Lạc Long Truyền Thừa

Chương 5: Tiểu Nha Đầu Này Xem Ta Thu Phục Ngươi.



Sáng ngày hôm sau.

Mặt trời dần dần nhô lên phía sau dãy núi phía Đông Thanh Lâm Thành, tỏa ra ánh sáng ban mai tràn đầy sự ấm áp sau màn đêm sương lạnh giá.

Ngay lúc này tại sảnh của Tư Lâu hai người trẻ tuổi đang đứng nói chuyện với nhau một cách rất tự nhiên.

"Tỷ tỷ à!...Đệ là sẽ tự đi một mình! Tỷ cũng không cần phải lo lắng quá đâu!...Tỷ xem, đệ cũng có địa đồ Lân lão đưa cho, cũng không thể đi lạc được haha"

Thiên Kiệt biết được Tư Linh định cho người đưa tiễn, hắn lại cảm thấy rất cảm kích vui vẻ nhưng cũng phải từ chối Tư Linh một cách khéo léo.

Hắn cũng tự biết cái loại cảm giác Thiếu gia này cũng là không nên hưởng lâu, lại càng làm phiền đến Tư Linh nên rất quả quyết.

"Thôi vậy! Tỷ cũng chuẩn bị cho đệ đệ ít tiền đi đường! À còn cả cái lệnh bài này nữa, là lệnh bài khách hành của Tư Lâu gia, ai dám bắt nạt đệ cứ lấy ra mà hù chết hắn."

Nói xong Tư Linh lại đưa hết vào tay của Thiên Kiệt khiến hắn có chút bối rối rồi cũng đưa tay đón lấy.

"À cái này!.Thôi vậy, Đệ đệ cung kính không bằng tuân mệnh haha"

Hắn lại cười đắc ý cầm lấy ôm quyền cạm tạ Tư Linh cùng hai vị thị nữ xinh đẹp đã chăm sóc hắn tận tình tạm biệt rồi quay đi.

"Tư Linh tỷ cũng tốt quá rồi!...Có điều cảm giác liên tục bị quản này khiến ta cũng hơi có chút bức bách... Bao nhiêu năm trong rừng không ai quản, chơi đùa gây họa vô lo vô nghĩ vốn là bản năng của ta!."

"Có lần cũng chỉ là đá đít con Tứ giai Ma thú-Liệt Hùng Địa Vương đang ngủ say một cái, con gấu điên đó lại chạy loạn ra bìa rừng suýt chút nữa thì đập chết vài tên Tu sĩ. Aizz Lại nghĩ đến con rắn thối tha kia nữa... Ta đi tu luyện lần sau trở về đủ thực lực nhất định phải quay lại thu phục nó làm Tiểu đệ đệ cho Lang huynh chà đạp một hồi.”

Hắn nghĩ trong lòng lại cười hắc hắc rồi lại ngẩn ra buồn bã bước đi trên con đường đông đúc dòng người qua lại.

Không lâu sau đó, xa xa phía trước là thân hình một tiểu nữ mặc trang phục sắc hồng nhạt, mái tóc trắng hồng khoảng chừng tuổi của Thiên Kiệt.

Mặt mang vẻ hoảng hốt chạy đến, miệng cũng không ngừng la lối om sòm.

"Tránh ra!! Tránh ra!!"

Một âm thanh chanh chua lại từ phía trước mà lao thẳng đến húc cho Thiên Kiệt cùng ngã lăn ra đất trước sự ngỡ ngàng của mọi người đi đường.

"Này tên Ngốc, không phải ta nói tránh ra rồi sao, tên Tiểu gia hỏa nhà ngươi bị điếc à!!!".

"Này...Tiểu nha đầu cô sao lại không nói lý lẽ như vậy! Mà trước hết đừng có nằm lên người của ta nữa lăn sang một bên đi, nặng chết đi được, hừ...."

Thiên Kiệt đáp trả xong quay mặt đi cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Lúc này tiểu nữ kia mới nhìn xuống thấy đang nằm đè lên người của Thiên Kiệt. Song, cô bé cũng lập tức ngại đỏ cả mặt liền lăn sang một bên rồi ngồi đứng dậy chỉ mặt Thiên Kiệt nói.

"Không nói nhiều với tên ngốc nhà ngươi nữa, đi theo ta!"

Nói xong Tiểu nữ lại cầm tay của Thiên Kiệt kéo hắn chạy đi vào một con hẻm nhỏ gần đó rồi lại ra hiệu "Suỵt...Suỵt" để Thiên Kiệt giữ yên lặng.

Cùng lúc một đám người mặc áo lam bào cũng là chạy qua miệng hô to. "Miêu Tiểu Thư.... Người phải trở về nhà ngay!!!"

