Lạc Long Truyền Thừa

Chương 7: Thuốc An Thần.



Chạy trốn thục mạng cả ngày khỏi đám thuộc hạ của Miêu Tiểu Thư, Thiên Kiệt hắn lại may mắn được một tên béo mặc Hoàng kim bào có vẻ của một vị công tử nhà giàu cứu giúp, trông thì có vẻ cũng tầm tuổi nhau.

Hai người nhanh chóng cùng nhau đi vào một quán ăn ngay trên đường đi lánh nạn rồi cùng ngồi xuống cái bàn lớn.

[phạch]

"Tiểu nhị! Mang hết đồ ăn ngon của quán ra đây!.."

Gã béo đập bàn cái roạch lớn tiếng quát rất uy nghiêm.

"Dạ! Kim Thiếu gia hôm nay đến đây đúng là rồng ghé nhà tôm!... Tiểu nữ cũng thật thất lễ không đón tiếp từ xa...!"

Một cô gái dáng vẻ uyển chuyển, đường cong quyến rũ tỏa ngát hương thơm từ trong tấm rèm hồng nhanh chóng bước đến đấm bóp an ủi cậu mập.

"Hôm nay ta dẫn anh em tốt đến chơi! Dặn người chuẩn bị đồ ăn nhanh nhanh lên."

Hắn nói xong lại đứng lên ghé tai cô gái thì thầm to nhỏ gì đó rồi lại ngồi xuống bàn rung chân gõ cành cạch.

Người này bản tính hống hách ra oai nhưng bề ngoài mặt mũi trắng trẻo mập mạp đáng yêu, trên mắt còn đeo cái kính nhỏ nhỏ nhưng đôi mắt lại thoáng nhìn lại có chút gì đó không ổn cho lắm.

Nhìn có vẻ rất tiêu sái nên Thiên Kiệt hắn kết giao với người này có chút gượng khổ, cũng chưa biết là phúc hay là họa nữa cũng đành phải chịu đáp cho đủ lễ ân nhân cứu mạng.

“Vị huynh đệ này hôm nay may mà có ngươi!... Nếu không xem ra hôm nay cái mạng nhỏ này của ta, e là đã tan nát ở Miêu Gia rồi haizz.”

Thiên Kiệt nói lời cảm tạ không quên thở dài lại nghĩ đến cái cảnh mấy gã trung niên đuổi đánh tên nào cũng tai to mặt lớn bùng bùng khí lực.

Thấy Thiên Kiệt có vẻ buồn bực ra mặt, gã béo cũng liền rót ra chén nước trắng đưa đến cho hạ hỏa.

Thiên Kiệt cũng lại chẳng thèm để ý liền cầm lên uống một hơi.

"Ực...Phụt...! Cái thứ nước khỉ gió gì thể này."

"Trời mịa!... Uống đi chứ, là rượu quý đấy!!!"

"Rượu?... Là cái gì?"

Thiên Kiệt lại bực bội thân thể nóng dần hơn như bị đổ thêm dầu hỏa.

"À! Là thuốc quý trấn an tinh thần thôi. Ngươi uống càng nhiều tâm trạng càng tốt...híhí Người huynh đệ đạo hữu! Nào nào đến đây chúng ta cũng thưởng chút rượu, không cần khách khí ta là Kim Hữu Phát tới từ Kim Long Hội!”

Kim Hữu Phát nói với Thiên Kiệt đầy hảo ý.

Hắn cũng nghe thấy thứ nước uống trấn an liền yên tâm đôi chút lại nâng chén lên.

“À!... Còn ta là Trần Thiên Kiệt từ Việt Lạc Gia hôm nay cũng là cảm ơn Kim Thiếu Gia đây đã ra tay cứu giúp khặc khặc”

Nói xong hắn cũng cầm chén lên cạch với Kim Hữu Phát một cái rồi lại uống ừng ực.

“Đạo hữu huynh đệ này, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là có duyên. Lại nói ngươi cũng liều cái mạng lắm a!. Ngay cả Đại Tiểu Thư Miêu Gia cũng dám chọc vào... À! Ta lại nói cho ngươi biết mà chuẩn bị hậu sự... Chẳng là cái cô Miêu Tiểu Tiểu của Miêu Gia là con gái của lão Miêu Thắng! Cái lão chập mạch đó quý con gái còn hơn vàng bạc châu báu!... Con gái hắn trốn ra ngoài có năm mười phút thôi, hắn cũng đã muốn bới tung cả cái thành lên!... Lần này ngươi nói lại cả một tiếng thì...."

