Là Anh

Chương 11: Hai loại tiêu tiền



Nhanh chóng mặc lại bộ quần áo đêm qua của mình chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện. Thích Vy mang tất cả tiền bạc của mình mong có thể tìm đến được một bác sỹ thật giỏi, có thể giúp Dì Tống có thể vượt qua cơn đau bệnh này. Cô không muốn bất kì người thân nào dời bỏ mình nữa.

Trong phòng bệnh, cô gục đầu xuống cánh tay Dì Tống khóc thật lâu, cho đến khi hết cơn nức nở mới có thể nghẹn ngào nói lên tiếng:

- Dì, con sẽ không nói cho Thích Minh chuyện gì dì ốm, con bé cần tập trung học thật tốt, con mong dì cũng mạnh mẽ lên, đối mặt cùng với con có được không, con từng nghĩ mình rất mạnh mẽ dì ạ. Nhưng bức tường kiên cố nhất trong lòng con sụp đổ rồi. Con đã mất cả cha lẫn mẹ, ai cũng nói dì ghẻ con chồng không bao giờ có được một gia đình êm ấm, dì đã giúp con chứng minh điều đó không phải sự thật. Con luôn mạnh mẽ vì có dì đứng lên cổ vũ con, giờ dì sảy ra chuyện con biết sống như nào để mạnh mẽ đây.

- Thích Vy, đừng lo lắng, dì sẽ khỏi sớm thôi, dì còn muốn nhìn thấy con và Thích Minh lấy chồng, còn giúp con bế cháu. Dì còn nhiều việc muốn làm, yên tâm được không?

Thích Vy nghẹn ngào nghe những lời Dì Tống nói cũng chỉ có thể gật đầu biểu đạt sự đồng ý. Đến hiện tại việc cô cần làm lúc này đó chính là kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền hơn nữa.

Sắp xếp cho dì Tống xong, Thích Vy quay trở lại làm việc, chuyện cô cứ thế dời đi cũng được người giúp việc thông báo lại cho Doãn Trạch, nhưng khi thấy cô quay lại công ty với khuôn mặt thẫn thờ cùng đôi mắt đỏ hoe, anh cũng thầm hiểu chắc chắn cô đã sảy ra chuyện gì đó.

Cho đến khi anh dò hỏi Nhậm Tương được sự thật.

Hóa ra đó là điều mà cô lo lắng. Nhưng anh biết, cô nhất định sẽ không tìm đến anh.

Đôi lúc Doãn Trạch chỉ muốn anh có thể trở thành chỗ dựa vững trãi cho Thích Vy nhưng dường như cô chưa bao giờ coi anh là nơi có thể dựa dẫm.

Anh biết cô đã đến phòng kế toán muốn hỏi ứng trước lương, nhưng Dực Ký chưa bao giờ có tiền lệ như vậy. Cô đã vay một khoản tiền từ phía Nhậm Tương nhưng Thích Vy biết chuyện gì cũng lên có điểm dừng. Có vay rồi cũng sẽ phải có trả, huống hồ hiện tại cô làm như vậy, sau này ngộ nhỡ không trả lại được có lẽ đến tình bạn lâu năm cũng không thể giữ lại nữa rồi.

Hai ngày sau đó cô đều đi làm xong lại đến bệnh viện để chăm sóc Dì Tống. Hơn tám nghìn tiền lương tháng này của cô cũng gần như đã hết sạch, ngoại trừ phần gửi cho Thích Minh ở nước ngoài thì chỉ còn lại một ít để cô có thể duy trì tiền thuốc điều trị cho dì. Cho đến hôm nay trước khi cô ra về, bác sỹ có tìm đến cô và nói rằng. Bệnh viện họ đã liên hệ được với người bác sỹ giỏi nhất, một chuyên gia về u não. Nhưng chi phí cho ca phẫu thuật này quả thực lớn nên phải thông báo trước cho người nhà bệnh nhân để họ có thể chuẩn bị tinh thần và chuẩn bị chi phí trước.

Thích Vy chỉ có thể mỉm cười, cô làm sao có thể kiếm được khoản tiền lớn như vậy, hiện tại cô không biết dựa vào đâu để kiếm khoản tiền lớn như vậy.

