Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 67: Bị Thương





Diệp Tuệ dạo một vòng ở chợ bán sỉ, phát hiện lớn từ quần áo giày dép, nhỏ đến ghim cài cúc áo, mặc dùng chơi, thương phẩm được phân loại càng ngày càng kỹ càng, chủng loại càng ngày càng phong phú, thủ công cũng càng ngày càng tinh xảo.

Cô cảm thấy cái gì cũng đáng giá mua chút, nhưng mà tiệm nhỏ trong nhà thật sự là quá nhỏ, lưu lượng khách cũng có hạn, không nhịn được mà nói với Diệp Chí Phi: “Anh, nếu mà chúng ta có thể cũng mở một cái tiệm ở đường Nhân Dân thì hay rồi, mở cái tiệm tạp hóa lớn, lượng tiêu thụ chắc chắn đặc biệt lớn.”
Diệp Chí Phi nói: “Em phải cân nhắc phí tổn một chút nha, giống với trong cửa hàng bách hóa, nhiều thương phẩm như vậy, chưa nói tiền thuê nhà, phải mời bao nhiêu người mới có thể trông nổi hả?”
Diệp Tuệ cười nói: “Nếu không cần người trông tiệm thì hay rồi, để cho người ta tự mình chọn, nhìn trúng cái gì thì lấy cái đó.”
“Điên rồi à? Thế thì càng lỗ, đồ đạc chắc chắn đều phải mất hết.” Diệp Chí Phi cười em gái hồn nhiên.
Diệp Tuệ cười cười, cũng không tranh cãi với anh cô, anh ấy chắc chắn không tượng tượng ra được hình thức tiêu thụ ở tương lai đều là như vậy, liền nói: “Cho nên nói cái này phải cần tố chất con người cũng theo kịp.”
“Mặc kệ tố chất con người cao cỡ nào, cái loại hình thức tiêu thụ này cũng không thể thực hiện được, tuyệt đối sẽ mất đồ.” Diệp Chí Phi phủ định hoàn toàn.
Diệp Tuệ liền không tranh chấp vấn đề này với anh ấy nữa, mà bắt đầu chọn lựa thương phẩm nhỏ.

Một lát sau Diệp Chí Phi còn nói: “Có điều anh cảm thấy nếu có thể mở cái tiệm trên đường Nhân Dân, ấy vẫn là không tệ, lưu lượng khách chỗ kia lớn hơn con phố nhà chúng ta.

Đi về chúng ta đi xem xem có thể thuê cái phòng được không.”
Cuối cùng, Diệp Tuệ mua một đống hàng mới cùng một ít thương phẩm có lượng tiêu thụ đặc biệt tốt, đương nhiên, cái này đều chỉ là đầu nhỏ, bọn họ đến Quảng Châu một chuyến chắc chắn không thể chỉ mang chút đồ tạp hóa về.

Cuối cùng, hai anh em quyết định vẫn là mua giày xăng đan với đồ may sẵn, giày xăng đan đã không phải là kiểu dáng lưu hành năm trước, hẳn là vẫn có thị trường, dù sao thì khu thành phố Nam Tinh tốt xấu cũng có mấy chục vạn dân cư thường trú.


Từ lúc cải cách mở cửa xâm nhập vào, Quảng Châu càng ngày càng mở, không ít kiểu dáng thời trang của địa khu Cảng Đài (Hồng Kông và Đài Loan) từ chỗ này chảy vào nội địa, quần áo của người Quảng Châu so với thành thị nội địa phải thời thượng hơn không ít, đồ may sẵn hẳn cũng có thị trường.
Giày xăng đan với đồ may sẵn đương nhiên không phải mua từ chợ bán sỉ, mà là trực tiếp đặt hàng từ nhà xưởng, phí tổn càng thấp.
Lúc bọn họ rời khỏi đã là 10 ngày sau khi đến Quảng Châu, trong khoảng thời gian này Doãn Văn Doãn Võ đã đụng đến phương thức nhập môn của đàn tấu đàn ghi-ta, tốc độ nắm giữ của Doãn Văn nhanh hơn Doãn Võ, rốt cuộc vẫn là càng có thiên phú âm nhạc hơn chút.

Trước khi đi, Diệp Tuệ còn đi bái phỏng thợ chỉnh âm-sư phụ Tạ, dù sao cũng từng giúp đỡ bọn họ, xem như là 1 người bạn.
Vừa đến nhà, đàn ghi-ta mới của Doãn Văn với Doãn Võ liền khiến toàn bộ phố Thụy Hưng chấn động, người trẻ tuổi hâm mộ đến tròng mắt đều muốn rớt ra, trừ bỏ phim ảnh trong TV, ai cũng chưa từng thấy đàn ghi-ta chân chính, quả thực quá trâu bò.

