Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 4: Trong phòng ăn



Chuyện Vương Cảnh Chiêu đã nói giúp hai người tìm bạn trai ấy, cuối cùng chỉ có Lộ Phỉ Phỉ đồng ý, nhưng thật ra những người bạn của Viêm Thịnh chú ý đến là là Lâm Hạ mà thôi. Lâm Hạ có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cô còn hiện hữu lên một vẻ lém lỉnh đẩy cuốn hút. Chỉ cần một cái chớp mắt nhẹ nhàng những người đối diện liền có thể nhận định ra là cô đang ngầm quyến rũ.

Không thể đồng ý chuyện giống như Vương Cảnh Chiêu, Lâm Hạ và Lộ Phỉ Phỉ chỉ đành tìm kiếm một công việc làm thêm vất vả, nhưng cũng được phần nào đỡ đần ba mẹ đỡ vất vả hơn. Hai người cùng nhau làm phục vụ thêm cho một nhà hàng lớn, nơi này tề tựu đủ các loại nhân vật trong thành phố này, có đôi khi những khách hàng vui tính, liền có thể phát cho họ một lượng tiền típ thêm thật hào sảng. Chỉ như vậy thôi cũng đủ cho hai người vui vẻ cả một ngày làm việc mệt nhọc rồi.

Thấm thoắt đã gần đến hè. Thời tiết cuối tháng ba có đôi chút nóng bức.

Lâm Hạ và Phỉ Phỉ vẫn nhẹ nhàng đón nhận những tháng lương làm thêm gần hai nghìn tệ, đối với hai người vậy cũng là to lớn rồi.

Hôm nay là ngày thứ sáu, ngày cuối cùng của tháng ba. Thời điểm này có lẽ cũng là lúc một vài sư huynh sư tỷ bắt đầu vào kì thực tập. Có lẽ Tang Kiệt cũng vậy. Lâm Hạ bất giác nhớ đến anh cũng liền hay nghe được lời gọi của quản lý báo cô bê đồ đến phục vụ ở phòng hai không năm.

Ở Đình Lâm này, có phục vụ ở đại sảnh và phục vụ ở phòng riêng. Lộ Phỉ Phỉ được sắp xếp ở đại sảnh, còn Lâm Hạ do bản chất ít nói liền được sắp xếp vào phòng riêng. Mặc dù mức lương ngang nhau, nhưng phòng bao đôi lúc sẽ được nhận thêm tiền tip nhiều một chút, nhưng cũng không sao bởi như vậy cũng khiến Lâm Hạ chi tiền ăn cùng nhau chi cho Lộ Phỉ Phỉ tháng nào cũng nhiều hơn một chút. Hai người cứ như vậy đều không ganh tỵ hoặc tính toán với nhau.

Phòng bao hai linh năm trước cửa phòng liền có hai người đàn ông mặc bộ tây trang lạnh lùng, thậm chí còn không ngần ngại đeo thêm cả kính đen, những người như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cho người đối diện cảm thấy bức bối thật ghê gớm.

Nhưng khi đặt chân vào phòng Lâm Hạ mới cảm thấy ngạc nhiên hơn, Tang Kiệt đang ngồi cùng một người đàn ông lớn tuổi ở đấy. Cả chiếc bàn tròn to lớn chỉ có hai người.

Lâm Hạ theo bản năng công việc nhẹ nhàng đặt lên từng món ăn một sau đó nhẹ nhàng đứng về phía góc phòng, đúng vị trí rằng riêng cho nhân viên phục vụ, cô đứng yên nơi đấy nhưng cũng đủ nghe được những người trong căn phòng đang nói gì. Trước tiên là người đàn ông đứng nghiêm trang bên cạnh muốn nhắc nhở người đàn ông lớn tuổi có lên để cho Lâm Hạ dời khỏi đây. Nhưng ông ấy nói không cần, mỗi người đều có một công việc của mình, đã được làm nhân viên trong phòng bao riêng chắc chắn tư chấn và miệng của cô ấy có lẽ đều là chọn lọc. Mọi người không còn quan tâm đến cô nữa bắt đầu nói chuyện cùng nhau:

- Bao giờ con trở về.

