Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 34: Mẹ không phản đối nhưng mẹ có điều kiện



Thu hồi tâm tình chính mình, Lữ Thiên Luân mới lên tiếng trả lời: "Không có. Trễ như vậy mẹ gọi con có chuyện gì? Chẳng phải đã nói cho con thêm ít thời gian rồi sao?"

Lữ Ánh tỏ ra không vui: "Nhóc con, mẹ còn chưa nói gì mà đã chặn họng rồi, mẹ làm sao nói tiếp được đây?"

Lữ Ánh cũng đã xấp xỉ ngũ tuần nhưng vì nhan sắc luôn được bảo dưỡng tốt nên ngoại hình của bà trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Nếu hai mẹ con đi cạnh nhau, chưa biết chừng thiên hạ sẽ cho rằng hai người là chị em.

Mà cha hắn - Kenneth Lauder đã qua ngũ tuần nhưng vô cùng phong độ, với mẹ hắn đích thực là trời sinh một đôi.

Và hắn may mắn hưởng thụ tất cả Gen trội của hai người, không những vẻ ngoài đẹp trai mà IQ cũng vô cực, hiển nhiên trở thành niềm tự hào của họ.

Tính tình của Lữ Ánh cũng bất định vô thường. Khí chất phu nhân tài phiệt được rèn giũa qua năm tháng, lại được xã hội tôi luyện nên là hạng nữ cường nhân không dễ chọc, trên bàn đàm phán cũng chưa từng bị thua thiệt lần nào.

Nếu nói bà dễ tính, bà sẽ cho thấy bản thân là một con cáo già. Nếu nói bà khó tính, bà sẽ lộ ra vẻ ôn hoà hệt như một bà nội trợ.

Tùy trường hợp, tùy người tiếp xúc mà bà sẽ bày ra bản chất.

Ví như cuộc điện thoại với đứa con mang nặng đẻ đau của mình, Lữ Ánh luôn dùng thái độ mềm mỏng mang theo vài phần cợt nhả để đối đáp.

"Mẹ nghiêm túc đi được không?"

Lần này đến lượt Lữ Thiên Luân tỏ ra không vui. Hắn chúa ghét giọng điệu nũng nịu này của bà, có lẽ cũng chỉ có cha hắn mới chịu được cái tính khí bất định kia, hơn nữa còn vô cùng yêu thích.

Ngẫm lại một chút thì hình như cuộc nói chuyện cùng Doãn Khả Vy ban nãy, hắn cũng thấp thoáng nghe được giọng điệu này, mà hắn cũng đã tỏ ra không vui thì phải.

Day day huyệt thái dương đau nhức, hắn có lẽ đã tỏ ra thái quá đối với cô thì phải. Hắn chỉ là không thích thái độ của cô khi cho rằng hắn đang đùa giỡn chứ không hề ghét bỏ sự nũng nịu của cô. Không biết cô có hiểu lầm hắn không nhỉ?

Ài, lại thêm một vấn đề khiến hắn phải đau đầu rồi.

Bên kia bờ đại dương, Lữ Ánh bĩu môi một cái, sau đó mới mở miệng đề cập đến mục đích của mình khi gọi cuộc điện thoại này.

"Được được, không cần nóng tính như thế. Mẹ chỉ muốn xác định xem có phải con trai mẹ đã có bạn gái rồi hay không mà thôi."

Mày rậm của hắn nhăn lại. Làm sao người mẹ đáng kính của hắn lại biết được điều này? Hắn mới chỉ đưa cô về giới thiệu cho ông bà ngoại, cũng đã dặn dò họ chưa cần nói việc này cho ba mẹ hắn biết, và hắn tin tưởng ông bà cụ sẽ không nói năng linh tinh.

Vậy thì khả năng cao nhất là mẹ hắn cho người theo dõi nhất cử nhất động của hắn.



Lữ Thiên Luân nghiến răng ken két: "Mẹ cho người điều tra con?"