Theo sự trở về của bọn họ, trong nhà liền y như bắt đầu buổi hòa nhạc ấy, người đến xem của hiếm lạ nối liền không dứt, bậc cửa đều bị phải đạp nát, tất cả đều là hướng về đàn ghi-ta mà đến, không chỉ có bạn cùng lứa tuổi của bọn họ, còn có không ít thanh niên lêu lổng đã đi làm, mọi người đều muốn kiểm tra, gảy loạn dây đàn một chút, thậm chí còn có người muốn mượn đàn ghi-ta của bọn họ đi chụp ảnh.
Diệp Tuệ nhìn thấy đàn ghi-ta còn được hoan nghênh hơn cả hàng mới nhập của bọn họ, không khỏi nói: “Sớm biết như vậy, chúng ta hẳn là nên đến xưởng ghi-ta đặt một đám đàn ghi-ta, dù sao thì xưởng đàn ghi-ta Hồng Miên ở ngay thành phố Quảng Châu.”
Diệp Chí Phi nói: “Thế cũng không cần sốt ruột, chờ lần sau anh đi Quảng Châu liền mua.”
Diệp Tuệ đã có nửa tháng chưa gặp Ngụy Nam, không biết gần nhất anh ấy đang bận cái gì, cô quyết định buổi tối đi gặp anh, bởi vì ban ngày phải bán hàng.

Ăn cơm chiều rồi, Diệp Tuệ cầm quà mang về từ Quảng Châu cho Ngụy Nam với người nhà anh đi ký túc xá tìm anh ấy, nhưng mà cũng không đụng tới người, cho rằng chỉ là ra ngoài phá án, kết quả vừa hỏi mới biết được thì ra là bị thương nằm viện, sợ tới mức đồ trong tay cô đều đánh rơi trên đất, đồng nghiệp Ngụy Nam nhanh chóng nhặt đồ lên giúp cô, an ủi cô nói: “Thương thế của Tiểu Ngụy không tính nghiêm trọng, bụng bị đâm một dao, nhưng không tổn thương đến nội tạng, không có nguy hiểm đến sinh mệnh, cô đừng lo.”
Nước mắt Diệp Tuệ thiếu chút lăn xuống, cô liều mạng chịu đựng: “Anh ấy ở bệnh viện nào? Phòng bệnh số mấy?” Lúc này mới mấy ngày không gặp, người liền nằm viện.
Đối phương nói địa chỉ cho, cô liền cất bước chạy về phía bệnh viện, đạp xe đạp ra tốc độ của xe máy.

Đến bệnh viện, Diệp Tuệ tìm được khu nội trú, thẳng đến phòng bệnh của Ngụy Nam.

Trời đã tối rồi, bệnh nhân trong phòng bệnh đã sắp nghỉ ngơi.

Diệp Tuệ gõ nhẹ cửa một chút, đẩy ra, Ngụy Nam đang nằm trên một cái giường dựa cửa, anh nhìn một cái liền nhìn thấy Diệp Tuệ, trên mặt nháy mắt nở rộ tươi cười, giãy dụa liền muốn đứng lên: “Tuệ Tuệ!” Ai dè lại kéo đến miệng vết thương, đau đến độ anh hít ngược một hơi khí lạnh.
Diệp Tuệ xông vào.

Y tá đang thay thuốc cho Ngụy Nam nói: “Cẩn thận, đừng lộn xộn!”
Ngụy Hoa đứng bên kia giường cũng lên tiếng nói: “Anh, anh có thể đừng động hay không hả!” Nói xong cũng phi thường kinh ngạc mà đánh giá Diệp Tuệ.
Lúc này Diệp Tuệ mới chú ý tới Ngụy Hoa với y tá đều ở đây, cô vọt tới trước mặt Ngụy Nam, trợn to mắt nhìn chằm chằm anh, không dám nháy mắt, sợ nháy cho nước mắt đi ra, cũng không dám nói lời nào, sợ tiết lộ tiếng nức nở, cô nuốt một hơi, lại hít cái mũi, khống chế cảm xúc của mình, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh sao rồi?”
Trên mặt Ngụy Nam không có huyết sắc gì, có vẻ mười phần tái nhợt, nhưng mà anh ấy vẫn là cười đến rất sáng lạn: “Không sao, chỉ chút vết thương nhỏ.

