Lạc Long Truyền Thừa

Chương 37: Long Vương Đổ Điếu.



Thấy Lan Nhi thẹn thùng đứng trước người con trai khác Viêm Long tỏ ra vẻ cay cú liền buớc đến xen ngang hai người trước sự chứng kiến của vài đệ tử.

Đám người này cũng đều là đệ tử thân truyền được sư phụ dẫn theo nhưng lúc này các vị sư phụ đều đi xem người già cãi nhau còn đám đệ tử thì đi xem chuyện người trẻ đấm nhau cho láo nhiệt.

Thiên Kiệt thấy vậy mặt cũng ngưng trọng như hiểu ra được điều gì đó liền cầm tay kéo Lan Nhi đến ôm eo nàng khiêu khích.

“Ngươi là ai? Lại dám gọi thẳng tên của nàng như vậy!”

Thiên Kiệt lại chỉ trích nói.

Lan Nhi cũng có chút giật mình trước hành động của hắn nhưng cũng chẳng nói gì, nàng chỉ ngượng ngùng cắm mặt xuống đất. Đám đệ tử thì ai lấy nhìn cũng đều bất ngờ hô lớn khiến Viêm Long lại càng cay cú.

“Ngươi!... Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi muội ấy!... Nếu không!!”

“Vớ vẩn! Ta không thì sao? Ngươi là ai mà dám nói ta không được chạm vào ….Ờ… Lan Nhi chứ!”

Thiên Kiệt cũng chẳng nể mặt lại càng kéo sát Lan Nhi vào người chọc tức Viêm Long. Bất quá họ lại nhìn rất đẹp đôi nên đám đệ tự nữ thì như chết yểu còn đám nam đệ tử thì lại theo phe Viêm Long chỉ muốn xé xác hắn ra.

“Thiên Kiệt… Thả ta ra đã…!”

Nàng giờ đây ái ngại đến cả mắt hắn cũng không dám nhìn thẳng vào khẽ nói. Song, Thiên Kiệt cũng nhẹ nhàng thả nàng ra rồi liền đảo mắt nhắm đến Viêm Long.

“Tên này rõ ràng là định lấy oai trước mặt đám đệ tử! Lại không biết Lan Nhi nàng ở đây có người theo đuổi như vậy!... Ta không đánh bại hắn sau này làm sao còn có thể giữ được nàng.”

Thiên Kiệt thoáng nghĩ trong đầu nhìn người thanh niên trông còn có vẻ hơn hắn mọi mặt kia lại càng thấy khó chịu trong lòng nổi lên.

“Tên phế vật ngươi không xứng với nàng! Đi cửa sau thì nên biết thân phận đi!”

Viêm Long lại chỉ tay vào mặt Thiên Kiệt mắng chửi, vốn đám nam đệ tử nghe tin hắn được Tông chủ phong làm Tinh Anh Đệ Tử chúng đã không ưa gì lại còn cấp bậc chỉ là Luyện thể.

Đây rõ ràng là tát vào mặt bọn chúng lại chẳng bằng phế vật, đám nam đệ tử lại được phen hô hào cho Viêm Long đánh bại hắn.

“Sư huynh! Chuyện của chúng ta không liên can gì đến huynh!”

Lan Nhi đứng cạnh nghe những lời không tốt nhắm đến Thiên Kiệt cũng không kiềm chế được lại lớn tiếng với Viêm Long.

“Không liên can? Ta muốn thử thực lực của Tinh Anh Đệ Tử chút thì đã sao!!”

Viêm Long nói lời bất chấp đầy căm phẫn phát động khí lực lao thẳng đến tấn công, Thiên Kiệt cũng nhanh chóng đến chắn trước Lan Nhi cùng vung tay đến đấm.

[rầm rầm!]

Hai cỗ khí lực đập vào nhau tạo ra làn sóng áp bức phóng ra xung quanh khiến đám đệ tử cũng phải chắn mặt lui bước.

Lan Nhi lúc này cũng chỉ biết lui lại sau, trận chiến giữa đàn ông con trai nàng tự biết là không nên xen vào.

“Chỉ có như vậy mà cũng xứng sao!”

Viêm Long gào lên khí lực phẫn uất bùng ra nổ tung khiến Thiên Kiệt cũng phải lui vài bước mới có thể đứng vững lại.

“Haha thì ra phế vật cũng chỉ là phế vật không có chút bổn sự!”

“Đúng đúng! Viêm Long đánh chết nó đi”….

Đám nam xem láo nhiệt lại được phen đắc ý cười ha hả không ngừng nói đểu, còn vài cô nàng nữ đệ tử thì cũng quay đi thắc mắc không biết Lan Nhi có bị vấn đề gì về quang học hay không mà lại đem lòng đi yêu một tên phế Luyện Thể.

“Ngươi!.. Không sao chứ!...á..!”

Lan Nhi lo lắng liền chạy đến hỏi thăm.

Thiên Kiệt cũng không muốn nàng xen vào như thế mất uy liền nhanh chóng đưa tay ra sau chặn nàng lại nhưng lại bóp chúng bầu ngực căng tròn của nàng khiến nàng giật mình thon thót lùi lại hét lên… Những tiếng nhao nhao chửi rủa lại vang khắp sân Chính điện.

“Thằng khốn nạn! Tao phải chém chết mày!!!”

Viêm Long điên tiết lên lấy ra một thanh trường kiếm rực lửa, ánh mắt hắn nhìn Thiên Kiệt chỉ bằng sát khí cũng muốn chém chết hắn. Người bị coi là phế vật lại một cái ôm eo, hai là sờ ngực nàng.