Nói đến đây Hữu Phát cũng rất cẩn trọng mà nhỏ giọng xuống.

Thiên kiệt nghe xong cũng phải nuốt hơi lạnh xuống trấn an lại tinh thần bằng vài chén rượu.

“Chuyện này..."

Vừa định giải thích gì đó Hữu Phát cũng liền đưa tay chặn lại.

“Hắc Hắc....Được được ta hiểu... Chuyện này khó nói đúng không! Đều là đông môn đạo hữu với nhau cả có gì mà ta không biết chứ! Ta cũng có mấy cái đây.”

Kim Hữu Phát hắn nói xong lại kéo cái cổ áo khoe mấy vết tím bầm ra như là kỷ vật.

Rồi hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm không ngừng nâng bát uống rượu, ăn nhậu đến say sỉn gục cả ra bàn.

"Phát béo... hự.... Thuốc an thần, ảo thật đấy... "

"Này Kiệt Lặc... ực....Cho ngươi xem ảo thuật....Cái thứ nước này còn có thể cháy!...."

Hữu Phát đầu nằm gục nhưng vẫn đưa hai ngón tay cái chén rượu rất đúng vị trí rồi búng tạch một cái, chén rượu liền bùng lên những tia lửa ấm áp.

Thiên Kiệt cũng phải to con mắt nhìn ngắm nể phục Hữu Phát, chén rượu trước mắt hắn lúc này những tia lửa không ngừng uốn lượn giống như tiên nữ khiêu vũ khiến hắn nhìn đắm đuối không rời.

"Kiệt Lặc.... uống trà đi cho đỡ phuê....."

[phạch]

Hữu Phát nói giọng lè nhè trông rất buồn cười, tay hắn đang cầm bình rót ra một bát nước gì đó liền đẩy qua cho Thiên Kiệt rồi gục đầu xuống bàn bất tỉnh.

"Ực...ực....Trà này ngọt ngọt sao giống rượu thế..."

[cạch]

Hắn cũng mơ hồ ríp cả mắt liền đặt chén trà xuống bàn đưa tay đến búng.

[phừng!]

Chén trà hắn vừa uống cũng bừng lửa lên ấm áp.

"Hai...Cô...Tiên...."

[Roạch!]....

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua ô cửa vải chiếu vào trong phòng.

Thiên Kiệt khẽ rung mi mắt mà tỉnh dậy vẫn còn choáng váng mơ hồ nhìn quanh phòng.

“Chết Tiệt! Ta là đang ở đâu”

Hắn lại tức mà mắng cái bản thân trong lòng.

Vội vàng nhìn xung quanh thầm nghĩ bụng chắc là cũng không có làm gì quá a. Bất quá chỉ là say không biết gì thôi.

[Cạch]

Tiếng mở cửa vang ra Kim Hữu Phát hắn bước vào với khuôn mặt đầy vết môi son trông rất sảng khoái.

Thiên Kiệt nhìn thấy vậy lại nuốt nước bọt ực một cái tái cả mặt liền hỏi

“Hữu Phát! đêm qua ta…”

Hữu Phát lập tức dơ tay lên ngắt lời.

“À đêm qua ngươi say quá nên ta đã gọi người đưa về phòng ngủ, cũng không có chuyện gì sảy ra đâu hắc hắc... Đắc tội với Miêu Tiểu Thư kia cái mạng béo của ta cũng bị ả đánh cho chết mất! ”

Hữu Phát hắn thấy Thiên Kiệt lại cười nói ha hả.

“Hữu Phát... Ta vẫn là phải nhanh chóng đi đến Việt Lạc Thế Gia. Ngày sau sẽ gặp lại!”

Thiên Kiệt hắn vỗ vỗ vai Hữu Phát rồi nhanh chóng đi ra khỏi quán ăn.

“À người anh em lần sau cần mua cần bán gì có thể đến Kim Long Hội ta mà triển nhé.”

Tiếng của Hữu Phát như với theo phát ra từ phía Tử Lâu.

“aizzz sao lại gặp lắm chuyện như vậy, mất hai ngày rồi mà vẫn chưa về được Gia Tộc a, ta từ lúc nào lại phóng đãng như vậy”

Hắn lại mắng cái bản thân lêu lổng này.

