Lại Gần Bên Nhau

Chương 8



Tới trước nhà Lưu Nguyệt, cô quay sang nhìn người bên cạnh nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Hẹn ngày mai gặp lại."

Thẩm Quân nhìn cô hỏi: "Cô không tính mời tôi vào nhà sao?"

Động tác mở cửa xe trên tay cô dừng lại, quay sang nhìn anh: "Nhà tôi khá nhỏ cũng không thoải mái. Thẩm tổng anh chắc muốn vào chứ?"

Anh không trả lời mà mở cửa bước xuống xe chứng tỏ câu trả lời của anh, cô thấy vậy vội vàng xuống xe theo. Anh đi tới trước mặt cô: "Đi thôi, cô dẫn đường."

Cô đi lên phía trước dẫn đường cho anh, anh ung dung đi theo phía sau cô. Tới trước cửa nhà, cô mở ba lô ra lấy chùm chìa khóa mở cửa rồi bật đèn lên đứng sang một bên: "Thẩm tổng mời anh vào."

Thẩm Quân bước vào cởi giày ra nhìn qua một lượt, bên trong căn nhà này đúng như lời cô nói khá nhỏ, bên trong khá nóng. Anh hỏi: "Không có điều hòa sao?"

Lưu Nguyệt lắc đầu chạy lại lấy quạt ra: "Không có nhưng bên tôi có máy quạt, quạt cũng mát lắm để tôi mở lên cho anh."

Cô nhấn nút mở quạt cười cười nhìn anh: "Tôi đi lấy nước cho anh."

Cô đặt ba lô xuống đất đi tới bếp rót ly nước, lúc đem ra cô đã thấy anh ngồi trước bàn làm việc của cô. Cô đặt ly nước lên bàn: "Thẩm tổng, nước của anh."

Anh nhận lấy nước uống một ngụm rồi đặt lại lên bàn: "Ngày mai đăng ký kết hôn xong cô chuyển tới nhà tôi ở. Tôi cho cô nghỉ nguyên ngày."

"Nhưng mà..."

"Tiền lương vẫn sẽ được tính như bình thường cũng sẽ để Lâm Vĩ giúp cô trong việc chuyển nhà. Quyết định như thế."

"Dạ được Thẩm tổng."

Anh ngồi một lát rồi đứng dậy rời khỏi, cô đứng từ trên cửa sổ nhìn chiếc xe khởi động rồi chạy đi thì mới thu hồi tầm mắt, dời mắt nhìn lên căn nhà này ngày mai cô sẽ chuyển đi rồi sao?

Sáng ngày hôm sau Lưu Nguyệt thức dậy thật sớm bởi vì tối qua cô nằm trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được, mở tủ đồ ra nhìn rồi lấy một chiếc áo sơ mi và quần jean xanh mặc vào. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn rồi bắt máy: "Alo Thẩm tổng."

"Tôi đang ở dưới nhà đợi cô."

"Tôi xuống ngay đây."

Cúp điện thoại cô lấy túi xách mở ra kiểm tra thật kỹ rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúc cô đi xuống đã thấy chiếc xe Bentley quen thuộc, cô mở cửa ghế phụ ra ngồi vào quay sang nhìn anh gật đầu: "Thẩm tổng buổi sáng tốt lành."

Thẩm Quân khởi động xe rời đi, nói: "Sau này trừ khi ở công ty còn lại cứ gọi tôi là Thẩm Quân."

"Dạ được, Thẩm...Quân."

Anh gật đầu hỏi: "Giấy tờ đem đủ hết không?"

Cô gật đầu: "Đã đem đầy đủ."

Khoảng mười lăm phút sau chiếc xe của anh dừng lại trước ủy ban, hai người bước xuống xe đi vào bên trong. Do hai người tới sớm nên bên trong vẫn chưa có ai, hai người nhanh chóng làm thủ tục, chụp ảnh rồi tuyên thệ sau đó lĩnh giấy. Lúc Lưu Nguyệt cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay cảm giác không chân thật lắm. Cô nhìn bức ảnh hai người trên tờ giấy, gương mặt cô nở nụ cười, gương mặt của anh lạnh lùng, lúc đó người chụp ảnh kêu anh cười nhưng anh lại không hề nở nụ cười. Trông tấm hình gượng gạo vô cùng.

