Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 382



“Một con chó dại như thế này mà vẫn được trọng dụng và tin tưởng, cậu ba về phải kiểm điểm lại cho tốt nhé.
Đừng để đến lúc bản thân mình kh3ông bảo vệ được mà tự nhiên còn hại cả người bên cạnh.”
Đế Vân Hi rất ít khi nói năng nặng lời như thế này, nhưng hôm nay anh ta th1ực sự rất tức giận.
Cô em út dịu dàng đáng yêu của anh ta như một bắp cải trắng bằng ngọc quý giá, còn chưa trải sự đời đã bị con
l9ợn này dũi đi mất.
Dũi đi mất thì cũng đành thôi, nể phần Chiến Lệ Xuyên bị liệt nên không làm ăn gì được, Đế Vân Hi có thể tha cho3
anh ta, chỉ cần hai người sau này dễ đến dễ đi là được.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên lại vô trách nhiệm với tính mạng của chính mình như t8hế, suýt nữa là khiến bé con nhà
anh ta chịu khổ theo. Nếu không phải hôm nay anh ta muốn làm một cuộc tình cờ chạm mặt nên đến kịp thời, e
rằng hôm nay em gái sẽ phải bỏ mạng ở nơi này rồi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Đế Vân Hi lại càng không tan đi được.
“Tôi tưởng cậu ba thành công trên thương trường như thế thì chắc chắn sẽ là kiểu người thắng được vũ lực bằng
đầu óc. Không ngờ cậu lại qua quýt với chính mình và với người bên cạnh mình như thế. Khó trách cậu ba lại bị tai
nạn. Hồi xưa nghe bảo cậu bị tai nạn, tôi còn thấy ngạc nhiên cơ, nhưng sau chuyện này thì xem ra… Sau này cậu ba
phải cẩn thận đấy, bởi vì ngày mai và bất ngờ, chẳng biết được là cái nào sẽ đến trước đâu.”
Nhìn Đế Vân Hi nhìn Chiến Lệ Xuyên đầy ác ý, đứng ngoài cửa rồi bắt đầu chửi ầm lên như một người đàn bà
chanh chua, Chiến Lệ Xuyên bỗng không nghĩ ra nên chửi lại anh ta thế nào.
Để ông em của mình có thể từ người thứ ba chuyển thành chính thất, đám người này phát điên rồi phải không? Bây
giờ làm người thứ ba mà cũng có thể bình thản tự nhiên như thế này, đúng là lần đầu Chiến Lệ Xuyên gặp đấy.
Tưởng anh bị liệt nên não cũng liệt theo à? Dạy dỗ anh ngay trước mặt vợ anh như thế này à?
Anh ta là cái thá gì?
Chiến Lệ Xuyên đang định nói thì Cảnh Thiên đã không chịu nổi nữa.
“Cảm ơn anh Để ra tay giúp đỡ. Hôm nay A Xuyên khó chịu trong người, không bảo vệ tốt cho anh ấy là lỗi của tôi.
Chờ giải quyết sự việc xong xuôi, tôi sẽ đến cảm ơn anh Để. Còn về người đang nằm dưới đất kia, lát nữa người của
viện nghiên cứu sẽ đến giải quyết phần còn lại, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Chiến Lệ Xuyên vừa mới xong một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, là người khác thì lúc này nên nằm nghỉ trên
giường bệnh để mau chóng lành lại. Hơn nữa vì bị liệt nên hệ tuần hoàn trong cơ thể anh đã xảy ra vấn đề, nhưng
anh lại bắt buộc phải kéo tấm thân bệnh tật này đến bệnh viện thăm ông nội.
Hơn nữa, ban nãy khi gặp nguy hiểm, Chiến Lệ Xuyên đã nghĩ cho sự an toàn của cô mà bảo cô xuống xe ngay.
Chiến Lệ Xuyên là một thương nhân bình thường có trí tuệ hơn người, chứ không phải kiểu người suốt ngày chỉ
biết đánh giết như cô, anh có thể có tình có nghĩa như vậy, Cảnh Thiên rất cảm động, tất nhiên sẽ không cho Để
Vân Hi cơ hội làm tổn thương anh.
Cô biết Đế Vân Hi có ý tốt, nhưng khi nghe anh ta nói Chiến Lệ Xuyên như vậy, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Rất rõ ràng, Để Vân Hi hoàn toàn không ngờ được rằng người muốn đối đầu trực diện với anh ta lại chính là em gái
thân yêu của mình.
Sau khi trái tim hứng chịu mười nghìn điểm sát thương, một cảm giác tự hào bùng lên.
Quả nhiên không hổ là người họ Để.
Cho dù chỉ là một cô gái trói gà còn không chặt nhưng vẫn dám làm dám nhận.
Nhìn cô em gái, Đế Vân Hi cảm thấy cực kỳ hài lòng.
“A Xuyên, anh không sao chứ?”
Để Vân Hi đang vui thay cho em gái: …


Vì sao phải hỏi Chiến Lệ Xuyên?


Chẳng lẽ không nên là Chiến Lệ Xuyên hỏi em gái anh ta hay sao?


Dường như màu môi của Chiến Lệ Xuyên còn tái hơn ban nãy một chút, trông anh như có thể ngã gục xuống bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn kiên cường giữ nốt một hơi cuối. Rồi cộng thêm nhan sắc này nữa…


Cảnh Thiên cảm thấy tim mình thắt lại.