Lạc Long Truyền Thừa

Chương 4: Học Lại Từ Đầu.



Thời gian cứ thể trôi đi.

Lúc này ngồi trong xe ngựa, không gian bỗng đột nhiên trở lên yên tĩnh khiến Thiên Kiệt cũng phải trầm lặng một lúc, có chút e ngại với người xa lạ nên ngồi đối diện cô gái cũng chỉ biết khép lép.

"hừ...Vị tỷ tỷ này sao lại cứ nhìn ta như muốn ăn thịt vậy? Không phải là muốn bắt cóc ta đấy chứ!"

Thiên Kiệt thầm nghĩ rồi lại nhìn đến khuôn mặt mỹ miều của Tư Linh.

Tư Linh thì đang nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt cũng phải kinh động thầm nghĩ trong đầu, nàng ít nhiều gì thì cũng luôn dưỡng da bằng đủ loại thảo dược quý hiếm, vậy mà lại có cảm giác thua một cậu nhóc nhìn có vẻ lấm lem.

“Cái tên Tiểu gia hỏa này sao trên người lại có mùi thảo dược thơm mà nồng đậm như vậy chứ! Đáng ghét... Lại còn muốn áp cả mùi trên người ta rồi , thật khiến người ta tò mò muốn chết.”

Nhìn vẻ bề ngoài Thiên Kiệt tự nhiên là tuy ngoại hình rách nát nhưng mùi hương tỏa ra cũng khiến động lòng người.

Trước đây cũng là xông pha trong Ma Thú Sâm Lâm, hắn cũng thử qua nhiều loại thảo dược khác nhau. Có nhiều loại vô cùng quý hiếm phải mạo hiểm cả cái mạng nhỏ cướp của Ma thú cấp cao về để nhai cho vui.

Mà cơ bản là cho vào mồm nhai nuốt chứ không có thông qua luyện chế gì, lại nói vì hắn cũng không thể tu luyện công pháp hay ngưng tụ khí lực gì.

Luyện Thể cấp 13-14 năm cũng là làm ứ đọng dược liệu từ trước đến nay nên nói hắn là một thân linh thảo thần cấp cũng không sai. Thịt hắn có khi lại quý hơn cả đường tăng nên những cô gái ngửi phải chết mê chết mệt cũng là điều bình thường.

“Tiểu đệ này ta nên gọi đệ như thế nào!”

Tư Linh khẽ đưa tay qua vuốt má Thiên Kiệt rồi khẽ hỏi.

“À Tỷ tỷ. Ta là Đại Ma… à không, không… Cứ gọi là Thiên Kiệt là được rồi”

Hắn ngượng ngùng líu lưỡi đáp nhìn Tư Linh đang tiến đến gần.

“Chết tiệt a...Đây là muốn dụ dỗ ta sao, Hồ muội nói là nên tránh xa những người như thế này a!...Không có tốt gì , không có tốt gì ”

Thấy thế hắn lại thầm nghĩ trong đầu những gì được huynh muội kia dạy bảo.

Mặt Tư Linh cũng là dần ửng đỏ , hơi thở cũng tự nhiên lại trở lên gấp gáp hơn.

“Ra là Kiệt tiểu đệ, Tỷ là người của Tư Lâu Thương Hội... Cũng đến nơi rồi vẫn là xuống thôi để ta dẫn đệ vào ”

Tư Linh nuốt nước bọt một cái ực, nói xong chiếc xe cũng chầm chậm dừng lại sau đó hai người cùng nhau đi xuống xe ngựa.

Nơi đây cũng gần trung tâm Thanh Lâm Thành nên người qua lại rất đông, từ chỗ này nhìn ra xa cũng có thể thấy được Thành Phủ to lớn ở ngay giữa trung tâm.

Thiên Kiệt quay qua nhìn lại thấy tòa Lâu các trước mắt, cao đến năm tầng khiến hắn kinh hãi không thôi, dần dần là bậc thang đi lên cửa đều được trải một loại thảm đỏ sang trọng.

Bốn cánh cửa rộng lớn mở ra, ở trên có gắn biển Tư Lâu Các rất lớn.

"aaa Ngại chết ta rồi! Sao ở với tên tiểu đệ này một lúc lại như trúng phải độc vậy."

