Lại Mà Xem, Nữ Phụ Mọc Não Rồi

Chương 1



1.

Dạo này tôi cảm thấy hơi lạ.

Trong đầu hơi ngứa ngứa, như thể não bắt đầu mọc ra vậy.

Hả? Quý vị nói sao? À, thì đúng vậy, trước giờ tôi làm gì có não đâu.

Cuối tuần trước là sinh nhật tôi, cha tôi tặng tôi một mặt dây chuyền Phật bằng ngọc.

Tôi cảm động rưng rưng nước mắt, chẳng ngờ trước mắt hiện lên khung chat toàn bình luận phỉ nhổ.

"Cảm động cục k.í.t á, răng mà ngơ rứa hè, cái ni chỉ là đầu thừa đuôi thẹo thôi, nguyên cái vòng ngọc cha cô tặng ả con rơi rồi!"

"Lầu trên quê ở mô mà chửi ác rứa, nữ phụ làm gì có góc nhìn thượng đế, cô ấy đâu có biết cha mình có con riêng..."

"Lận Kiều Kiều thảm ghê á, áo quần toàn đồ Lâm Yên chê mới tới lượt."

Hế, bớt xà lơ, chị đây đẹp chứ không ng.u nha, cha tôi chiều vợ cưng con nổi danh khắp cõi mạng, làm qué gì có con riêng?

Nhưng mà rất nhanh, tôi bị vả mặt.

Cha tôi có con riêng thật.

Đệch, chẳng lẽ tôi ng u thật à?

Nhưng mà tôi đẹp thật mà.

2.

Lúc bầu cử hội trưởng hội sinh viên nhiệm kỳ mới, tôi gạch bỏ mấy người trong danh sách bỏ phiếu,

Một trong số đó là Lâm Yên.

Cô ta không phục đập bàn quát:

"Đàn chị, sao chị lại nhằm vào tôi?"

"Thành thích của tôi cao nhất, mắc mớ gì gạch tên tôi?"

Tầm mắt của tôi bị chiếc vòng ngọc trên tay cô ta thu hút.

Quả thật, so với cái vòng này thì mặt dây chuyền của tôi đúng là đầu thừa đuôi thẹo.

Khá lắm.

Hai cha con các người đóng phim cũng khá đấy.

Thấy tôi không nổi giận thì tưởng tôi ngu chứ gì?

Tôi chỉ vào trưởng ban đối ngoại tân nhiệm nói: "Một năm cậu ta kéo về cho trường tám triệu tiền tài trợ."

"Chỉ cần cô kéo được nhiều hơn, thì vị trí này là của cô."

Mọi người đều biết, đây là yêu cầu quan trọng của ban đối ngoại.

Lâm Yên quật cường cắn môi, phẫn nộ tới rưng rưng nước mắt.

"Không ngờ hội sinh viên toàn một lũ thực dụng như vậy."

"Một nơi tục tằn thế này, tôi cũng chẳng thèm vào đâu."

Ô, buồn cười chưa kìa.

Rõ ràng chiếc vòng tay của cô ta còn cao giá hơn số tiền ấy.

Nhưng lại cứ muốn xây dựng hình tượng nhà nghèo chí lớn mới chịu cơ.

Bình thường lúc nào cũng ra rả: "Tôi muốn dựa vào thực lực của mình, tôi muốn cạnh tranh công bằng, tôi chắc chắc không sử dụng đặc quyền"

Nhưng đến lúc thua dưới tay người có thực lực thì lại chất vấn người ta sao lại chĩa mũi dùi vào mình.

Tôi thở dài vuốt mặt, xua xua tay:

"Cô thanh cao, cô ghê gớm, vui chưa?"

"Đi thong thả nhé, không tiễn."

Lâm Yên trừng mắt nhìn tôi, mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

"Lận Kiều Kiều, chớ khinh khi người nghèo. Cô sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn này."

Dứt lời, cô ta giận dữ bỏ đi.

Cô ta vừa đi, khung chat bắt đầu bình luận sôi nổi:

"Kiều Kiều nhà miềng biết bật lại rồi kìa, ôi cha mạ ơi team vợ đầu mừng rớt nước mắt!"

"Thứ đàn bà con gái thiếu não như Lận Kiều Kiều ấy à, cho tôi tôi cũng không thèm! Lâm Yên mới là số một!"

"Đúng đúng, chị Yên mạnh nhất bá nhất, đoạn sau sẽ lội ngược dòng chặt đẹp nữ phụ!"

"Chỉ có tôi thấy nhân sinh quan của tác giả có vấn đề à, sao lại cho một đứa con rơi làm nữ chính?"

"Lâm Yên làm nhiều thứ cho nam chính nhất, đạo đức giả đừng đọc, thích thì tự viết đi."

...

"Thực ra tôi nghĩ Phó Hàn Thanh yêu Lận Kiều Kiều nhất, chứ không sao lại cất tiêu bản của cô ấy nhiều năm như vậy..."

"Đồng ý với lầu trên, Lận Kiều Kiều tuy ngu nhưng mà đẹp thật..."

...

Tôi đọc đi đọc lại mấy lần nội dung trên khung chat, lúc này mới tiêu hóa hết những thông tin này.

Tôi là nữ phụ pháo hôi trong truyện sảng văn phế vật nghịch tập, hình tượng của tôi là một mỹ nhân ngu ngốc, có ngực nhưng không có não, ham hư vinh không kiên định, mới đầu truyện đã hủy hôn ước với nam chính Phó Hàn Thanh vì nhà hắn phá sản.

Con riêng của cha tôi, Lâm Yên, mới là một cặp với hắn.

Tôi từ hôn với Phó Hàn Thanh không bao lâu thì cha tôi đón Lâm Yên về nhà.

Sau đó mẹ tôi bị trầm cảm mà qua đời, tôi thì tranh chấp với Lâm Yên, bất ngờ hẹo mất.

Còn Lâm Yên thì trở thành người thừa kế duy nhất của cha tôi, dốc hết gia sản giúp đỡ Phó Hàn Thanh, cuối cùng khi hắn lên tới đỉnh cao, cô ta cũng thuận thế cùng hắn lên đỉnh.

Trong bộ sảng văn này, số người mê mệt Phó Hàn Thanh đếm hai bàn tay không hết, tôi có thể giữ được chân nữ hai này là vì hắn cắt tôi thành tiêu bản cất trong nhà.

Mỗi lần Phó Hàn Thanh nhận một đơn đặt hàng lớn, hoặc thu mua một công ty, hắn đều rót một ly rượu vang, nâng ly với tiêu bản của tôi.

Nội dung thảo luận trong khung chat nói rằng đây là vì yêu sinh hận.

Nói rằng tôi là chấp niệm duy nhất của hắn.

?

Ủa gì dzậy mấy má?

Cái này mà gọi là yêu á?