Bước chân lê dài trên từng con đường lớn, lang thang trong vô thức nhưng lại bước đến trước cổng biệt thự. Dừng lại một lúc lâu nhưng xong cuối cùng bản thân cô vẫn là quay lưng không hề muốn tiến thêm vài bước vào phía trong.

- Đã đến sao không vào?



Giọng nói trầm ấm của Doãn Trạch khiến tim Thích Vy rung lên một nhịp, cô cũng không hiểu tại sao cô đến đây, càng không hiểu tại sao trong phút chốc lúc nãy cô lại không còn đủ dũng khí để bước thêm một bước bẩm đến chiếc chuông cửa. Ngôn Tình Cổ Đại

Mà chính bản thân cô cũng không biết rằng hành động ngập ngừng của cô đã được anh đứng trên tầng hai thu hết vào trong mắt.

Anh đã bước đến cô càng không thể chạy biệt tăm mất khỏi nơi này. Cô quay lưng lại bước từng bước chân theo anh vào phía bên trong căn biệt thự.

Thích Vy vốn không phải người của thành phố giàu sang đông đúc, gia đình cô nghèo khó lại không có họ hàng thân thích, hiện tại muốn có tiền lại chẳng có thể mượn ai. Trong phút chốc suy tư cô từng nghĩ đến anh, nên trong vô thức cô đã đến nơi này từ khi nào mà không tự chủ được. Thích Vy khẽ nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của Doãn Trạch xong lại lặng lẽ cúi xuống, có lẽ điều này thực sự làm cô mất mặt. Cũng có thể làm mất chính tự trọng của bản thân mình:

- Doãn Trạch, tôi cần tiền, tôi muốn đến mượn anh có được không?

- Thích Vy, tôi là người làm kinh doanh, đương nhiên tôi có tiền, nhưng đối với tôi, tôi chỉ có thể chi tiền vào hai loại việc. Một là kinh doanh, nhưng em thử nói xem, đầu tư kinh doanh vào em tôi có thể có được lời lãi gì?

- Vậy loại thứ hai.

- Đương nhiên đó chính là đầu tư tiền cho người phụ nữ của tôi. Nhưng Doãn Trạch tôi vốn không phải người đào hoa giống như em trai mình, người phụ nữ không yêu tôi đương nhiên tôi sẽ không giữ ở bên cạnh. Loại phụ nữ dùng thân thể đổi lấy tiền đấy, nhà họ Doãn đương nhiên không dung.

Từng lời nói của Doãn Trạch lại càng khiến Thích Vy dấy động lên những suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc điều anh muốn nói là gì, chẳng phải chỉ vài ngày trước thôi anh vẫn nói anh muốn cô ở bên cạnh sao, vậy sao khi cô bước vào đường cùng chính anh lại là người muốn ép buộc cô.

Doãn Trạch nhìn khuôn mặt không thay đổi sắc của Thích Vy liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai. Lời nói của anh rất rõ ràng, là anh muốn người phụ nữ bên cạnh anh phải là tự nguyện, dùng chính tỉnh yêu của mình để đối đáp với anh.

Kể cả Thích Vy cũng vậy, anh biết chuyện anh làm có thể gây tổn thương đến lòng tự trọng của cô, nhưng nếu cô chỉ là người phụ nữ muốn tiền mới trao đổi với anh, vậy tâm tư anh đặt lên cô phải chăng tốn công vô ích.

Thích Vy nhìn Doãn Trạch dời đi, cô rốt cuộc phải làm sao mới vượt qua được hoàn cảnh này đây. Cô còn gì nữa đâu, thậm chí đến máu cô cũng đã bán rồi, vì lo lắng bệnh viện không cho hiến máu nhiều lần, cô còn bán ở những phòng khám tư nhân khác, nhưng đổi lại được mấy nghìn tệ cũng chỉ có thể đổi được tiền thuốc của hai ngày. Cô cùng đường rồi.

Nhắm mắt lại vứt bỏ hết tự tôn của mình, cô bước về căn phòng ấy.