Lâm Thị Lang Cố

Chương 11: C11



"Mình muốn theo đuổi chị ấy"

Hành động quả quyết, tốc độ cực nhanh, khiến Lâm Duyệt Vi đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

Nàng thuận theo ký ức quay về một đoạn ký ức, mới phản ứng lại, đối phương là đang trả thù mấy hôm trước nàng cho đối phương ăn khói xe tới đen mặt.

Lâm Duyệt Vi từ trước đến nay chưa gặp ai nhỏ mọn như vậy, nhưng dưới tình huống hiện tại nàng đã không còn tâm tư đi so đo loại việc nhỏ này nữa, đi rồi cũng tốt, miễn cho chị ta thấy bộ dáng này của nàng.

Lâm Duyệt Vi rất ít khi cùng ba mẹ cãi nhau, nàng thoạt nhìn bướng bỉnh không ổn trọng, nhưng trên mọi phương diện khác đều là một cô con gái ngoan ngoãn, phẩm học kiêm ưu, thi đậu vào ngành tài chính của đại học danh tiếng, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến ba mẹ nhọc lòng qua.

Khuyết điểm nhỏ duy nhất khiến ông Lâm không được vừa lòng là, bao năm qua bất luận là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, nàng đều cự tuyệt tới công ty Lâm gia thực tập, ngoại trừ vào năm tư đại học vì tốt nghiệp không thể không thực tập ba tháng, ông Lâm cho rằng nàng chỉ muốn thừa dịp còn đi học hảo hảo chơi chơi, nên không hề để ở trong lòng, bà Lâm thì càng không cần phải nói, tuy bà luôn lải nhải, nhưng đối với cô con gái này sợ rằng còn yêu thương hơn cả ba nàng, cũng may Lâm Duyệt Vi không vì được ba mẹ cưng chiều mà lớn lên thành tiểu thư nhà giàu làm bậy làm bạ.

Quyết định lần này của nàng có thể nói là cơn sóng to gió lớn đầu tiên, ông bà Lâm chưa từng đoàn kết, nhất trí đối ngoại, biểu đạt sự phản đối kiên quyết. Dưới sự giận dữ của ông Lâm, thiếu chút nữa đã cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con, đương nhiên cuối cùng đã được bà Lâm kéo lại.

Lâm Duyệt Vi sẽ không thay đổi chủ ý, nói với hai ông bà là thông tri, mà không phải trưng cầu sự đồng ý, nếu không nàng sẽ không ngầm an bài hết thảy mới thẳng thắn nói ra. Tuy rằng đã sớm dự kiến kết quả như vậy, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn không thể tránh né mà cảm thấy khổ sở, vì sao ba mẹ không tôn trọng mộng tưởng của nàng, còn phải nói những lời khó nghe như vậy.

Cùng người một nhà nháo đến vô cùng bế tắc, Lâm Duyệt Vi liền mang theo di động, cô độc một mình trốn ra khỏi nhà.

Bầu trời đêm ở thành phố B không có lấy một ngôi sao, Lâm Duyệt Vi ngửa đầu khe khẽ thở dài, trù tính xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nàng có thể đến cậy nhờ bạn bè -- luận chuyện bạn bè nàng cũng có không ít, ở nhờ mấy ngày, rồi lại đi mua vài bộ quần áo mới, trực tiếp tham gia tiết mục. Còn ba mẹ bên kia...... Lâm Duyệt Vi không muốn suy xét, sau này bọn họ sẽ biết nàng không phải nhất thời tâm huyết dâng trào.

Lâm Duyệt Vi dẫm lên một hòn đá nhỏ, nhấc chân đá đi, đá lăn vào bên dưới thùng rác ven đường.

Nàng nghỉ chân, từ danh bạ di động bắt đầu kiếm số điện thoại bạn bè, bất thình lình một ánh đèn hắt tới khiến nàng phải nàng giơ tay che mắt, lui nửa bước trên lề, híp mắt nhìn thứ ánh sáng ấy chậm chạp chạy đến chỗ nàng.

"Lâm tiểu thư." Cố Nghiên Thu đi rồi quay lại, ngừng xe bên cạnh Lâm Duyệt Vi.

Mắt Lâm Duyệt Vi lạnh lùng liếc xéo cô.

Hẳn ai là người thường thì cũng sẽ không bày nổi vẻ mặt ôn hòa trước mặt người vừa mới ném khói xe vào mặt mình.


"Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi xin lỗi em về chuyện vừa rồi." Cố Nghiên Thu lại hoàn toàn không cư xử theo lẽ thường.

Lâm Duyệt Vi không muốn phản ứng, nhưng trong lòng lại không khỏi hiện lên một tia nghi vấn: Chị ta lại muốn gì nữa đây?

Động tác nhấn ga vừa rồi của Cố Nghiên Thu hoàn toàn theo bản năng, khi mắt cô đột nhiên chạm phải ánh mắt Lâm Duyệt Vi, cô còn chưa kịp biết mình muốn gì, thân thể đã rời xa sự chi phối của cô. Một cước đạp vọt đi Cố Nghiên Thu liền hối hận, đêm hôm khuya khoắc, Lâm Duyệt Vi một mình vất vưởng trên cung đường hẻo lánh, mặc kệ như thế nào, cô cũng không nên vứt bỏ không thèm nhìn lại, vì thế chạy đến giao lộ có thể quay đầu thì liền lập tức lái trở lại, may mắn Lâm Duyệt Vi vẫn còn ở trên đường, nếu không e rằng đêm nay Cố Nghiên Thu sẽ phải mất ngủ.

"Em muốn đi đâu sao? Tôi đưa em đi." Cố Nghiên Thu nói. Ngay cả túi Lâm Duyệt Vi cũng không mang theo, tóc dài bị gió đêm thổi đến tán loạn, lộ ra sự chật vật kỳ dị. Trước mắt tuy rằng là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, trên người nàng chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay, dưới quần đùi là một đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người tuyệt đến có thể trực tiếp bước lên sàn catwalk, nếu trong một trường hợp khác nói không chừng Cố Nghiên Thu sẽ thưởng thức một phen, nhưng giờ phút này cô lại không có tâm tư, vì lo lắng đang chiếm lấy lòng cô.

Nàng là một thiên kim đại tiểu thư, tại sao lại rơi xuống đến mức này?

Lâm Duyệt Vi trong gió đêm run bần bật, bèn buông cánh tay đang tự ôm lấy mình, cảm giác như thấy được sự thương hại trong mắt đối phương, tức khắc rất là tức giận, "Lát nữa bạn tôi sẽ tới đón tôi, không cần chị quản."

"Lên xe đi." Cố Nghiên Thu đóng mui lại, mở máy sưởi, tiện đà thò người sang, mở cửa ghế phụ ra.

"Không."

"Trên xe ấm hơn."

"Tôi không lạnh -- hắt xì --"

Khuôn mặt Lâm Duyệt Vi hiện lên một chút hồng hào, nếu mọi người cho rằng nàng thẹn thùng, như vậy thì sai rồi, nàng là thẹn quá thành giận. Nàng cùng Cố Nghiên Thu tuyệt đối là trời sinh xung khắc, mỗi lần nàng muốn dấu diếm cái gì, thì thân thể luôn đi trước nàng một bước, phá tan lời nói dối của nàng.

Nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ cười, nhưng Cố Nghiên Thu lại không hề.

Cố Nghiên Thu chỉ dùng đôi mắt đen tuyền xinh đẹp lẳng lặng, chăm chú mà nhìn nàng, tràn ngập thiện ý ôn hòa, tuyệt không có nửa phần cười nhạo: "Cứ ở ngoài sẽ cảm mạo, nghe lời đi."

Lâm Duyệt Vi tựa như bị mê hoặc, ngồi vào trong xe, bên trong không có chăn mỏng, máy điều hòa vẫn chưa làm ấm lên, Cố Nghiên Thu bèn cởi áo khoác, không khỏi phân trần che lên đùi Lâm Duyệt Vi, rồi chỉnh ghế đang ngồi thẳng đứng lên, cô biết Lâm Duyệt Vi không thích cô, nên không hề mở miệng. Huống hồ người cũng đã lên xe rồi, cũng không còn gì để nói.

Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt cô, Cố Nghiên Thu trước nay vẫn luôn cực kỳ đẹp như vậy, cô chẳng những đẹp, mà còn đẹp đến mức hoài cổ. Đặc biệt là bây giờ, ánh mắt rũ xuống an an tĩnh tĩnh không nói lời nào, ánh đèn đường hắt qua, rơi xuống sườn mặt nàng những hình cắt rời rạc, giống như là Xuân quang xạ tiết của nền điện ảnh Hongkong[1].


