Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 36



“Diệc Dược, chúng mình đi thôi.”

“Anh cầu xong rồi?”

“Ừ, vừa nãy anh đã cầu xin Phật Tổ rất nhiều lần, cầu cho anh được ở bên Diệc Dược cả đời.”

“Nguyện vọng vĩ đại gớm nhỉ.”

“Em thấy nó dài hạn quá à?” Thẩm Tôn ngượng ngùng, “Kỳ thực anh có một ước nguyện ngắn hạn hơn, chính là…”

“Là gì?”

Thẩm Tông do dự nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Phương Diệc Dược cũng đứng lại nhìn anh ta chằm chằm, muốn nghe anh ta nói ra.

“Chính là đêm nay được ngủ cùng Diệc Dược.”

“… Cũng quá ngắn rồi đó.”

“Đúng nhỉ,” Thẩm Tông rũ mắt cười tự giễu, gật đầu đồng tình: “Dù sao đều là ước nguyện không thiết thực.”

“Không thiết thực mới phải đi cầu chứ.”

“Ừ,” Thẩm Tông thì thầm: “Tất cả mọi người đều ôm ấp những ước mơ phi thực tế tới chùa lễ bái cầu xin, nhưng cũng bởi vậy, cuộc sống mới có hi vọng, mới có mong chờ.”

Bệnh văn vở của Thẩm Tông lại phát tác, nói chuyện như làm thơ, lải nhải dông dài, văn chương lai láng, bao hàm nỗi niềm ưu thương.

“Bây giờ đi đâu tiếp?” Sau khi ra khỏi chùa, Phương Diệc Dược hỏi Thẩm Tông.

Thẩm Tông nhìn chung quanh, nơi bọn họ đang đứng là một con đường đá cổ xưa, hai bên đường là các quán ăn đơn sơ, mộc mạc. Phố nào ở Tuyền Châu cũng vậy, nhỏ hẹp và chất phác, dường như không hề bị thời đại công nghiệp hóa – hiện đại hóa tác động đến.

“Diệc Dược đói chưa? Chúng mình đi ăn gì đó đi.”

“Ăn gì?”

“Hình như đằng kia có chè khoai môn*, chúng mình ghé qua thử nhé.”

(*) Bản gốc là puree khoai môn, để biết puree là gì nhấn vào .

Phương Diệc Dược không thích ăn đồ ngọt, hắn cho rằng đồ ngọt là con sâu đục khoét tâm hồn, chỉ cần ăn là không thể ngừng lại, ta cứ phải ăn mãi cho đến khi vĩnh viễn trốn không thoát gông cùm xiềng xích ngọt ngào của nó. Lại nói tiếp, hắn thấy ăn nhiều đường sẽ bị ngu đi, khoa học đã chứng minh hấp thụ nhiều đường ảnh hưởng đến năng lực học tập và nhận thức.

(Hic sợ quá đặt cốc trà sữa về nhà uống cho đỡ sợ…)

Thẩm Tông gọi một bát chè khoai môn cỡ nhỏ, phía trên rắc vừng đen, thơm ngây ngất.

“Hồi bé anh thích ăn đồ ngọt cực kỳ.” Thẩm Tông múc một muỗng chè vào miệng, vị ngọt lan tỏa: “Đã ăn là không biết điểm dừng.”

“Ồ,” Phương Diệc Dược nhìn anh ta múc liên tục, “Bảo sao bây giờ thành ra như này.”

Thẩm Tông phì cười, múc một thìa đưa tới bên miệng hắn, “Diệc Dược nếm thử đi.”

“Không thử.”

“Một miếng này thôi mà.”

Phương Diệc Dược biết không lay chuyển được anh ta, đành cầm lấy thìa tự múc một miếng nhỏ, “Móa, ngọt khé cổ, ăn chè hay ăn đường vậy hả?!”

“Ngon mà,” Thẩm Tông liếm láp thìa cười nói: “Hồi bé anh thèm lắm, toàn giấu ba mẹ tiết kiệm tiền tiêu vặt mua chè, sau bị ba phát hiện đánh cho một trận.”

Phương Diệc Dược nhìn động tác liếm thìa ám muội đầy khêu gợi và ánh mắt thâm tình chân thành của Thẩm Tông, phán: “Đáng đời.”

“Bị đánh cho một trận te tua nên đâm ra anh lại sợ chè khoai môn, mãi mấy năm gần đây mới dám ăn.”



“Đáng đời x 2.”

“Đúng nhỉ, do anh quá tham lam, cứ muốn được ngọt hơn nữa, ngọt nữa, tưởng rằng nếu mình ăn nhiều đồ ngọt, cuộc sống sẽ vui vẻ thoải mái hơn.”

“Họ Thẩm, nay đầu óc bị nước vào à,” Phương Diệc Dược buông thìa xuống nhìn kĩ anh ta: “Uống lộn thuốc đúng không? Lải nhải gì mà nhiều vậy.”

