Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 25



Dogshow được tổ chức ở phòng triển lãm thành phố, sáng hôm đó dưới sự thuyết phục và bám dính như keo dính chuột của Thẩm Tông, Phương Diệc Dược dậy sớm mặc vest, vuốt thẳng mái tóc rồi lái xe chở Lang Yên đi thi.

“Diệc Dược! Ở đây!” Thẩm Tông xách theo một cái túi to, trong túi chất đầy đủ thứ lỉnh kỉnh, các dụng cụ làm đẹp cho chó mèo, thấy Diệc Dước tới đúng giờ thì vui như mở cờ trong bụng.

“Nhanh sửa soạn lại cho nó, sáng nay dậy nó lại cọ loạn.” Phương Diệc Dược chỉ Lang Yên đang tung tăng nhảy nhót.

“Được rồi, chúng mình vào phòng chờ chuẩn bị đi.” Thẩm Tông cúi người dịu dàng vuốt ve tuyển thủ dự thi hôm nay.

Hai người đi qua đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy đậm chất nhà giàu mới nổi, Thẩm Tông dắt Lang Yên còn Phương Diệc Dược thì đi bên cạnh, vừa đi vừa uống nước trong bình giữ nhiệt.

Hai người đi được một lúc thì Thẩm Tông thình lình thốt lên: “Diệc Dược! Em có thấy chúng mình giống một nhà ba người không?”

Ngụm nước trong mồm Phương Diệc Dược suýt thì bị hắn phun lên mặt Thẩm Tông.

“Thật đó, nào Lang yên, ra đây với mẹ, ” Thẩm Tông nhìn Lang Yên cưng chiều, bế nó sang bên cạnh mình, “Tẹo nữa phải cố gắng thi tốt cho ba con xem nha. . .”

“Họ Thẩm, anh bớt bớt hộ tôi cái.” Phương Diệc Dược rùng mình.

“Em nhìn dáng vẻ cao quý của nó đi, giống hệt em. . . Ối Diệc Dược chờ anh với!”

Tục ngữ quả nhiên nói không sai, oan gia thì ngõ hẹp, hai người vừa bước chân vào phòng chờ đã gặp ngay Từ Phong và Viên Phi, hai người nọ cùng một con Husky thuần chủng to lớn tráng kiện ngồi ở bục trang điểm bên cạnh, con Husky kia vừa thấy Lang Yên nhảy lên bục liền sủa liên tục.

Lang Yên kiêu kỳ lạnh lùng liếc qua nó rồi ngoảnh mặt làm ngơ.

“Ồ anh Từ, đây là chó của anh à?” Phương Diệc Dược nhìn con Husky, cười nói: “Giống anh nhỉ, vừa thấy người là sủa ngay được.”

Sắc mặt Từ Phong chẳng tốt đẹp gì, gã một tay ôm eo Viên Phi, ra oai với Phương Diệc Dược: “Hóa ra là chú em Diệc Dược à, chó của chú em cũng giống y hệt chủ nó nhỉ, lạnh nhạt hờ hững chẳng đếm xỉa tới ai.”

“Như nhau cả thôi ha ha.”

Hai người lườm nhau cháy mặt, trong lúc đó Thẩm Tông bận bịu làm đẹp, chuẩn bị cho Lang Yên.

Viên Phi đứng bên cạnh hóng chuyện, phì cười lại gần bục trang điểm, vẫy tay chào: “Lâu rồi không gặp mày nha Lang Yên.”

Lang yên ngoáy đuôi, thần thái sáng láng tỏ vẻ thân thiện.

“Bác sĩ Thẩm còn biết tạo dáng cho thú cưng à?” Cô hỏi.

“Ngày xưa được đào tạo ở trường đại học.” Thẩm Tông vuốt lông Lang Yên, trả lời.



“Là đại học Melbourn?

“Ừ.”

“Trước đó anh học ở đại học S phải không ạ?”

Thẩm Tông ngẩng đầu: “Sao em lại hỏi vậy?”

“Anh có biết anh Phó Nghị không?”

“Biết, anh ấy là đàn anh của anh.”

Viên Phi cười cười: “Không có việc gì đâu ạ, anh làm tiếp đi.”

Hiển nhiên Từ Phong không muốn ở cùng một phòng với Phương Diệc Dược, chưa nói được mấy câu gã đã dắt chó, đi cùng Viên Phi ra ngoài, bục trang điểm bên cạnh lập tức trống không.

Phương Diệc Dược đặt mông ngồi lên, “Vừa rồi Viên Phi nói với anh gì vậy?”

Thẩm Tông thấy hắn nhắc tới Viên Phi thì sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Không nói gì cả.”

Phương Diệc Dược gật đầu, bắt chéo chân hào hứng nhìn chó ngốc được trang điểm oai phong đẹp trai của mình, hỏi tiếp: “Họ Thẩm, từ góc nhìn chuyên nghiệp của anh, anh thấy con chó kia của Từ Phong thế nào?”

Thẩm Tông trả lời không cần nghĩ ngợi: “Chắc chắn không bằng của em.”

“Tôi bảo anh đánh giá khách quan cơ mà.”

“Chính là không bằng Lang yên,” Thẩm Tông thành thật, “Mặc dù anh ta mời chuyên gia tới, nhưng tay nghề người nọ không tốt bằng anh, không thể phát huy được khí chất vốn có của Husky.”

