay cả khi tiếp đất nhẹ nhàng, cả hai vẫn đứng im bất động.
Một vị tiên sinh áo trắng chợt xuất hiện, đứng bên cạnh hai tên đại yêu, nhìn họ với vẻ mặt nghiêm túc đi kèm nét tức giận.
“Chuyện hôm nay, tới đây là dừng được rồi.

Không được tiếp tục động thủ nữa, các ngươi rõ chưa?”
Sau khi nói xong, Kế Duyên khẽ động thần niệm, xóa bỏ Định Thân thuật, loại pháp thuật có trị số tiêu hao cực lớn này.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả Lục Sơn Quân và Ngưu Phách Thiên đều nhận ra cơ thể mình đã khôi phục lại tri giác và khả năng hành động.

Ban đầu, con trâu già kia chợt hoảng sợ, nhưng sau đó lại thầm vui sướng cùng cực vì cảm giác an toàn đã hiện hữu rõ rệt ngay lúc này..