Lữ Ánh nhìn đống tài liệu đang bày trên bàn làm việc, ngoài tập tài liệu dày đặc chữ còn có một xấp hình chụp vô cùng rõ nét ở bên cạnh, chột dạ nói: "Ầy, mẹ chỉ là quan tâm con thôi mà. Đừng dùng từ nặng như vậy chứ?"

Hắn nở nụ cười mỉa mai: "Quan tâm? Mẹ quan tâm hay là theo dõi con? Con không còn là đứa trẻ mặc mẹ đặt đâu ngồi đó, cho nên con xin mẹ đừng can thiệp vào chuyện riêng tư của con, càng đừng động vào gia đình cô ấy! Mẹ biết tính của con, cho nên đừng chạm vào giới hạn của con."

Lữ Ánh trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khi bị con trai mình trỉ trích nhưng cũng rất nhanh nguôi giận.

Thở dài một tiếng, bà nhẹ giọng nói: "A Luân, mẹ không có ý tứ gì khác, mẹ thật sự chỉ muốn biết con ở bên đấy sống như thế nào thôi. Hơn nữa mẹ cũng có nói phản đối con có bạn gái đâu!"

Lữ Thiên Luân vẫn giữ nguyên ngữ khí ban đầu, nghiêm giọng hỏi: "Vậy mẹ điều tra con để làm gì? Hay con nên nói, mẹ đã điều tra tất cả về bạn gái của con rồi có đúng không?"

Lữ Ánh không giấu giếm, thành thật trả lời: "Đúng vậy."

Lữ Thiên Luân day day mi tâm. Hắn đúng là đau đầu với bà mẹ rảnh rỗi tọc mạch này. Thế nhưng hiện tại, thứ mà hắn quan tâm chính là thái độ của bà đối với người bạn gái mà hắn chọn. Nếu như bà tán thành thì dễ nói chuyện rồi, nếu không, hắn cũng mặc kệ, nhất quyết không từ bỏ.

"Vậy mẹ hài lòng với người con chọn sao?"

Lữ Ánh cầm trên tay tấm hình chụp con trai cùng bạn gái của hắn tươi cười vui vẻ, đáy lòng bà vừa ấm áp vừa ghen tị. Phải biết rằng ngần ấy năm hắn ở bên cạnh, bà chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười thoải mái như thế đâu.

Lại nói, cô nhóc này cũng vô cùng xinh đẹp, thành tích học tập cũng không tồi, nếu được đào tạo chuyên sâu hơn chắc chắn không thua gì con trai bà đâu.

Ách, nhìn bảng điểm hai năm học vừa rồi, thằng nhóc a Luân này lại xếp sau cô bé này nha, đây là nó giấu giếm năng lực hay là đã cố gắng hết sức?

Chậc, xem ra phải nghiên cứu vấn đề này mới được.

Còn về gia cảnh, cũng thuộc hàng trung lưu, tuy không được môn đăng hộ đối nhưng cũng tạm chấp nhận. Dù sao để tìm được một người môn đăng hộ đối với gia đình bà thì chắc là chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên cái gì mà môn đăng hộ đối, dẹp hết đi.

Cũng như bản thân bà khi xưa, so với gia tộc chồng bà thì chỉ như hạt cát giữa sa mạc, nếu đem so với cô bé kia chưa chắc đã sánh được. Cũng may gia đình ông ấy cũng không quan niệm giàu nghèo, chỉ quý ở tấm lòng, tôn trọng tình cảm của con cháu nên bà mới dễ dàng gả được vào hào môn.

Vậy nên đem chính mình làm gương, bà cũng không quá xem trọng bối cảnh gia đình đối phương, chỉ cần hai bên tâm đầu ý hợp, tình cảm chân thật thì bà sẽ tán thành hai tay, không phản đối so đo nửa lời.

Chỉ là thằng con trai này lại không hiểu cho tấm lòng của mẹ nó, cứ một câu bắt bẻ, hai câu trách móc.

Đúng là con trai, một khi có bạn gái, đủ lông đủ cánh rồi là quên luôn người mẹ đã mang nặng đẻ đau chăm sóc nó nên người.