“Anh mới thấy nó lần đầu mà đã nhìn ra khí chất của nó á?”

“Thật, anh là bác sĩ thú y mà.” Thẩm Tông tự hào nháy mắt với hắn.

“Còn bày đặt bác sỹ thú y cơ, không tự nghĩ xem bị Lang Yên dọa té đái bao nhiêu lần.”

“Đấy là anh bị bất ngờ,” Thẩm Tông ngượng ngùng cười nói, sau tự dưng lại đỏ mặt thầm thì vào tai hắn: “Đúng rồi Diệc Dược, nếu như Lang Yên đoạt giải. . .Anh có được thưởng gì không?”

“Đoạt giải đi rồi nói tiếp.”

“Giải nhất được thưởng hắn 1 vạn đó, anh nghĩ, hay là chúng mình đi du lịch đâu đó gần đây đi?” Thẩm Tông bẽn lẽn.



Phương Diệc Dược nhìn bản mặt phát tình muốn đi hưởng tuần trăng mặt của Thẩm Tông, nói: “Anh mơ đẹp quá nhỉ, lại còn du lịch cơ đấy.”

“Anh chỉ nói vậy thôi, nếu Phương Diệc Dược bận quá không có thời gian thì bỏ đi,” Thẩm Tông cân nhắc sắc mặt của hắn, vội dời chủ đề: “Không phải anh ngấp nghé chỗ tiền thưởng đấy đâu, anh chỉ muốn có cơ hội được ở bên Diệc Dược. . .”

“Thôi được rồi, nói như kiểu sẽ đoạt giải nhất thật ý nhỉ, mau sửa soạn cho nó đi, nhanh lên.”

“À ừ,” Thẩm Tông khẩn trương ôm lấy Lang Yên nghịch ngợm, tiếp tục cắt tỉa, “Đúng rồi, Diệc Dược, em thắt cái cà vạt này vào đi, cùng màu với dây xích đó.”

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc cà vạt đóng gói sang trọng, nhìn hắn đầy chờ mong và trìu mến.

“Xem ra mục tiêu của anh là giải nhất nhỉ?” Phương Diệc Dược ngồi trên bục, híp mắt dò xét Thẩm Tông nhích lại gần mình.

“Anh đã bảo rồi, nếu là việc của Diệc Dược, anh sẽ nỗ lực hết mình.” Thẩm Tông vừa nói vừa thắt cà vạt cho Phương Diệc Dược, ngón tay trắng nõn thanh mảnh thắt rất thuần thục, cuối cùng anh đặt tay lên ngực Phương Diệc Dược nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt tinh quang lấp lóe.

Phương Diệc Dược bắt lấy cái tay sờ mó ngực hắn: “Họ Thẩm, anh dâm đãng quá rồi đấy, thắt cái cà vạt mà cũng n*ng được.”

“Xuỵt.” Thẩm Tông thì thầm, nắm chặt cà vạt Phương Diệc Dược kéo xuống, môi ngậm lấy cái miệng độc chỉ biết nói lời cay đắng của hắn, lè lưỡi liếm láp đầy khêu gợi.

Phương Diệc Dược ngồi im mặc kệ anh, trong nháy mắt Thẩm Tông biểu lộ thất vọng bỗng nhiên giữ chặt đầu anh hôn sâu, đầu lưỡi thô bạo luồn vào khuấy đảo long trời lở đất.

“Ô. . . A. . . ” Thẩm Tông không kịp phòng bị, sảng khoái rên rỉ nhỏ nhẹ, vui sướng thừa nhận nụ hôn của Phương Diệc Dược, hai tay vòng qua ôm chặt eo hắn, chốc lát sau anh bị hôn đến đầu óc choáng váng, hai mắt mê ly, cả người tỏa ra mùi ‘thiếu chịch’.

Phương Diệc Dược bị thần thái này của anh kích thích, kéo Thẩm Tông xoay người đặt lên bục trang điểm, hai tay giam cầm đối phương dưới người, đầu lưỡi hung mãnh đâm chọc khoang miệng yếu ớt, hoàn toàn không cho Thẩm Tông cơ hội hô hấp.

Lang Yên tập mãi thành quen, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngoáy đuôi lè lưỡi, thưởng thức kỹ thuật hôn cao siêu của chủ nhân, dáng vẻ thong thả tự đắc.

“Phương Diệc Dược, nhân viên công tác nói sắp tới giờ thi rồi. . . ĐM!” Từ Phong đi vào, gặp phải cảnh này thì hú hồn suýt trượt chân, Viên Phi đi đằng sau cũng kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Phương Diệc Dược và Thẩm Tông lập tức tách ra, hắn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, còn Thẩm Tông thì đỏ bừng mặt lấy tay che miệng, không dám ngẩng đầu.

“À khụ khụ, hai người quả nhiên là. . . Bảo sao kỳ quặc như vậy!” Từ Phong lúng túng ho khan hai cái, “Ờ thì, sắp bắt đầu rồi, nhanh đi xếp hàng đợi thi thôi.”

“Được, tôi biết rồi.” Phương Diệc Dược chỉnh lại cà vạt, như không có chuyện gì xảy ra dắt Lang Yên rời đi.



------oOo------