Tư Linh thầm nghĩ trong đầu xong lại lắc lắc trấn an rồi nói.

“Kiệt Tiểu đệ vào trong thôi!”

“hì hì Tỷ thật là tốt bụng!”

-Hắn cười nói rất cảm kích với Tư Linh. Song, lập tức cùng nàng đi trên những bậc thang thảm đỏ tiến vào cánh cửa.

“À chuyện này là Việt Lân Đại trưởng lão cũng là hay đến đây để phân phó việc luyện dược nên ở đây Tiểu đệ đệ đương nhiên là khách quý của Tư Lâu!”

Nói xong Tư Linh tỷ gọi người đến phân phó việc chăm sóc Thiên Kiệt cho hai Thị nữ xinh đẹp.

“Kiệt tiểu đệ, đệ đi cùng hai vị tỷ tỷ này ngoan ngoãn nha... Tỷ đi có chút việc hihi…”

Nói xong Tư Linh lấy tay che miệng cười khúc khích khiến cho Thiên Kiệt cũng là cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.

Một lúc sau...

Tiếng la lớn đột ngột phát ra ở một căn phòng trong Tư Lâu Các khiến không ít người đang đi lại cũng phải giật mình nhìn đến nơi cửa phòng đóng chặt.

“Hai vị Tỷ tỷ nàyy!... có gì từ từ nói a…. Đừng, đừng lột mà... ”

Âm thanh la lên vang khắp hạ tầng Tư lâu mang đầy nỗi ủy khuất cùng bất lực Thiên Kiệt.

Không lâu sau đó từ căn phòng bước ra một thiếu niên mặc áo bào trắng như mây trông rất là tinh xảo, đầu tóc cũng gọn gàng có dây trắng cột lại thành đuôi gà, khuôn mặt trắng trẻo người tỏa ngát hương hoa, nhìn như một vị thiếu gia giàu có của một gia tộc nào đó, có điều vẻ mặt của cậu đang đỏ ửng cũng có chút khó coi.

Sau đó đi theo là hai thị nữ xinh đẹp bước ra mặt mũi tai cũng ửng đỏ ngại ngùng.

"Hỏng rồi!. Bị nhìn thấy hết rồi, lại còn bị sờ mó nữa chứ! Sau này ta làm sao mà còn mặt mũi đứng trên giang hồ đây, Hồ muội nói đúng a, những người con gái ở đây đúng là cũng không có tốt đẹp gì."

Hắn nghĩ đến cái cảnh sau này là bậc chí tôn thiên hạ đệ nhất vô song...Lúc đó lộ tin ra lúc nhỏ bị hai thị nữ sờ mò khắp người thì lại mất mặt như thế nào.

Trải qua chuyện vừa rồi Thiên Kiệt hắn tự nhiên là có chút ủy khuất trong lòng rồi than thở.

"Tiểu đệ này để hai tỷ dẫn đệ đi thăm quan lâu các nha.”

Hai nàng nói xong liền bước đến dẫn Thiên Kiệt đi.

Thiên Kiệt đi theo hai Thị nữ bước đi khắp khuôn viên của Tư lâu các.

Đến lầu hai nơi đây lại là khu [Luyện Dược¹] rộng lớn và được chia theo nhiều phòng khác nhau. (Nơi chế tạo các loại thuốc¹)

Lầu ba là lầu [Luyện Binh²]. Nơi đây cũng được chia làm nhiều phòng bề ngoài rất kiên cố. (Nơi chế tạo vũ khí²)

Ở một chỗ ngay lối vào trên lầu ba này cũng bày qua vài loại binh khí xếp theo phẩm cấp Hạ cấp-Lục cấp-Lam cấp-Địa Cấp-Tử cấp-Linh cấp binh khí....

"Cái kiếm của Lân lão có vẻ cũng không phải là cục sắt vụn a! Đại Ma Đầu ta nợ lão ân tình ngày sau tất báo haha."

Thiên Kiệt hắn nghe qua giới thiệu cũng tự hồ được giá trị của thanh kiếm kia nhớ lại vụ việc hôm trước rồi thầm cười.