Sao em lại tới đây? Về lúc nào vậy?”
Diệp Tuệ nhìn đồ đạc bày trên tủ đầu giường, liền đặt đồ mang tới trên đất dựa vào tường: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy?”
“Là anh sơ ý, lần sau nhất định cẩn thận, quyết không bị thương nữa.” Ngụy Nam cười bảo đảm.
Ngụy Hoa nhìn chằm chằm Diệp Tuệ với anh cô một hồi lâu, vẻ mặt có chút phức tạp, quay mặt đi giúp đỡ y tá.


Diệp Tuệ dời tầm mắt đến trên miệng vết thương của Ngụy Nam, đó là một vết dao màu đỏ dài 3-4cm, đã khâu lại, nhưng mà vẫn có thể thấy được máu thịt, hai chân cô không nhịn được mà như nhũn ra, xém chút ngồi phịch xuống đất.

Ngụy Nam giơ tay kéo cánh tay cô, để thân thể cô chuyển tới bên mình, nói: “Đừng nhìn!” Anh muốn giơ tay lên che mắt cô, nhưng nằm nên với không tới.
Đôi mắt Diệp Tuệ lại đỏ, nhìn Ngụy Nam một cái, rũ rèm mắt xuống không lên tiếng.

Ngụy Hoa vẫn luôn không chào hỏi với Diệp Tuệ, mà là nói chuyện với y tá, nghe ngữ khí, các cô ấy như là quen biết.
Qua vài phút y tá lại lần nữa đắp băng gạc lên miệng vết thương của Ngụy Nam, nói: “Động tác của anh cố nhẹ một chút, để tránh miệng vết thương rạn nứt.”
Ngụy Nam đáp một câu: “Được, cám ơn!”
Y tá thu hồi công cụ cầm khay đi mất, Ngụy Hoa nhìn Diệp Tuệ, lại ngó ngó anh cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu với Diệp Tuệ: “Cám ơn chị đến thăm anh em, mời ngồi.”
Diệp Tuệ tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi Ngụy Nam: “Ăn cơm chưa? Anh gầy rồi.”
“Ăn rồi.

Đừng lo, qua mấy ngày lại mập lại.

Ngụy Hoa, đi rửa quả táo cho chị Tuệ em.” Ngụy Nam chỉ huy em gái.
Diệp Tuệ vội vàng xua tay: “Chị không ăn, không cần rửa!” Cô mới nhớ tới mình đến đây vội vàng, trừ bỏ đồ mang từ trong nhà tới, cũng không có mang đồ thích hợp thăm bệnh đến.
“Anh muốn ăn.” Ngụy Nam nói.
Ngụy Hoa liền lấy hai quả táo ra ngoài.
Ngụy Nam thấy em gái đi rồi thì đưa tay nắm lấy Diệp Tuệ: “Em đã về rồi.” Nhìn ra được là trong lòng rất cao hứng.
Trên mặt Diệp Tuệ lại không có tươi cười, trở tay nắm chặt lấy tay anh ấy: “Thật xin lỗi, em nên về sớm một chút.

Anh là sao mà bị thương vậy?” Trước kia anh ấy đều chưa từng bị thương như này, giờ cái gì cũng thay đổi, lòng bàn tay Diệp Tuệ có chút đổ mồ hôi, cô nhớ Ngụy Nam là vào ngày 12 tháng 8 năm này xảy ra chuyện, giờ cách thời gian anh ấy gặp chuyện không may đã rất gần rồi, Diệp Tuệ hi vọng anh có thể thuận lợi tránh được một kiếp này.
Ngụy Nam nói: “Lúc đi bắt phạm nhân sơ ý, trên người đối phương có mang dao, hơn nữa thân thủ cũng rất cao, trước kia cũng là người từng làm lính.”
Diệp Tuệ đỏ cả vành mắt: “Về sau anh ngàn vạn đừng có như vậy, làm em sợ muốn chết.” Nước mắt cô rốt cuộc không nhịn xuống được, lăn xuống.
Ngụy Nam nhìn thấy nước mắt cô thì đau lòng lên, rút tay ra vội lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, đây không phải là không có chuyện gì sao?”
“Cái này còn chưa có chuyện?”
“Không có chuyện lớn.”
“Có chuyện lớn đã chậm rồi.” Diệp Tuệ nói tới đây, nước mắt lại chảy càng hung.
Ngụy Nam nhìn thấy cô khóc như thế liền hoảng: “Đừng khóc, đừng khóc! Anh bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ cẩn thận chút, không phạm sai lầm như cũ nữa, cam đoan với tổ chức!” Anh làm động tác thề, nói sang chuyện khác, “Lần này đi Quảng Châu vẫn thuận lợi chứ? Doãn Văn, Doãn Võ không quấy rối?”
Diệp Tuệ liều mạng ngừng nước mắt, gật đầu một cái: “Ừm, bọn nó đều rất tốt.