“Chắc do anh vừa cầu Phật xong đó,” Thẩm Tông mờ mịt nhìn vô định, nụ cười cũng trở nên u buồn: “Anh hay suy nghĩ miên man lắm, bất giác lỡ thốt ra…”

“Đừng nghĩ nữa, ăn nhanh lên.”

“Ăn xong mình đi đâu tiếp nhỉ?”

“Sao tôi biết được,” Phương Diệc Dược nhún vai, “Anh là người sắp xếp lộ trình cơ mà.”

“Ừ nhỉ anh quên mất… Không sao bây giờ anh tra.” Thẩm Tông vội vàng lấy điện thoại ra tra, hỏi tiếp: “Diệc Dược muốn tới khu dân cư không? Cạnh Tuyền Châu có một trấn nhỏ, chỉ cần ngồi xe buýt một giờ là tới, đánh giá trên mạng tốt phết.”

Phương Diệc Dược xem qua, đáp: “Đi thôi, đang rảnh mà.”

“Chờ anh ăn xong thì mình đi nhé.” Thẩm Tông vội vàng chén nốt bát chè, lưu luyến vét sạch đến tận giọt cuối cùng, chỉ còn thiếu nước liếm bát.

Phương Diệc Dược nhìn cái nết ăn này của anh ta, cười nhạo: “Được rồi đừng ăn nữa, sắp muộn rồi.”

Thấy Thẩm Tông vẫn còn cố húp, hắn trực tiếp nắm cổ áo anh ta lôi xềnh xệch ra ngoài trước ánh nhìn săm soi của chủ quán.

“Thật mất mặt…”

Phương Diệc Dược chưa kịp nói xong, bờ môi đã bị Thẩm Tông hôn lên. Đầu lưỡi Thẩm Tông mang hương thơm của khoai môn, khẽ khàng luồn vào miệng hắn, vận dụng hết kĩ xảo hôn môi được hắn truyền thụ mấy tháng nay cấp tốc hoàn thành nụ hôn may mắn chớp được thời cơ này. Hôn xong anh ta lập tức tách ra thấp thỏm nhìn Phương Diệc Dược.

Cũng may người đi đường không nhiều, nếu không thể nào hai người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa đứng hôn nhau giữa đường cũng sẽ bị bu lại xem.

Phương Diệc Dược nhìn chằm chằm Thẩm Tông hồi lâu, sờ lên môi nói: “Anh lại lên cơn thần kinh gì rồi?”

Thẩm Tông thấy hắn không nổi giận, thở phào một hơi, đỏ mặt nói nhỏ: “Không lên cơn gì, chỉ là muốn hôn em mà thôi…”

Phương Diệc Dược không nhiều lời nữa, quay người đi thẳng đến trạm xe buýt gần đó, Thẩm Tông vội vàng đuổi theo.

Trấn Tuyền Châu khá nhỏ, giao thông lại thuận tiện, không tắc đường nên hai người ngồi xe buýt chưa đến một giờ đồng hồ đã tới nơi.

Sau khi xuống xe, phong cảnh thị trấn miền núi điển hình hiện ra trước mắt họ: Hai bên đường là các tiệm cắt tóc dán đầy ảnh HKT quê mùa, các cửa hàng quần áo LOGO, đám choai choai đi tới đi lui. Nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, không moi ra được chỗ nào đẹp.

“Khu dân cư kia ở đâu?”

“Để anh xem bản đồ,” Thẩm Tông tra đường, lát sau toát mồ hôi nói: “Chỗ đó… Hình như cách đây hơn ba cây, em muốn gọi xe không?”

“Tôi đố anh tìm được cái taxi nào ở đây đấy.” Phương Diệc Dược liếc nhìn mấy ông nhõi lái xe máy trên đường, đứa nào cũng tóc tai bù xù, nhuộm màu cầu vồng.

“Vậy mình đi bộ nhé em.”

“Chứ còn gì nữa.”

Hai người đi theo bản đồ về hướng Bắc khoảng vài trăm mét rồi rẽ phải, ngoặt vào một ngõ nhỏ. Nhà lầu ở nơi này cũ kỹ mục nát hơn cả phía ngoài kia, các quán bán hàng đều bẩn thỉu mất vệ sinh, mùi rác thối thoang thoảng trong không khí. Hai người bịt mũi bước nhanh hơn, xuyên qua nơi nồng nặc này.

“Đường ở đây có vẻ khó đi đấy, lúc quay về phải bắt xe thôi.”

Thẩm Tồng nhìn sắc mặt hắn, nói: “Hay là bây giờ chúng mình quay về đi?”

“Đến tận đây rồi còn bảo về, cố tiếp xem thế nào chứ sao.”

“Anh xin lỗi Diệc Dược… Anh chọn chỗ tệ quá.” Thẩm Tông nhỏ giọng nói.

“Được rồi, đi thôi.”