Lầu bốn lại là chuyên về [Võ Kỹ³]. (Các loại sách công pháp võ thuật...³)

Nơi đây kệ sách dàn dàn khắp cái phòng rộng lớn này còn chia theo khu cũng theo sắp xếp từ Luyện Thể-Luyện Khí-Luyện Cốt-Tẩy Tủy...

Lên đến lầu thứ năm.

Nơi đây lại là khu thưởng trà, xung quanh xếp nhiều bàn ghế gỗ đẹp đẽ cùng nền sàn đều làm bằng mặt gỗ sáng bóng tạo cảm giác thanh tịnh.

Xung quang lại chỉ có cột trụ, không có một bức tường che chắn nên từ chỗ này có thể nhìn thấy khắp Thanh Lâm Thành rộng lớn này.

"Thế này cũng thật là đáng sợ a!"

Người đông tấp lập đi qua đi lại khắp nơi là cảnh tượng mà ở trong rừng hắn không bao giờ thấy được. Song, hai vị tỷ tỷ cũng lui xuống để cho hắn tùy ý vui chơi thỏa thích ở nơi đây.

Một ngày dài ăn chơi ở Tư Lâu trôi qua.

Những cuốn sách võ kỹ được Thiên Kiệt xem quá ít nhiều, cấp Luyện thể thì đa số là các loại võ nghệ tầm thường không có gì nổi bật lắm, Luyện khí lại có thể vận dụng khí lực thi triển võ kỹ , Luyện cốt thì vận khí nội thân tăng cường thể chất... Mỗi loại đều có mức tu luyện nhất định nhưng với Thiên Kiệt bây giờ tất cả đều chỉ là vô bổ, khí lực không ngưng được, Luyện thể thì hắn cũng đã có võ kỹ Lang huynh chỉ dạy ít nhiều các thức tấn công hồn kỹ ma thú nên nhưng loại võ nghệ luyện thể xem qua lại chẳng cảm thấy chút uy lực...

Thiên Kiệt lại tiếp bước đọc các loại sách lược... Hắn cũng học được không ít điều từ các tiếp tân và các Luyện binh sư về phẩm cấp giá trị của binh khí... Rồi lại đến vài lão già Luyện dược về công dụng đan dược-phẩm cấp đan... Đọc lướt qua những quyển sách lại thấy qua nhiều loại Linh thảo trước đây chân quý như thế nào lại bị mình nhai như nhai rơm.

"Đến có người đón đi có người đưa, loại cảm giác này cũng không được tự nhiên cho lắm a. So với ngày trước bị những thứ con rắn thối đuổi chửi, khi dễ! Thì ở đây được đối xử như thiếu gia cũng không tệ haha"

Thiên Kiệt lại thầm nghĩ trong đầu mà cười đắc ý.

Lúc này trời cũng đã ánh chiều tà, Thiên Kiệt hắn đứng ở lầu thượng lại nhìn xa xa về phía rừng. Nơi Sâm Lâm Ma Thú nhìn có vẻ u tối trong màn đêm.

Rồi lại nhớ đến những tháng ngày tung hoành ngang dọc cùng hai vị huynh muội kia, lòng không khỏi buồn sầu.

"Sao vậy Tiểu đệ, có chuyện gì không vui sao?"

Tư Linh bước đến lại trầm tư hỏi Thiên Kiệt, nàng cũng cảm thấy không được ổn cho lắm khi mà cậu bé này từ nơi phương xa đến lại một thân tự hành không ai có ai để nương tựa.

Trong giấy Lân lão cũng nói cậu nhóc tự sống một mình trong Sâm Lâm Ma Thú... Hẳn là rất đáng thương.

"À cũng không có gì đâu. Tư Linh Tỷ thật là tốt với ta quá, ta cũng chưa biết phải báo đáp như thế nào hì hì...."

Thiên Kiệt hắn gãi đầu bối rối lại cười nhè nhẹ đáp... Sắc mặt hắn ngây ngô trong sáng lại khiến cho Tư Linh khẽ rung động cười khúc khích.

" Tiểu Đệ cũng không cần khách khí như vậy! Nào, để Tỷ dẫn đệ xuống nghỉ ngơi, ngày mai rồi đi về Gia tộc cũng không muộn!"

Tư Linh nói xong lại dẫn Thiên Kiệt đi xuống dưới lầu...