Một lát sau Thiên Kiệt cuối cùng cũng hạ chân xuống trước Cổng Việt Lạc Gia. Lập tức đưa tờ giấy cho người gác cổng rồi cùng đi vào theo gã.

Vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, nơi đây tựa hồ như một cái nôi luyện võ cỡ đại. Ở giữa được xây một bệ đá nhô lên nửa trượng có vẻ là một võ đài thi đấu, còn xung quanh bốn góc đều là bãi tập được đặt các kệ giá binh khí hạ cấp và vài hình nhân cọc gỗ luyện tập.

[bộp!...bụp....phạch...]

Những âm thanh luyện tập của các tu sĩ từ trẻ đến già không ngừng vang khắp tạo cảm giác láo nhiệt vô cùng.

"Lân lão nói đúng! Gia tộc này đúng là một nơi tu luyện tốt! Ta thích!..."

Ở giữa võ đài tựa hồ là một người đàn ông Trung Niên cùng bốn Lão Già xung quanh Nhìn qua cũng có thể nhận thấy được là Gia chủ Cùng bốn vị trưởng lão trong thế gia.

“Trần Thiên Kiệt bái Kiến Việt Vân Gia Chủ cùng bốn vị Trưởng Lão”

Thiên Kiệt ôm quyền cúi người, cái loại lễ nghi này cũng là học được ở chỗ Tư Linh, có điều vẫn là phiền chết đi được.

Tất cả các võ giả trong Thế gia từ lớn đến nhỏ nhất cũng khoảng chừng cùng tuổi của Thiên Kiệt, cũng dừng luyện tập mà đến xem vị Thiếu niên này.

“Tốt tốt lắm hahaa, Là người của Lân Lão Gia đưa về chắc chắn cũng không tầm thường a, ta cũng đã xem qua tờ giấy mà Lão Lân Gia gửi rồi. Kiệt nhi! Con cứ ở đây mà tu luyện, Ta cùng bốn vị trưởng lão sẽ bồi luyện hết sức ahaha ”

Việt Vân đi đến mà vỗ vỗ vai Thiên Kiệt cười nói đầy mong đợi.

“Hôm nay ta thông báo với toàn bộ Thế Gia, Trần Thiên Kiệt là người mà Lão gia gia chủ chuyền thư đưa về, chọn làm Thiên kiêu chi tử của thế gia để bồi dưỡng.”

Vừa nói xong nhiều tiếng reo hò vang lên.

Những đứa trẻ được gọi Thiên Kiêu Chi Tử đều có thiên phú bất phàm tu luyện kiệt xuất. Đối với mỗi Thế Gia mà nói càng nhiều Thiên Kiêu lại càng là một thế gia mạnh về lâu dài.

Có một vị trí mà không ai để ý là đám nam nhi của gia tộc. Chúng biết đây là thêm một kẻ được đưa vào thì tài nguyên tu luyện lại cứ thế bị chia ra mà cái vé vào Long An Ngoại môn đệ tử kia cũng chỉ có hai cái giờ cũng thêm người tranh đoạt cũng chẳng vui gì.

“Theo tâm thư của Lân Lão gia hôm nay sẽ tổ chức võ hội cho đám Thiên Kiêu! Trong bốn người trẻ ai đứng nhất bảng sẽ được nhận một viên [Lam cấp-Tầm Cốt Đan] công dụng tấn giai vượt qua ngưỡng Bình phong Luyện Khí tiến vào Luyện Cốt.

Đám nhóc thấy thế ai cũng đều vui mừng, viên đan dược Lam cấp cũng chính là đan dược của Lân lão chế được phải nói cực kì đáng giá với tu sĩ.

Luyện Khí đến Tẩy Tủy đều có mười tầng tăng cấp tu luyện, đến tầng mười chính là bình phong, chắc chắn phải có thứ gì đó để đột phá tầng bình cảnh tấn giai cấp bậc.

“Hừm Lão già quái đản còn muốn thử ta...! Đánh, cũng được! Cũng lâu rồi ta cũng chưa có đánh đấm gì”

Thiên Kiệt thoáng nghĩ trong lòng.

Đột nhiên có một người bước lên ôm quyền về phía Thiên Kiệt khiêu chiến.