Hai người lại tiến về phía trước ước chừng một trăm mét, con đường cuối cùng cũng rộng rãi hơn. Lúc này hai bên đường quạnh quẽ tiêu điều, toàn nhà cấp bốn cũ kỹ. Có vài nơi treo trên cửa biển hiệu cắt tóc XX hoặc tạp hóa XX, chắc là chủ nhà muốn hợp nhất hai thứ ấy. Người trên đường không đông, chủ yếu là đàn bà con gái đứng trước cổng, xung quanh lượn lờ vài tên du đãng, họ đều tò mò nhìn Phương Diệc Dược và Thẩm Tông.

Phương Diệc Dược thấy cảnh này bèn lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, hắn nhìn kỹ đám đàn bà đừng trước cửa nhà, giày cao gót độn mũi, trang điểm lòe loẹt, quần áo lố lăng, miệng phì phèo điếu thuốc, đôi mắt mờ ám dính chặt lên người hai người họ.

Ánh mắt xéo qua đám du thủ du thực bên cạnh, thấy bọn chúng đều đang ngó chừng hắn.

Hắn nắm tay Thẩm Tông, thì thầm: “Đi mau.”

Thẩm Tông vẫn đang mải nhìn điện thoại, chưa phát hiện ra: “Đợi đã Diệc Dược, hình như cái bản đồ này chỉ nhầm rồi…”

Đúng lúc này một người đàn bà đứng gần đó dập thuốc lá tiến lại gần họ. Ả ta kéo khóa áo khoác cao bồi xuống, để lộ phần thân trên chỉ mặc áo lót của mình ra, ưỡn ngực nói với Phương Diệc Dược: “Anh giai, năm chục một lần tàu nhanh kèm thổi kèn, làm một phát với em không?”

“Không làm.” Phương Diệc Dược lạnh lùng từ chối, dắt tay Thẩm Tông đi về phía trước.

Ả gái gọi kia theo sát hắn: “Bọn em có đủ dáng đủ kiểu gái cho anh chọn đấy, anh thích kiểu nào cũng có, mấy cổ đứng ở đây hơn hai giờ đồng hồ rồi, anh làm một lần đi mà.”

Phương Diệc Dược quay đầu lạnh lùng lườm ả ta: “Tôi nói không là không, điếc à?”

“Anh giai đừng như vậy, tới đây không chơi gái thì còn tới làm gì?”

Thẩm Tông đứng một bên choáng váng, nghe thấy ả ta nói vậy cuối cùng cũng phản ứng lại: “Mấy cô ấy là… Mại dâm?!”

“ĐCM giờ này mới nhận ra à?” Phương Diệc Dược trừng Thẩm Tông.

“Nhưng mà… ?!”

Thẩm Tông định nói gì đó, nhưng ả gái gọi kia đã thừa dịp bọn họ nói chuyện với nhau, nhanh tay giật lấy điện thoại của anh ta rồi chạy biến đi.

“Đ*t!” Phương Diệc Dược chửi bậy rồi đuổi theo.

Thẩm Tông cũng luống cuống theo sau. Lúc này ả đã chạy vào một ngôi nhà treo vải đen, phương Diệc Dược vọt vào, bám sát ả ta.

Đám đàn ông nhàn tản trên đường lập tức lên tinh thần, vặn dây cót đuổi theo bọn họ.

Ánh sáng bên trong ngôi nhà lờ mờ, Phương Diệc Dược và Thẩm Tông đuổi theo ả gái gọi lên tầng hai, tới trước cửa một căn phòng nhỏ hẹp. Ả ta đứng ngay tại cửa phòng, từ góc này có thể trông thấy cửa sổ to trong phòng, ánh sáng đi vào từ phía đó, chiếu sáng gương mặt dày đặc phấn son của ả.

“Đưa điện thoại đây.” Phương Diệc Dược lại gần muốn chộp lấy điện thoại.

Ả gái gọi lắc mình tránh thoát, nhét điện thoại Thẩm Tông vào khe áo lót, “Anh giai, muốn lấy thì lấy ở đây nè, tiện mình tới làm một phát, chỉ năm mươi đồng thôi mà.” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho đám côn đồ đứng dưới tầng.

“Cho cô một trăm, đưa điện thoại đây.”

“Không được, bọn họ đang đứng dưới tầng nhìn kìa.”

“Hai trăm.”

Ả ta thấy Phương Diệc Dược móc tiền ra, bèn cười tươi rói lấy điện thoại trong áo lót ra muốn trả lại.

Phương Diệc Dược lạnh lùng, cau mày nhận lấy điện thoại.

Ả gái gọi cười cười nhìn hắn, bỗng nhiên ả ta dính sát vào người hắn điệu chảy nước nói: “Anh giai à, đẹp mã như anh đây, em miễn phí làm trọn gói cho anh cũng được…”

Vốn im lặng đứng đó, lúc này Thẩm Tông thình lình xông tới giật ả ta ra khỏi người Phương Diệc Dược, mắt long sòng sọc đấm cho ả một cú đau điếng.

Ả ta bị đấm ngã lăn quay xuống đất, máu rỉ ra từ mũi và miệng.

“Anh làm trò gì vậy?!” Phương Diệc Dược kinh ngạc quát lớn.



------oOo------