Hình bóng tiên nữ trong mắt hắn như bị con quỷ vấy bẩn khiến hắn tức giận dồn hết khí lực vào thanh kiếm, hỏa lực bùng tỏa phóng dài ra đến cả chục trượng ầm ầm bổ xuống.

“[Vũ Hồn Kiếm Khí: Hỏa Kiếm Xung Thiên]!”

Viêm Long quát lớn ra tay chẳng quan tâm nặng nhẹ nữa.

“Thiên Kiệt! Cẩn thận!...”

Lan Nhi lo lắng chạy đến chỗ Thiên Kiệt nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm vung tay cười lên đầy quỷ dị.

Thiên Kiệt cười lên vui sướng ánh mắt tràn đầy sát khí ngay bàn tay phải bùng lên một đám lửa quỷ dị bùng lên như muốn thiêu đốt cả không gian quanh nó không ngừng tạo ra hư ảnh. Hắn tóm lấy đám hỏa diễm liền hóa thành một thanh đại đao hắc sắc quỷ dị, lưỡi đao dần nóng lên như bị nung chảy ở nhiệt độ cao không ngừng nhỏ từng giọt xuống cháy cả mặt nền.

“Đó là thứ quái gì!”…

Tất cả những tiếng hoảng hốt trong chốc lát liền thốt lên kinh hãi trước món vật tà ma của Thiên Kiệt, bốn con mắt tím quỷ dị lại lắc nhìn nhó xung quanh tỏa ra đầy sát khí âm lãnh.

“Để ta tiếp ngươi!”

Thiên Kiệt quát lớn liền xoay mặt đao bổ lên trước sự bỡ ngỡ của mọi người, hai kình khí hỏa diễm lại đối đầu khiến cho không gian cũng dần trở lên nóng bức hơn bao giờ hết.

“Dừng tay cho ta!”

Long Vương quát lớn vang khắp không gian, khiến tất cả trưởng lão cùng các sư phụ nội môn cũng phải dẹp hết ra nhưng đường cho bố tướng đi.

Không gian chốc lát như bị đóng băng lại hai thân ảnh đang vung đao vung kiếm đến cũng bị khóa chặt trong không gian xám.

Long Vương từ từ khoanh tay bước đến bằng hai chân nhìn rất oánh dũng, cạnh người còn có một cái ống dài tỏa sắc hoàng kim như chí bảo vô song.

[vụt!]

Chiếc ống đột nhiên phóng dài đến giữa vị trí của hai cậu thanh niên rồi Long Vương nhanh chóng ôm lấy cái ống đưa mồm vào.

“ríttt… phụp! rít…… ”

Âm thanh vang trời phát ra trong không gian tĩnh lặng, gió cuốn ầm ầm đem tất cả hỏa diễm từ hai phía hút hết sạch vào lõi điếu để châm lửa.

“Phù…Ơ mịa! Khói đâu rồi….ụ…hụ…khặc.... Bê quá…Hai ngươi đánh tiế…p… đi..!! Ọe…”

Cái điếu nhanh chóng thu ngắn lại không gian đóng băng lập tức trở về trạng thái cũ Hồn Long Vương thì ngã vật ra tay ôm chặt điếu sùi cả bọt mép.

Quay lại trận đấy lúc này từ cả hai phía khí thế oai hùng trước đó như bị đổ nước lạnh vào trở lên nguội ngắt trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Mịa nó! Sao lại thế được!”

Viêm Long nhìn thanh trường kiếm Địa cấp trong tay, giờ lại chẳng khác nào thanh kiếm bình thường liền suy sụp ngã rụp xuống đất.

“Lão nhện, ông sao thế!”

Thiên Kiệt cũng đưa thanh đại đao đang rung lẩy bẩy lên nhìn. Hồn nhện như vừa gặp phải ma bốn còn mắt liền nhắm chặt biến vào Hỏa Nhãn Giới Chỉ.

[bụp]

“Thiên Kiệt!...”

Lan Nhi cùng lúc cũng bước đến từ sau lưng ôm chặt lấy hắn nhắm chặt mắt sợ hãi.

Tất cả đám đệ tử đang trông ngóng màn công kích mãn nhãn sau chuyện vừa rồi liền nuốt hơi lạnh xuống ngã ra.

“Cháu gái của ta! Thế mà lại bị thằng quỷ sứ đó chiếm hữu rồi!”

Lân Lão đứng cạnh Kiều Trâm và cô bé Hồ muội nhìn về cặp đôi uyên ương trước mắt kia.

Tất cả sự kiện lại chỉ diễn ra trong vài giây nhưng lại có cái kết không ai tưởng tượng được.

“Lan Nhi! Nàng ôm ta chặt như vậy?... Không sợ ta tắt thở chết sao!.”

Thiên Kiệt lại khẽ quay ra sau nhìn cô nàng có vẻ chút sợ hãi liền gãi đầu cười khổ.

“Hứ! Ngươi chết luôn đi thì ta cũng đỡ mệt!”

Nàng nói giọng đầy tức giận nhưng tay lại càng ôm chặt lấy hắn…

Thiên Kiệt phóng ra đôi cánh mang thanh sắc của bầu trời ôm chặt lấy Lan Nhi phóng bay đi trước sự chứng kiến của mọi người.

“Hồ muội, Long Vương ta đưa nàng đi chơi một lát sẽ quay lại.”

Âm thanh vọng lại từ trên bầu trời vang xuống.

“Tên khốn kiếp! Ta hận ngươi!!!”

Giọng của Viêm Long mang đầy ủy khuất vang lên bầu trời cao.

“Nước!... Lấy cho ta nước! Mauuu!”

Giọng nói của Long Vương đầy phê pha như cầu cứu khiến ai nhìn cũng phải trợn mắt há mồm trước Thần Long đổ đốn…