Thẩm Quân cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi quay sang nhìn cô: "Đừng nhìn nữa, lên xe đi tôi chở cô đi ăn trưa."



Anh mở cửa ghế phụ ra nhìn cô, cô nhanh chóng hiểu ý đi tới ngồi vào. Anh đóng cửa xe lại rồi trở về ghế lái ngồi xuống, nhắc nhở: "Dây an toàn."

Cô nghe vậy nhanh chóng thắt dây an toàn vào: "Xong rồi."

Anh lái xe khởi động rời đi, trên đường đi cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào. Một người thì ít nói còn một người thì còn đang trong trạng thái mơ màng. Khoảng một lúc sau anh dừng xe tại một nhà hàng khá sang trọng, lúc cô bước xuống xe nhìn đây không phải là nhà hàng hôm trước cô thấy anh ngồi ăn với một cô gái sao?

Thẩm Quân thấy cô vẫn còn đứng đó chưa đi thì lên tiếng nhắc nhở: "Mau đi thôi."

Cô hồi thần nhanh chóng đi theo sau anh bước vào nhà hàng, nhân viên ở đó thấy anh thì gật đầu: "Thẩm tổng."

Anh gật đầu đi tới bàn hay ngồi ngồi xuống, cô ngồi xuống đối diện anh. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem thực đơn lên: "Thẩm tổng vẫn gọi món cũ sao?"

Anh định gật đầu nhưng nhìn cô đang ngồi ở đối diện thì hỏi: "Lưu Nguyệt, cô có không ăn được gì không?"

"À tôi không ăn cay được."

Anh gật đầu quay sang nói với nhân viên phục vụ: "Cứ như cũ đi nhưng đừng để cay."

"Dạ được Thẩm tổng."

Nhân viên phục vụ đó rời đi, Lưu Nguyệt mới quay sang nói: "Lúc trước khi tôi đi ngang qua đây trong lòng nghĩ cả đời cũng chưa chắc vào đây ăn được. Vậy mà hôm nay lại có thể vào đây ăn, cứ như một giấc mơ vậy."

Thẩm Quân đưa ly nước sang cho cô: "Chuyện tương lai không ai biết trước được bất kì chuyện gì. Nếu cô cảm thấy món ăn ở đây ngon thì sau này có thể đến đây ăn bất kì lúc nào. Đây là nhà hàng của tôi."

Tay cầm ly nước của cô khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh: "Nhà hàng này là của anh sao?"

"Đúng vậy. Có cần ngạc nhiên vậy không?"

"Không có, tôi hơi bất ngờ thôi."

Lúc này nhân viên phục vụ nhanh chóng đem món ăn lên hóa giải đi sự thất thố lúc nãy của cô. Anh quay sang nói với nhân viên phục vụ: "Sau này cô ấy có tới đây ăn thì không cần tính tiền."

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì trong nội tâm kinh ngạc không thôi nhưng trên gương mặt thì bình tĩnh gật đầu: "Dạ được Thẩm tổng."

Đợi nhân viên đó đi rồi, anh nhìn cô nói: "Mau ăn thử đi xem xem có hợp khẩu vị không."

Hai người đang ăn thì phía sau truyền tới giọng nói của người đàn ông: "Thẩm Quân, con hôm nay cũng tới đây ăn sao?"

Thẩm Quân dừng động tác trên tay lại quay sang nhìn thấy người tới là ai thì đứng dậy gật đầu: "Chào Hứa tổng, chú cũng tới đây dùng bữa sao?"

Cô nhìn người đàn ông xa lạ này không biết là ai nhưng nhìn cô gái đi bên cạnh thì cô nhận ra, đó không phải là người hôm trước dùng bữa với anh sao?

Hứa Thụy gật đầu cười nói: "Đúng vậy không ngờ lại gặp được con ở đây." Sau đó nhìn thấy cô gái ngồi đối diện ông hỏi: "Cô gái này là ai vậy?"

"Là vợ con, Lưu Nguyệt."



Lưu Nguyệt đứng dậy đi tới bên cạnh anh: "Xin chào Hứa tổng."