Ngón tay nàng khẽ động, khi cọ đến lớp vải xa lạ trên chiếc áo khoác không thuộc về nàng, thì bỗng nhiên hoàn hồn, thân thể ngã về phía trước, thở ra một hơi, trong lòng hoảng sợ: Người này là yêu tinh sao? Mỗi lần một chỗ đều có thể khiến mình không tự chủ được mà xuất thần.

Nàng vừa rồi tính làm gì vậy chứ?

Lâm Duyệt Vi vô ý thức nắm chặt di động đến nóng lên trong tay, vội gọi số điện thoại nàng tính gọi ban nãy, vì không cho Cố Nghiên Thu phát hiện nàng đã phát ngốc, mà ngay cả gọi điện thoại cũng quên mất, vừa mở miệng đã nổi giận đùng đùng hỏi: "Sao còn chưa tới?"

Bạn thân không thể hiểu được: "Đến chỗ nào vậy tổ tông của tôi?"

Lâm Duyệt Vi: "Không phải kêu tới đón mình sao? Đêm nay trẫm tính di giá tới Phượng Dương Cung của ngươi, còn không mau tức tốc tới đón giá, trẫm ở đường XX, đối diện khách sạn, được rồi, để gởi định vị qua cho."

Bạn thân: "Dạ bệ hạ, thần sẽ tới liền, đã được chưa? Nửa đêm chạy đi đâu không chạy chạy tới chỗ đó làm gì? Hẹn hò à?"

Lâm Duyệt Vi phảng phất như bị dẫm phải đuôi mèo, cả người đã xù cả lông lên, "Cậu mới hẹn hò! Cả nhà cậu đều hẹn hò!"

Bạn thân: "Này, mình chỉ thuận miệng nói bừa, cậu làm gì kích động vậy chứ?"

Lâm Duyệt Vi làm bộ như chưa có gì xảy ra, hỏi: "Mình có kích động sao?"

Bạn thân gật đầu nói: "Cậu kích động."

Lâm Duyệt Vi nói: "Cậu nghe lầm rồi, ít nói nhảm thôi, mau tới đây."

Bạn thân: "Biết rồi, mình đã cầm chìa khóa xe ra cửa rồi này."

Trái tim bé nhỏ của Lâm Duyệt Vi vừa nhảy loạn vừa gọi xong điện thoại, gởi định vị đi, làm xong hết thảy, mới trộm ngó Cố Nghiên Thu bên người, phát hiện cô căn bản không thèm nhìn nàng, mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời đáy lòng nảy sinh một chút mất mác mà ngay cả chính nàng cũng không phát giác ra.

Lâm Duyệt Vi vì phòng ngừa chuyện mình lại bị cô mê hoặc, lúc sau bèn quay đầu đi, nhìn về phía bên kia cửa sổ xe.


Tấm lưng vẫn luôn căng cứng của Cố Nghiên Thu gần như không thể phát hiện mà chậm rãi lơi lỏng ra, vừa đọc tin nhắn trên email, vừa lần Phật châu.

***

"Chào chị, Giang Tùng Bích, bạn thân của Duyệt Vi."

"Cố Nghiên Thu."

Bạn thân của Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu đã đối mặt nhau, Lâm Duyệt Vi đứng ở bên cạnh Giang Tùng Bích, nhìn hai người bắt tay, nhẹ nhàng dùng ánh mắt nhìn Cố Nghiên Thu rồi lắc lắc đầu, Cố Nghiên Thu bèn không tự giới thiệu tiếp.

Trong hôn lễ, Lâm Duyệt Vi mời tới rất nhiều khách khứa, đương nhiên bao gồm cả khuê mật của nàng là Giang Tùng Bích, hôm Giang Tùng Bích nhìn thấy Cố Nghiên Thu thì đã kinh vi thiên nhân[2], bây giờ càng không dời mắt được.

[2] Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

Lâm Duyệt Vi có thể lý giải được lòng yêu cái đẹp thì mọi người đều có, nhưng mà...... nàng phải nhéo lên eo Giang Tùng Bích, cô nàng mới chịu buông tay vẫn luôn nắm chặt tay Cố Nghiên Thu trong sự xấu hổ.