Em không nghĩ tới mọi người đều tốt, anh lại xảy ra chuyện rồi.”

“Không sao, qua hai ngày anh lại tung tăng.” Ngụy Nam cười nói.
Lúc này cửa vang lên một giọng nói: “Giờ đã qua thời gian thăm hỏi, thăm rồi thì lập tức về đi, đừng có ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Diệp Tuệ ngoảnh đầu, trông thấy cô y tá vừa nãy kia đã lại trở về, Ngụy Hoa đứng cạnh cô ta, sau đó cầm táo đi tới, đưa một quả cho Diệp Tuệ: “Ăn táo.”
Diệp Tuệ cúi đầu nhận lấy: “Cám ơn!” Cô tìm được con dao nhỏ đặt trên tủ đầu giường, nói với Ngụy Nam, “Em gọt quả táo cho anh đã rồi đi.”
Y tá cau mày: “Mời mau rời đi.”
Diệp Tuệ cũng chẳng ngoảnh đầu: “Biết rồi, tôi rất nhanh liền đi.” Nói xong liền nhanh chóng bắt đầu gọt táo.
Ngụy Hoa ngồi bên giường Ngụy Nam, thấy Diệp Tuệ đang gọt táo, một câu cũng chưa nói.

Diệp Tuệ nhẹ giọng hỏi: “Tối là Ngụy Hoa ở trong này với anh à?”
“Không có, con bé lập tức phải về, anh không cần người bồi đêm.” Ngụy Nam đáp.
Diệp Tuệ vừa gọt táo vừa nói: “Vậy chút nữa Ngụy Hoa cầm cái này về đi, chị mang một chút đồ ăn cho em với cô chú từ Quảng Châu về.”
Ngụy Nam nói: “Em lại tiêu tiền loạn, mang đồ gì cho người nhà anh rồi?”
“Không có gì, chỉ là một chút đồ có thể dùng được.” Diệp Tuệ cấp tốc gọt xong quả táo, đưa cho Ngụy Nam.
Ngụy Nam nói: “Cắt một nửa cho anh là được, chúng ta chia.”
Diệp Tuệ cũng không kiên trì, cắt đôi cho Ngụy Nam, chính mình ăn một nửa kia, Ngụy Hoa nhìn, cầm quả táo của mình “răng rắc” một tiếng cắn lấy.

Diệp Tuệ ăn táo xong, cầm cái túi thả trên đất lên, bên trong có một cái cặp da, dây lưng cùng trà hoa cúc cho Ngụy Nam: “Đây là tặng cho anh, trước để trong này đi.” Thừa lại chính là giày xăng đan, hải sản, hoa quả khô cùng điểm tâm kiểu Quảng mang cho người nhà Ngụy Nam, cô đưa cho Ngụy Hoa: “Em thử xem xem có vừa chân không.”
Ngụy Hoa nhìn quà Diệp Tuệ đưa, sắc mặt mới hòa dịu một ít: “Cám ơn chị Diệp Tuệ.”
Ngụy Nam lườm em gái một cái, nói với Diệp Tuệ: “Con bé được phân phối công việc đến tiểu học phố Tân Giang, mất hứng cả một mùa hè, cả ngày kéo dài cái mặt, phảng phất như ai nợ con bé một chục ngàn đồng vậy.”
Diệp Tuệ hiểu được, khu Tân Giang là một khu có điều kiện kém nhất thành phố họ, lấy dơ loạn kém mà nổi tiếng, khó trách em ấy sẽ mất hứng, liền an ủi cổ nói: “Điều kiện của Tân Giang hơi kém, nhưng qua hai năm nữa hẳn sẽ phá đi xây lại.

Lại nói chờ 2 năm nữa có lẽ còn có thể điều đến trường khác đó, trước làm đi.” Cô nói là sự thật, khu Tân Giang là khu phá đi xây lại trước hết của thành phố bọn họ, bởi vì hoàn cảnh địa lý ưu việt, giá nhà chỗ kia còn muốn cao hơn chỗ khác đó.
Ngụy Hoa gật gật đầu: “Ừ, chỉ có thể như vậy.”
Cô y tá kia lại quay đầu giục người rời khỏi, Diệp Tuệ đứng dậy chuẩn bị rời đi, hỏi Ngụy Hoa có muốn đi cùng không, Ngụy Hoa bảo cô đi trước.

Chờ Diệp Tuệ rời khỏi, Ngụy Hoa hỏi Ngụy Nam: “Anh, có phải đang yêu đương với Diệp Tuệ không?”.