- Không cần trở về, tôi cùng mẹ tôi đang sống rất tốt, có lẽ không cần sự chiếu cố từ nhà họ Tang.

Hóa ra người đàn ông đó là cha của Tang Kiệt. Nhìn khuôn mặt người đàn ông cô bất chợt nhớ ra, ông ấy là người đã rất nhiều lần được lên tạp chí kinh tế. Tang Phi Vũ. Người đó, là người không thể động vào. Ông trùm trong giới tài chính, khi đi học trên lớp Lâm Hạ cũng không dưới một lần nghe được tên của người đàn ông này, thậm chí còn biết được ông ấy là người có vợ, nhưng vợ chỉ sinh được con gái, có duy nhất một người con trai riêng ở bên ngoài. Điều cô không ngờ đến đó chính là Tang Kiệt lại là con riêng của ông ấy.

- A Kiệt, ba đã nói rồi, hiện tại con và mẹ con chỉ cần về nhà, tất cả mọi thứ đều là của con, bà ấy tuyệt đối sẽ không dám động vào con hoặc mẹ con nữa. Về phần Tang Ninh, con bé tuyệt đối không tranh dành điều gì cũng con, hiện tại còn ra sức muốn ta đón con về.

- Tôi sẽ không bước chân vào căn nhà đó lần thứ hai. Đối với tôi chỉ có mẹ sinh, không có cha dưỡng, vậy nên chỉ cần mẹ tôi khỏe mạnh, tôi không cần mang cả họ Tang.

- A Kiệt.

Vốn dĩ Tang Phi Vũ còn muốn nói thêm điều gì nhưng nhận thấy cô gái đang đứng nơi góc phòng liền không nói thêm điều gì nữa. Hai người liền cứ thế yên lặng. Bữa cơm này Lâm Hạ thấy Tang Kiệt không động đũa nhiều, đôi lúc chỉ dùng một ít cơm. Nhưng nhìn sang người đàn ông kia, cô nhận ra sức khỏe ông không được tốt. Cho đến khi Tang Kiệt không còn ngồi trong căn phòng nữa. Tang Phi Vũ gọi cô lại gần, đưa cho cô vài tờ tiền màu đỏ rồi nói:

- Tôi hi vọng sau này cô cũng giả câm giả điếc như khi nãy.

- Bác nên uống ít rượu, chịu khó ăn uống thanh đạm, uống thêm nhiều trà hoặc các loại trà khổ qua, vậy cơ thể cũng sẽ tốt hơn một chút.

- Cô gái nhỏ, cháu nhìn thấy ta không tốt sao?

- Cơ thể bác nhìn khỏe mạnh, nhưng da dưới cổ và tai có chút xám màu, nhìn trên khuôn mặt tưởng thấy tươi tắn, nhưng cháu nhìn thấy da bác không mịn màng, giống như người đã bị tiểu đường lâu năm. Nếu thực sự là vậy, thì ăn uống như này quả thực không tốt.

- Chú Vinh, chú thấy cô bé này thú vị không, tôi thậm chí có hai đứa con còn chưa được đứa nào quan tâm đến như thế.

- Phải phải phải, cô bé này nhìn khuôn mặt còn non nớt nhưng lại có thể tình cảm đến như vậy, quả đáng quý.

Hai người đàn ông cười lớn sau đó bước đi ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại Lâm Hạ báo phòng bếp cử người đến hỗ trợ dọn phòng. Công việc của cô vốn không nên nói nhiều, nhìn thấy người đàn ông này giống như ba Lâm vậy, cô cũng chỉ là muốn quan tâm, chẳng qua là những lời cô nói cùng ông sớm đã bị một người đàn ông với khuôn mặt mị hoặc đang đứng ở phía sau cánh cửa nghe được toàn bộ.
— QUẢNG CÁO —