“Thiên Kiệt Đệ Đệ không biết ta có thể cùng đệ luận võ một hồi không”

Hắn lại là đám người trong đám nam nhi lúc trước, mặt mũi có mang theo hung hiểm.

Thiên Kiệt do ở lâu trong Rừng đã Luyện sát khí với nhiều loại Ma Thú khác nhau nên cũng cảm giác được chút ác ý từ tên trước mắt này.

“Được! ta cũng muốn Khởi động tay chân một chút. Trần Thiên Kiệt-Luyện Thể Đỉnh Phong Xin được chỉ giáo!”

Vừa nói ra lời kia khiến cho không ít lời ngẩn ngơ mà cười chê, Vân Việt Gia chủ mặt như tối sầm lại bốn vị trưởng lão thì sắc mặt khó coi đều quay đi các hướng như muốn nói Lão Lân Gia thế nào lại đưa tên nhóc yếu kém này ở đâu về là mang lòng thương hại?...

Tên Đồng tuổi đứng trước mặt Thiên Kiệt cười phá lên đắc ý “hắc hắc , Tiểu đệ đây là muốn dọa ta cười chết à. Chỉ là Luyện thể Đỉnh phong còn không đủ làm bao cát cho Ca Ca đấm đâu, hôm nay có vẻ phải khiến đệ chịu đau một chút rồi. Lâm Khanh-Luyện khí Lục trọng Xin được tiếp chiêu haha...”

Lời vừa dứt tiếng trống vang lên Lâm Khanh vận khí lực toàn thân lao thẳng đến tốc độ rất nhanh, phóng một quyền đến thẳng mặt của Thiên Kiệt,…

Tất cả mọi người xung quanh đều thấy thế mà không khỏi thở dài, đám người lúc trước đứng cạnh tên Lâm Khanh Thì Cười lên ác ý,… Còn có mấy Tiểu cô nương bên kia vì sợ hãi mà cũng lấy tay che cả mắt lại không dám nhìn.

Tất cả chỉ như cái chớp mắt, Thiên Kiệt vừa lách đầu một cái đã né được một quyền đầy khí thế của Lâm Khanh, mọi người xung quanh cũng thấy vậy mà ngạc nhiên.

“Khanh huynh đến cả mấy con Thiết Trư trong rừng cũng biết luật đánh người không đánh mặt...”

Nói lời chế diễu xong Thiên Kiệt xoay người đấm quyền đến tất cả chỉ nhanh như cái chớp mắt liền khiến cho Lâm Khanh tiêu tán khí lực.

Lâm Khanh tuy đã kịp thu tay đỡ nhưng lực trọng kích vẫn khiến hắn bắn lui về sau bốn đến năm bước song vận khí mới khôi phục giữ được thể trạng vững chắc.

Mọi người xung quanh xem cảnh tượng mà cũng thất kinh.

“Vẫn ở Luyện Thể lại có thể đấm quyền mạnh như vậy áp bức cho Luyện Khí Ngũ trọng tán Khí mà thoái lui!!!??? ”

Vân Việt chấn động mà phải nói lời khen ngợi bất đắc dĩ.

“haha Ta là đã khi dễ Đệ đệ quá rồi”

Lâm Khanh nói xong Phủi tay lấy lại uy.

“Haha Khanh huynh hôm nay không tung hết thực lực ra e là cũng không tiếp được vài chiêu của ta đâu!”

Thiên Kiệt cười to một tiếng nói.

Lâm Khanh lại vận chuyển Khí Lực toàn thân bắt đầu tụ ra hai cánh tay.

“Tiểu Đệ đệ chuẩn bị tiếp chiêu này đi”

Việt khang lại vào thế võ lao thẳng đến [Thiết giác quyền]-Tiếng võ kỹ thi triển từ Phía Việt Khang phóng đến cỗ kình khí áp cho Thiên Kiệt cũng phải cẩn trọng mà lui một bước chân.

Mấy trưởng lão thấy vậy liền cũng hoảng hốt thốt lên.

“Lại dùng Võ kỹ rồi, đây là muốn dùng sức uy áp đánh nhanh thắng nhanh sao.”

Thiên Kiệt mặt vẫn bình thản vô sự như chưa có gì vậy...

[Hồn Thú Kỹ: Vân Lang Kích]

Thiên Kiệt cũng thi triển võ kỹ của hắn. Phóng đến như một con Lang Tinh Tung cước thẳng vào Thiết Giác Quyền Của Lâm Khanh...