Hứa Thụy khi nghe anh giới thiệu xong nhất thời kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại biểu tình vui vẻ: "Con cứ gọi chú là chú Hứa, đừng khách sáo như vậy. Đúng là một cô gái xinh đẹp."

Hứa Giai ở bên cạnh nghe anh giới thiệu thì đã xanh mặt, tức giận nói: "Thẩm Quân, rõ ràng chú Thẩm đồng ý sắp xếp mối hôn sự giữa tôi và anh. Sao bây giờ bên cạnh anh lại xuất hiện một cô vợ, muốn diễn kịch thì tìm người khác chuyên nghiệp hơn mà diễn đi. Bàn về ngoại hình, bộ đồ cô ta đang mặc có chỗ nào hơn tôi."

Hứa Thụy ở bên cạnh vội nói: "Hứa Giai."

Thẩm Quân lạnh nhạt nhìn cô ta: "Hứa Giai, tôi ngay từ đầu đã nói sẽ không làm theo mối hôn sự mà ba tôi đã sắp xếp. Còn Lưu Nguyệt, cô ấy hiện tại chính là vợ hợp pháp của tôi. Chúng tôi lĩnh chứng rồi, tình cảm rất tốt."

Anh nói xong thì quay sang nhìn Lưu Nguyệt, cô nhìn thẳng vào mắt anh đang tiêu hóa mọi chuyện thì bất ngờ anh hôn lên trán cô khiến cô ngơ ngác mở to mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên cô đứng gần anh như vậy, cảm nhận được mùi hương trên áo anh truyền tới. Nụ hôn đó rất nhanh được rời khỏi, Hứa Giai nhìn thấy hành động lúc nãy thì tức giận không nói nên lời.

Hứa Thụy vội nắm lấy tay cô ta nói: "Chúng ta đến đây để bàn chuyện làm ăn. Khách hàng tới rồi mau đi thôi." Rồi quay sang nói hai người họ: "Vậy chú với Hứa Giai về bàn trước, hai đứa cứ tiếp tục."

Nhìn hai người họ rời đi, Thẩm Quân mới thu hồi tầm mắt quay sang nhìn cô: "Chuyện lúc nãy xin lỗi. Cô gái đó là vị hôn thê mà gia đình tôi sắp xếp nhưng tôi không đồng ý."

Lưu Nguyệt nghe xong thì hiểu ra, đi tới ghế ngồi xuống cầm ly nước lên uống một ngụm lắc đầu: "Không sao không sao."

Anh ngồi xuống đối diện cô gắp thịt vào dĩa cô: "Vậy ăn tiếp thôi đừng vì họ mà mất khẩu vị."

"Cảm ơn."

Hai người dùng bữa xong thì anh chở cô về nhà để cô thu dọn đồ đạc còn anh lái xe trở lại công ty. Đi vào bên trong nhà, Lưu Nguyệt nhanh chóng xếp đồ đạc do cũng không có gì nhiều nên rất nhanh đã xếp xong.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên rồi bắt máy: "Alo Tiệp Nhã."

Tiệp Nhã ở đầu dây bên kia nói: "Sao hôm nay cậu không đi làm? Có phải có chuyện gì rồi không?"

"Không có, mình rất tốt. Chỉ là hôm nay mình chuyển nhà nên mới xin nghỉ."

"Chuyển nhà? Cậu chuyển đi đâu?"

Cô gãi đầu: "Chuyện này khá dài dòng đợi khi nào gặp mặt rồi mình kể cho cậu nghe."

"Được được, cậu không sao là tốt rồi. Mình phải cúp máy vào làm đây."

Cúp máy tiếng gõ cửa vang lên, cô bước ra mở cửa nhìn thấy người tới là Lâm Vĩ thì cô gật đầu: "Xin chào anh Lâm."

Lâm Vĩ cười bước vào nhà: "Cô Lưu đây là đồ đạc của cô sao?"

"Đúng vậy."

Lâm Vĩ đi tới xách lên rồi bước ra ngoài cô cũng đi tới phụ một tay. Rất nhanh đồ đạc đã được đem xuống xe, anh quay sang hỏi cô: "Cô Lưu đã đủ hết rồi chứ?"

"Đã đủ rồi."

"Vậy được, cô Lưu lên xe đi tôi chở cô tới nhà của Thẩm tổng."