"Phù! Cuối cùng cũng cắt đuôi được cái đám ngốc kia"

Tiểu nữ thở phào nhẹ nhõm rồi nói .

"Này, cô kéo ta vào đây theo làm gì? Mà sao Tiểu nha đầu ngươi là trộm chó à? Sao lại có nhiều người đuổi đi tìm như vậy."

"Cái gì! Ngươi mới là đồ trộm chó!...Hứ!... Không đưa ngươi theo để ngươi nói cho đám người đó biết ta ở đây sao... Ta là trốn nhà đi chơi thôi hehe... Thấy ngươi cũng không tệ, nể tình ngươi biết điều hôm nay ta sẽ cho phép ngươi đi theo hộ tống Bổn cô nương đi chơi!. ê... Ngươi định đi đâu."

Tiểu cô nương nói cười một lúc rồi đưa hai tay ra sau hơi cúi người tỏ vẻ đáng yêu nói. Song, thấy Thiên Kiệt định phủi đít đi chẳng quan tâm khiên cô nàng lại tức giận quát mắng.

“Ta là Trần Thiên Kiệt. Có điều giờ ta có việc phải đi rồi, e là không có diễm phúc hộ tống người là Miêu Tiểu thư đây...Tạm biệt.”

Nói xong Thiên Kiệt cũng ôm quyền cúi đầu mà quay phắt đi.

“Hừ… Tên ngốc chết tiệt nhà ngươi lại không thèm để ý đến lời nói của ta, xem ta thu phục ngươi rồi ngươi còn dám hỗn xược nữa không!”

Miêu Tiểu thư tức tối lại vung tay lao đến [Miêu trảo]-Tiếng võ kỹ vang lên huyễn hóa ra vuốt to sắc nhọn màu hồng lao đến tạo ra âm thanh vù vù.

Thiên Kiệt đang bước đi đột nhiên lại cảm thấy có sát khí đến từ phía sau lưng, hắn nhanh chóng quay phắt lại vung tay đỡ lấy điểm yếu bóp đến khiến tay cô nàng rút lại nhưng hắn lại càng bóp chặt rồi lập tức gạt chân đè thẳng cô nàng nằm rạp xuống đất.

[bịch]

Âm thanh va đập khẽ vang lên… Tay chân Miêu Tiểu Thư bị Thiên Kiệt đè lên khóa chặt không cựa quậy được khiến cô nàng chỉ còn cách chơi bài cùn ăn vạ…

“Thiên Kiệt ca ca..aa.. Ta biết sai rồi! Thả ta ra được không hức hức.... ”

Miêu Tiểu Thư đôi gò má ửng hồng mà đôi mi cũng rơm rớm nước mắt khóc lóc nhìn rất đáng thương.

Thấy vậy tinh thần của Thiên Kiệt cũng thoáng động rồi thả tay ra lại đứng lên.

Vừa rồi cũng chỉ là phản xạ tự nhiên khi trước đây đi săn cùng Lang huynh mà lĩnh ngộ được cách cảm nhận ác khí.

Miêu Tiểu Thư cũng lại ngồi dậy mà lau nước mắt trên khóe mi.

Trước giờ cũng chưa từng có ai dám đối xử với nàng như thế , khuôn mặt có vẻ chịu ủy khuất trong lòng nhưng cũng không dám ho he gì vì sợ hắn đè cho phát nữa.

“À… Ta cũng xin lỗi chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, giờ ta phải đi đây.”

Thiên Kiệt gãi gãi đầu cũng có chút ngại ngùng bối rối trước tình huống vừa rồi lại định quay đi.

Vừa thấy cô nàng kia đứng lên lại lảo đảo như sắp ngã ra.

Thiên Kiệt thấy vậy liền vội lao đến mà đỡ lấy Miêu Tiểu Thư vào lòng, nhìnn thẳng vào mắt cô bé khiến cho nàng ngại ngùng quay cả mặt đi để lộ ra đôi tai đỏ ửng.

“Chân muội bị thương rồi. Nể tình muội ngoan ngoãn gọi ta một tiếng ca ca, vậy để ta đưa muội đi gặp dược y.”

Nói xong Thiên Kiệt hắn lại quay lưng mà vòng tay đến ôm mông Miêu muội muội này cõng lên rồi đưa đi, chuyện vừa rồi cũng là do hắn gây ra tự nhiên là cũng phải có trách nhiệm với Tiểu thư này.

Miêu Tiểu Tiểu thấy vậy cũng là bất ngờ mà nói không lên lời.

Lại để tên tiểu quỷ này cõng đi đâu thì đi, chỉ biết ở trên lưng một người nam tử mà ngoan ngoãn nghe lời.

Cõi lòng cũng khẽ rung động…