Giang Tùng Bích không hổ là hảo tỷ muội của Lâm Duyệt Vi, tính cách hai người đúng là một mạch tương thông, Giang Tùng Bích vừa xoay mặt đã nói hươu nói vượn với Lâm Duyệt Vi : "Làm cái gì vậy? Nắm tay có xíu thì xảy ra được chuyện gì, cậu ăn dấm à?"

Lâm Duyệt Vi: "Ăn cái --" Cố Nghiên Thu ở ngay bên cạnh nhìn, Lâm Duyệt Vi không muốn nói ra lời bất nhã, lâm lúc đành bẻ lái, "...... Đừng nói chuyện lung tung."

Giang Tùng Bích vẻ mặt khiếp sợ: "Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, vậy mà cũng nhịn được?"

Lâm Duyệt Vi đối với cô nàng làm ra khẩu hình "Lăn đi chỗ khác", đương nhiên, là ở góc độ Cố Nghiên Thu không thấy được.

Giang Tùng Bích biết nghe lời phải: "Được, mình lăn, hai người cứ mà song túc song tê đi."

Lâm Duyệt Vi sắp khống chế không được chính mình nổi nữa.

"Cũng không còn sớm," Cố Nghiên Thu đánh vỡ sự giằng co giữa hai người, gật đầu nói, "Tôi về trước, ngày mai còn phải đi làm, Lâm tiểu thư ngủ ngon."

Giang Tùng Bích vô giúp vui không chê chuyện bé xé to: "Còn em còn em?"

Cố Nghiên Thu dừng một chút, buồn cười: "Giang tiểu thư ngủ ngon."

"Ngủ ngon ngủ ngon, chị thật là đẹp quá đi." Giang Tùng Bích cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với Cố Nghiên Thu.


"Cảm ơn, em cũng vậy." Cố Nghiên Thu cũng tươi cười đáp trả, cô đã an toàn giao Lâm Duyệt Vi cho bạn thân, không hề lưu lại, lái xe đi mất.

Lâm Duyệt Vi chụp lấy tay Giang Tùng Bích: "Người cũng đi rồi, còn vẫy nữa, vẫy cho ma nó xem à."

Giang Tùng Bích từ từ mà nói: "Người vừa đi cậu liền bại lộ tướng mạo sẵn có, thật là người hai mặt, sao tui lại thảm thế này đây?"

"Lên xe, tới nhà cậu."

"Sao gấp dữ vậy, đêm còn dài mà." Giang Tùng Bích duỗi tay ngăn cản nàng, nói, "Nàng dâu giao ước này của cậu thật là cực phẩm, cậu không động tâm à?"

Lâm Duyệt Vi lành lạnh nói: "Không động tâm thì là người chết đấy."

Giang Tùng Bích nói: "Cậu biết ý mình hỏi là gì mà."

Lâm Duyệt Vi nói: "Thật không có phần tâm tư ấy."

Giang Tùng Bích nói: "Đây là do cậu nói đó, có lời này của cậu thì mình an tâm rồi."

Tim Lâm Duyệt Vi treo ngược lên: "Cậu có ý gì?"

Giang Tùng Bích cong môi cười, nói: "Mình muốn theo đuổi chị ấy, cậu không ngại chứ?"

~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhân vật nào có tên tất cả đều là trợ công[3], cấm cãi ﹁_﹁

~~

[3] trợ công: ý là giúp đỡ công theo đuổi thụ

[1]Xuân quang xạ tiết hay Xuân quang sạ tiết (chữ Hán: 春光乍泄, bín âm: chūn guāng zhà xiè, tiếng Anh: Happy Together) là một bộ phim của điện ảnh Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với diễn viên chính là hai ngôi sao hàng đầu của điện ảnh châu Á là Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh. Không chỉ được xem như một trong những bộ phim về tình yêu đồng giới xuất sắc nhất thế giới, Xuân quang xạ tiết cũng được đánh giá là một trong những bộ phim hay nhất của điện ảnh châu Á mọi thời đại. Trong cuộc bình chọn "100 phim Trung Quốc được yêu thích nhất" nhân kỉ niệm 100 năm nền điện ảnh Hoa ngữ, Xuân quang xạ tiết đứng ở vị trí thứ năm. Diễn xuất của hai diễn viên chính Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Phim đã đem về giải Đạo diễn xuất sắc cho Vương Gia Vệ tại Liên hoan phim Cannes 1997 và giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lương Triều Vỹ.