Ách, mặc dù bà không chăm sóc cho nó nhiều bằng vú nuôi, nhưng mà cũng là mẹ ruột cơ mà, lật ngược lật xuôi thì cũng vẫn chảy cùng dòng máu.

Ai biểu con trai ngoài lạnh trong nóng làm chi, bà cũng chỉ đành xuống nước trước mà thôi, tránh cho nó tức giận lại không thèm nhận người mẹ này nữa thì khổ. Bà cũng chỉ có một cậu quý tử duy nhất thôi đó.

Hắng giọng một tiếng, Lữ Ánh tỏ vẻ nghiêm túc: "Con xác định con bé rồi sao?"

Lữ Thiên Luân nghiêm túc hơn vạn phần: "Mẹ, con chưa từng có ý nghĩ muốn chơi đùa với bất kì ai. Con sẽ cùng cô ấy đi tới cùng, chúng con sau này chắc chắn sẽ kết hôn. Cho nên mong mẹ đừng quá hà khắc, cũng như tôn trọng tình cảm và quyết định của con."

Lữ Ánh âm thầm cười trộm. Cái tính khí của thằng nhóc này không biết giống ai nữa. Giống bà nhiều hơn hay giống ông chồng của bà nhiều hơn nhỉ?

Ài, con trai lớn rồi, đã biết suy tính cho tương lai. Nhưng mà dễ dàng quá cũng không phải tốt, cũng nên cho chút sóng gió để thắt chặt thêm tình cảm mới được, nhỡ đâu sau này về chung một nhà rồi, cơm không lành canh không ngọt lại đâm ra xa cách nữa thì khổ cả đời.

Khi xưa vợ chồng bà cũng bị cha mẹ của ai kia thử thách không ít lần đâu, cho nên tình cảm vợ chồng bà qua bao nhiêu năm vẫn khăng khít như ngày đầu.

Nhất định phải học hỏi mẹ chồng mới được. Lát nữa phải chạy đến chỗ bà cụ một chuyến xin chút kinh nghiệm.

Lại hắng giọng thêm một cái, Lữ Ánh ra chiêu cuối: "Được, trước mẹ không phản đối việc con cùng bạn gái phát triển tình cảm nhưng mẹ cũng có điều kiện."

Lữ Thiên Luân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần mẹ hắn không phản đối thì điều kiện gì hắn cũng chấp nhận được, miễn không quá đáng là được.

"Điều kiện gì?"

Cá đã cắn câu, Lữ Ánh không ngại mặt dày, lập tức đề ra điều kiện: "Thứ nhất, sau sinh nhật mười chín tuổi của con thì phải lập tức quay về thi CEO tiếp nhận công ty của ba con. Thứ hai, trước đó con cùng cô bé kia phải trải qua thử thách của mẹ. Thứ ba... Ài, mẹ chưa nghĩ ra, để sau đi."

Lữ Thiên Luân tỏ ra không vui, lập tức phản bác: "Mẹ, chẳng phải nói cho con thêm thời gian sao? Con và cô ấy chỉ mới chính thức hẹn hò được hơn một tháng!"

"Từ giờ đến lúc ấy còn những năm tháng cơ mà. Có phải là không gặp lại nữa đâu? Con bé cùng qua đây tiếp tục đi học không được à? Với trình độ của nó, vượt cấp là dư khả năng."

Lữ Thiên Luân thở dài trong lòng. Hôm nay mới biết Doãn Khả Vy không có ý định đi du học cho nên hắn mới bất an. Nhưng mà có lẽ hắn phải tìm cách thuyết phục cô mới được. Mỗi người một nơi hắn thật sự không thể an tâm.

"Vậy còn thử thách của mẹ? Mẹ lại muốn bày trò gì? Còn điều kiện thứ ba nữa?"

Lữ Ánh nhe răng cười, thử thách sao? Phải cùng mẹ chồng bàn tính cái đã, một mình bà thì không thể làm nên trò trống gì được, có khi còn sôi hỏng bỏng không nữa cũng không biết chừng.

"Cứ đợi đi, hai đứa sẽ sớm biết thôi."